Chương 262: Bí mật của Vương giả
Cấm kỵ kiếm khí hóa thành một vệt kinh lôi, hắc lôi như cuồng long phóng ra ngoài, chém về phía Lạc Hiền Vương.
Lạc Hiền Vương kinh nghi, không nghĩ đến Lý Quân Thiên lại trực tiếp động thủ, không lưu tình chút nào. Lạc Hiền Vương cũng không phải nhân vật hiền lành, trở tay phản kích.
Lạc Hiền Vương vươn tay đánh ra một chưởng, chưởng lực hóa thành một vùng gió xoáy, gió lạnh lẽo sắc bén hình thành vùng xoáy có thể chặt nát bất cứ thứ gì tiến vào trong gió xoáy này.
Nhưng cấm kỵ kiếm khí lại không phải lực lượng thông thường, hắc lôi dễ dàng xuyên thủng vòng xoáy, xé toạc ra một cái lỗ lớn đâm về phía Lạc Hiền Vương.
Đông!
Vô tận kim quang đột nhiên bùng nổ, từ trên người Lạc Hiền Vương bắn ra kim quang giống như mặt trời chiếu rọi bốn phía, kim quang ngưng tụ lại thành một bức tường chắn lại cấm kỵ kiếm khí, v·a c·hạm vang lên giống như đập vào trên vách tường.
Kim quang thu lại, hiện ra trước mắt mọi người là một cái vương tọa vô cùng to lớn, vương tọa toàn bộ đều giống như làm từ vàng ròng đúc lại thành khối, đế của vương tọa cao đến chín thước, cũng chính là phần này chặn lại công kích của cấm kỵ kiếm khí.
Nhìn kỹ lại, cũng không phải hoàn toàn ngăn chặn. Cấm kỵ kiếm khí cũng để lại một lỗ hổng sâu hơn mười thước cắm vào bên trong vương tọa. Không phải là ngăn chặn mà là lực lượng tương đương triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng tiêu hao hết, dấu vết chỉ còn lại một cái lỗ hổng, vết cắt bóng loáng kèm theo vô số vết tích nhỏ tỏa ra bốn phía.
Lý Quân Thiên hơi kinh ngạc một chút, ánh mắt nghiền ngẫm như có điều suy nghĩ.
“Lực lượng có thể triệt tiêu cấm kỵ kiếm khí? Giống như sản phẩm pha loãng từ lực lượng đại đạo? Hoặc là thiên mệnh? Thật kỳ quái”.
Cao cấp hơn lực lượng thông thường một chút nhưng không sánh được với lực lượng đại đạo, giống như đại đạo bị pha loãng ra rất nhiều lần, có thể sánh ngang với lực lượng cấm kỵ nhưng chất lượng kém hơn một chút.
Nói một cách dễ hiểu thì một sợi lực lượng cấm kỵ có thể phá hủy một sợi rưỡi lực lượng từ vương tọa kia, hơn nữa còn là triệt tiêu lẫn nhau chứ không phải tàn phá thiên về một bên.
Chỉ riêng chiêu này đã đủ để Lý Quân Thiên ứng đối nghiêm túc hơn một chút. Nhưng lực lượng cấm kỵ ở trong Quy Khư thật sự nhiều lắm, tăng trưởng một cách không hiểu thấu, Lý Quân Thiên cảm thấy dùng mãi không hết.
Lý Quân Thiên nhẹ nhàng chém ra một vầng bán nguyệt, hắc lôi hóa thành kiếm nhận sắc bén cất cao năm mươi thước bổ về phía vương tọa. Lạc Hiền Vương bễ nghễ ngồi trên vương tọa không lồ, đầu đội vương miện tỏa ra hào quang thần thánh.
Vương bào của hắn truyền ra từng đợt gợn sóng, giống như bên dưới vương bào đang ẩn giấu một con rắn đang trườn qua trườn lại. Thấy Lý Quân Thiên lại chém ra một đao, Lạc Hiền Vương vội vàng rút ra một cây bút.
Cây bút được xếp lại từ vô sốt đốt xương ngón tay, mỗi đốt xương đều nhỏ bé tinh tế giống như được gọt đẽo từ ngọc thạch nhưng toát ra khí tức âm trầm lạnh lẽo. Đầu bút nhọn hoắt cũng không biết bị gọt đẽo từ loại xương nào, khí tức âm trầm còn mạnh hơn thân bút nhiều lần.
Lạc Hiền Vương vung bút, toàn thân cây bút làm từ xương trắng lúc này giống như xuất hiện mạch máu, màu đỏ tươi tựa như rễ cây chậm rãi chảy xuôi thân bút cuối cùng hội tụ vào đầu bút, thấm đẫm đầu bút khiến cho màu máu đều biến sắc.
Máu từ ngòi bút bay ra ngoài, hóa thành một chữ “chắn” đỏ thẫm treo giữa bầu trời. Từ chữ “chắn” toát ra hào quang đỏ thẫm, cuối cùng hình thành một cái lá chắn khổng lồ che đậy trên không trung, ngăn chặn kiếm khí chém xuống.
Nhưng vầng bán nguyệt hình thành từ cấm kỵ kiếm khí không phải dễ dàng ngăn cản như vậy. Tấm khiên giống như tạo ra từ xương trắng cùng máu thịt, toát ra khí tức âm lãnh làm người bủn rủn nặng nề lại không thể ngăn cản được kiến khí một chút nào.
Vầng bán nguyệt lướt ngang qua không bị ngăn trở chút nào, giống như lướt qua màn nước một cách nhẹ nhàng. Khiên chắn b·ị c·hém ra một vết cắt láng mịn, sau đó nhanh chóng sụp đổ thành vụn đen, tiêu tán trong gió lại cấp tốc biến mất giống như bị đốt đến cặn cũng không còn, biến mất không một vết tích.
Kiếm nhận thế đi không thể đỡ, vầng bán nguyệt cấp tốc hạ xuống giống như muốn đem cả Lạc Hiền Vương cùng với vương tọa chém thành hai nửa. Lạc Hiền Vương còn muốn viết thêm chữ gì nhưng đã không kịp, chỉ có thể đem bút xương ném ra ngoài.
Vô tận hào quang từ vương tọa hóa thành lực lượng truyền vào trong bút xương, đem bút xương chậm rãi nhuộm thành màu vàng kim, máu tươi toát lên trên nền vàng lộ ra vô cùng nổi bật.
Bút xương hóa thành kim cốt bị lực lượng bơm căng lên gấp mấy lần, giống như một mũi tên khổng lồ đâm về phía vầng bán nguyệt.
Ầm ầm!!!
Bút xương nổ tung, cho dù là kim cốt cũng không thể ngăn lại vầng bán nguyệt này. Nhưng không giống như tấm khiên xương máu kia, dễ dàng liền bị hủy diệt thành hư vô, bút xương nổ tung nhưng đồng dạng ngăn cản một phần lực lượng của vầng bán nguyệt.
Đồng thời, bút xương cũng không phải bị hủy diệt thành hư vô mà b·ị c·hém nổ tung thành vô số mảnh vụn nhỏ, đại đa số hóa thành bụi mịn bám vào trên vầng bán nguyệt, giống như vô số thiêu thân lao đầu vào lửa.
Theo vô số hạt bụi này bám vào trên vầng bán nguyệt, cấm kỵ kiếm khí cũng cấp tốc bị tiêu hao, cho đến khi kiếm khí hạ xuống, Lạc Hiền Vương đã kịp thời tránh ra, kiếm khí trực tiếp chém vào trên vương tọa.
Kim quang chói sáng cũng không thể ngăn được cấm kỵ kiếm khí, rung động tán đi đã thấy vương tọa nhiều thêm một vết cắt chia đôi vương tọa. Tuy không thể chém đứt đôi vương tọa nhưng vẫn để lại vết cắt vô cùng sâu.
Vương tọa hoàng kim cao hơn ba mươi thước sừng sững giữa không trung lúc này nhiều hơn một vết cắt láng mịn, đen kịt vô cùng nổi bật.
Lạc Hiền Vương lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía vết kiếm, không biết bởi vì sợ hay phản phệ do bút xương bị phá hủy mà khuôn mặt của Lạc Hiền Vương trắng bệch, nhợt nhạt không thấy huyết sắc.
“Ngươi? Ngươi vậy mà có thể tổn thương đến Vương Tọa?”
Lạc Hiền Vương kinh nghi đến không thể che giấu tâm tình. Vương Tọa cũng không phải vật bình thường, nó cũng không phải đồ vật tự nhiên mà được hội tụ tích lũy từ quyền hành Thần Triều kết hợp với lực lượng của vương thổ, nói theo cách gọi của Thần Triều chính là quốc lực.
Quốc lực cụ thể là cái gì cũng không dễ phán đoán, nó tổng hợp của rất nhiều yếu tố, đáng lẽ là tồn tại ở trong vô hình nhưng bị lực lượng vô thượng ảnh hưởng hiển hóa thành thực chất, cuối cùng bị tận dụng hình thành vương tọa.
Vương miện đại biểu quyền hành còn vương tọa đại biểu cho lực lượng có thể sử dụng. Từ khi Vương Tọa tồn tại, ngoại trừ Thiên Mệnh Đại Đế thì Lạc Hiền Vương chưa bao giờ nghe nói đến ai có thể gây tổn hại đến Vương Tọa.
Điều này không có nghĩa là Vương Tọa vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là vương thổ phát triển yếu kém sẽ khiến Vương Tọa bị hao tổn, chứ chưa từng thấy có người nào trực tiếp làm cho Vương Tỏa bị hao tổn.
Lý Quân Thiên không hiểu rõ ảo diệu của lực lượng đến từ Vương Tọa, nhưng hắn hiểu sơ về lực lượng cấm kỵ. Lực lượng đến từ việc vặn vẹo quy tắc sinh ra, có thể tổn thương đến tất cả lực lượng ở bên trong thế giới, hoặc nói rõ hơn là lực lượng từ thiên đạo diễn sinh ra, bao gồm cả lực lượng quy tắc.
Khi lực lượng cấm kỵ cùng lực lượng quy tắc v·a c·hạm có thể triệt tiêu lẫn nhau, tùy thuộc vào quy tắc mạnh hay yếu mà có thể bị triệt tiêu nhiều hay ít, dựa trên cấp bậc để đánh giá thì lực lượng cấm kỵ có thể coi như đứng ở hàng đầu của lực lượng quy tắc, thậm chí có thể tổn thương đến lực lượng đại đạo nhưng không thể sánh bằng đại đạo v·a c·hạm.
Lực lượng thiên mệnh bất quá là lực lượng diễn sinh ra từ thiên đạo, nếu như trong tay của Thiên Mệnh Đại Đế thì có thể tính là lực lượng đại đạo. Nhưng nếu như Thiên Mệnh Đại Đế còn chưa đăng cơ đế vị thì lực lượng thiên mệnh bất quá ngang bằng với lực lượng cấm kỵ, không hơn không kém đối ứng với nhau.
Mà tất cả mọi lực lượng ngoại trừ “linh” ở trong Thần Triều đều là do Thiên Mệnh Đại Đế bố cục bài bố hình thành, đều không thể vượt qua được lực lượng Thiên Mệnh, làm sao có thể ngăn cản được cấm kỵ kiếm khí.
Đại bộ phận đồ vật tồn tại ở trong thế giới đều không thể sánh được cấm kỵ kiếm khí, cho nên có thể ngăn cản cấm kỵ kiếm khí đã là tồn tại vô cùng phi phàm.
Vương Tọa không có bị một kiếm bổ đôi đã là vô cùng phi phàm. Đồng thời Vương Tọa còn đang có lực lượng từ vương thổ đổ đến, bồi đắp vào vết cắt chém, đem vương tọa tu bổ trở lại.
Lý Quân Thiên có thể nhìn thấy được lực lượng kia truyền khắp thiên địa, nhưng chỉ ở trong phạm vi vương thổ của Lạc Hiền Vương, lực lượng giống như hòa hợp vào trong thiên địa, ẩn nấp ở trong vạn vật chứ không phải tách biệt hay có nguồn cội từ vật cụ thể nào đó.
Lý Quân Thiên đứng dậy, nắm chặt kiếm Quy Khư. Thông qua hai lần công kích, Lý Quân Thiên có thể chắc chắn Lạc Hiền Vương chỉ tương đương với Đông Hải Thần Hoàng, sức mạnh ngang bằng với Đạo Thiên Cảnh đỉnh phong, không phải Đạo Thiên Cảnh viên mãn.
Tức là yếu hơn Trần Vệ cùng Phùng Tá Chu, Lý Quân Thiên cảm thấy đổi phương không đáng để mình lãng phí thời gian, hắn quyết định nhanh chóng chấm dứt chuyện này.
...
p/s: Cầu đề cử!!!