Chương 243: Một người áp một quân
Bán nguyệt hạ xuống chói lọi che trời sáng loáng xuyên thẳng qua không gian, chém đến Trần Quang Đạo.
Trần Quang Đạo vung đao chém đến, đao quang lạnh lẽo như màn đêm, u ám tiến lên hướng về minh nguyệt.
Ầm ầm!
Minh nguyệt mạnh mẽ nghiền nát đao quang, xuyên thủng đao quang cuối cùng đánh nát tất cả đao quang, đập vào trên mặt của Trần Quang Đạo.
Phốc!
Trần Quang Đạo trực tiếp b·ị c·hém thành bọt máu, kiếm quang trực tiếp chém xuống biển, mặt biển chia ra làm hai lộ ra một khe rãnh sâu không thấy đáy.
“Hử?”
Dư âm tiêu tan chỉ còn huyết vụ bồng bềnh trên không trung, Lý Quân Thiên không khỏi nhíu mày không nghĩ đến đối phương lại yếu như vậy, tùy ý một kiếm liền b·ị đ·ánh thành bọt máu.
Nhưng bọt máu rõ ràng vẫn có sinh cơ bừng bừng, bọt máu cấp tốc tụ tập lại ngưng tụ lại hình dáng của Trần Quang Đạo, toàn thân lông tóc không thương giống như chưa từng b·ị đ·ánh trúng.
Lý Quân Thiên đúng là có mấy phần kinh ngạc, thấy Trần Quang Đạo g·iết đến trước mặt hắn liền lấy ra kiếm Tinh Hà, nhẹ nhàng đâm ra, mũi kiếm trực tiếp đâm vào trên lưỡi đao, vừa khít dính sát vào nhau.
Cương khí tràn ra như l·ũ q·uét vọt tới phía trước, lực lượng vô cùng xuyên thấu ngân kiếm truyền đến trên lưỡi đao.
Phanh!
Giống như sấm rền truyền khắp thiên địa, tiếng v·a c·hạm chói tai mà bén nhọn. Rõ ràng lực lượng của Lý Quân Thiên hơn xa Trần Quang Đạo lại không hiểu thấu b·ị đ·ánh bay.
Không sai, Lý Quân Thiên trực tiếp b·ị đ·ánh bay hơn nghìn thước, nhưng mà thuần túy chỉ là b·ị đ·ánh bay cũng không tạo thành bất cứ tổn thương gì, là một loại năng lực hết sức kỳ lạ.
Nhưng bị đẩy ra xa cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, lại không nghĩ đến Trần Quang Đạo đồng dạng có thể ném văng chính mình, chớp mắt lên đến trên đầu Lý Quân Thiên, một đao chém xuống, muốn đem Lý Quân Thiên đập xuống mặt đất.
Rầm rầm!
Cương khí hóa thành hộ tráo ngăn cản v·a c·hạm, cả thân thể xuyên qua mặt đất, hãm vào trong lòng đất, nhưng bởi vì có hộ tráo bảo vệ cho nên không nhận được tổn thương gì.
Lại không nghĩ đến Trần Quang Đạo cấp tốc tiếp cận đến, trường đao giống như huyết dịch nhúc nhích biến hình, từ hình dạng một cây đao liền biến thành một cái liềm vô cùng to lớn.
Liềm lớn bổ xuống, vô biên lạnh lẽo sắc bén giống như có thể cắt ngang thiên địa
Lý Quân Thiên giật nảy cả mình, cái liềm kia mang theo khí tức vô cùng kỳ quái, có mấy phần giống với Táng Đế Liên, chỉ là loại khí tức quy tắc vặn vẹo kia yếu hơn rất nhiều.
Không cố kỵ xem đại đạo có chấn động hay không, Lý Quân Thiên trực tiếp triệu hồi ra kiếm Quy Khư chắn ngang lưỡi liềm.
Đông!
Lưỡi liềm lướt ngang qua, mượt mà như dòng nước từ trái sang phải, vẽ ra một đường mực chia ngang thiên địa.
Lý Quân Thiên nhẹ nhàng rút thân hình ra khỏi lòng đất, hộ thể cương khí đã răng rắc một tiếng trực tiếp vỡ nát, cương tráo giống như b·ị c·hém xuyên qua chia tách thành hai nửa.
Nhưng Lý Quân Thiên lại không bị tổn thương chút nào, Quy Khư trực tiếp chắn lại sát thương từ lưỡi liềm, một chút tổn thương cũng không để lại.
Lý Quân Thiên trực tiếp thúc đẩy Quy Khư đâm ra ngoài, mặc dù không thể vận dụng lực lượng đại đạo cùng quy tắc, nhưng Quy Khư vốn là đạo kiếm của Lý Quân Thiên, bên trong nội uẩn đại đạo, mặc dù không thể bắn lực lượng ra ngoài nhưng có thể bảo hộ khi bị xâm chiếm.
Mà một khi Quy Khư đâm ra ngoài, thật sự khó mà ngăn cản được, không khác gì lực lượng đại đạo trực tiếp xuyên ra, mặc dù chỉ nhiễm lên một phần đại đạo vô cùng nhỏ bé cũng không phải ai cũng có thể chống chọi lại được.
Ầm ầm!
Quy Khư vốn là vô hình vô tướng, một kiếm xuyên ra trực tiếp khiến cho Trần Quang Đạo sụp đổ. Lần này không phải b·ị đ·ánh thành bọt máu mà trực tiếp sụp đổ vào trong vô hình.
Không nghĩ đến nửa phút đồng hồ sau, Trần Quang Đạo từ trong hư vô đột nhiên sinh ra, giống như bọt biển không ngừng hút nước mở rộng, thoáng cái liền lông tóc không thương xuất hiện trước mặt Lý Quân Thiên, một tay nâng lưỡi liềm toát ra vẻ nguy hiểm.
“Đánh không c·hết?”
Lý Quân Thiên không tin tà, liên tiếp chép g·iết bốn năm lần, liền cát bụi cũng không sót lại chút nào, nhưng mỗi lần Trần Quang Đạo đều có thể xuất hiện trở lại, giống như giả tượng, giống như ảo ảnh, chém hết lại có thể xuất hiện, không bị tổn thương chút nào.
Lý Quân Thiên có thể chắc chắn người đứng trước mặt mình là chân thân chứ không phải phân thân, mà mỗi lần sinh ra cũng là từ hư vô nở rộ ra, hoàn toàn không phải ảo ảnh hay thủ thuật nào khác.
Quả thật hết sức kỳ quái.
Lông mày hơi nhíu lại rồi giãn ra, Lý Quân Thiên quét mắt về phía quân trận phía sau, trống trận dồn dập chưa bao giờ ngừng. Mỗi lần Trần Quang Đạo “hồi sinh” thì lực lượng lại tăng lên một chút, mặc dù khó mà sánh với Lý Quân Thiên nhưng tăng lên hết sức kinh người, ít nhất là trước khi c·hết một thành.
Lý Quân Thiên vẫn cho là tác dụng của quân trận kia, nhưng quan sát kỹ lại Lý Quân Thiên lại có thể nhận ra mỗi khi hắn chém g·iết Trần Đạo Quang thì một loạt quân lính sẽ bị đ·ánh c·hết.
Giống như là một loại c·hết thay, mà những người kia sau khi c·hết thì toàn bộ lực lượng đều bị bổ sung rút đến trên người Trần Quang Đạo, cho nên lực lượng của Trần Quang Đạo mới tăng lên.
Sáu bảy lần chém g·iết, ba vạn Dao Quang Quân không sai biệt lắm c·hết hơn nghìn người. Lại phải g·iết c·hết hơn trăm lần nữa mới có thể hoàn toàn g·iết hết q·uân đ·ội cho Trần Quang Đạo không thể thế thân.
Lý Quân Thiên rút kiếm Tinh Hà chém về phía đại quân. Lại không nghĩ đến một loạt quân kỳ phấp phới, chủ kỳ cùng phó kỳ giống như hình thành một tầng bảo hộ, không có cường quang đầy trời nhưng giống như hình thành một tầng quỷ vực, đem công kích của Lý Quân Thiên đổi hướng ném ra ngoài, san bằng một dãy núi to lớn.
Giao chiến với Trần Quang Đạo không phải cá nhân mà giao chiến với toàn bộ q·uân đ·ội, không g·iết đến người cuối cùng đúng là không thể ngừng lại cuộc chiến được.
Lý Quân Thiên cảm thấy đánh đến quá mức tốn thời gian, trực tiếp dùng kiếm Tinh Hà, thi triển một chiêu Hà Lạc, từ trên chín tầng trời đổ xuống tinh một dòng thác, kiếm khí liên miên bất tuyệt hóa thành dòng lũ điên cuồng đổ ập xuống.
Cương khí không cạn, linh khí liên miên trong trời đất đều bị hóa vào trong dòng thác này, biến thành vô biên kiếm khí chém g·iết không ngừng. Trần Quang Đạo không ngừng b·ị c·hém g·iết, lại xuất hiện từ trong hư vô lại b·ị c·hém g·iết, tuần hoàn lặp đi lặp lại giống như không có tận cùng.
Hơn hai mươi lần về sau, Trần Quang Đạo giống như biết không thể để mình lâm vào trong tuần hoàn vô tận được. Một vệt hồng quang lóe lên, một nhóm quân binh lập tức xuất hiện ở vị trí bên trong Hà Lạc, trực tiếp bị Hà Lạc xoắn thành bụi mịn, biến thành hư vô.
Trần Quang Đạo xuất hiện ở trên không trung q·uân đ·ội, sau đó bởi vì tránh thoát Hà Lạc lập tức có thể t·ấn c·ông đến Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên ngưng lại cung cấp cương khí cho chiêu thức, thác nước chói sáng giống như nước chảy bị ngăn chặn lại, dòng nước chảy hết cuối cùng kết thúc biến mất không dấu vết.
Trần Quang Đạo đánh đến, một lưỡi liềm vung ra có thể chém ngang mặt biển, nước biển bị chia ra đến vạn trượng, sâu không thấy đáy. Lý Quân Thiên hoặc dùng Quy Khư chặn lại, hoặc dùng Quy Khư đánh nát lưỡi liềm, hoặc là dùng Tinh Hà g·iết c·hết Trần Quang Đạo.
Mười mấy phút, g·iết c·hết Trần Quang Đạo mấy chục lần, vậy mà để cho lực lượng của Trần Quang Đạo tăng trưởng đến có thể đánh đến có đi có về, giao thủ qua lại với Lý Quân Thiên mà không rơi xuống hạ phong.
Không rơi xuống hạ phong chính là không bị Lý Quân Thiên một kiếm chém c·hết, gánh chịu tổn thương để t·ấn c·ông Lý Quân Thiên sau đó sử dụng thế thân khôi phục lại v·ết t·hương, không còn bị miểu sát như trước.
Lại g·iết Trần Quang Đạo hơn trăm lần, Lý Quân Thiên cảm thấy không sai biệt lắm đã g·iết hai phần ba q·uân đ·ội, lực lượng của Trần Quang Đạo cũng không thể tăng thêm, toàn bộ cơ thể đều tím tái căng phồng giống như dồn nén quá mức.
Thời cơ vừa vặn, Lý Quân Thiên thả ra dị tượng của mình, lại kết hợp với huyền vặn đem Trần Quang Đạo trói buộc lại. Lại vận dụng Thiên Mộng Huyền Công nhốt hắn vào trong ảo mộng tránh cho Trần Quang Đạo t·ự s·át thế thân, sau đó không dám chậm trễ, một chiêu Duyệt Mộng Tiềm Thức đánh ra, đọc lấy ký ức của đối phương.
...
p/s: Cầu đề cử!!!