Chương 241: Bắt
Ở dưới dạng Long Nhân Hóa, Lý Thanh Thanh có thể cục bộ chuyển đổi vận dụng lực lượng Bá Huyết Cuồng Long vào trên cánh tay, tung ra một quyền bùng nổ đến lực lượng cực hạn.
Lý Thanh Thanh không bị tổn thương gì, thu hồi cánh tay nhưng động thủ không có dừng lại.
Liệt Thiên Phản Huyền Giác bùng nổ lên ô quang cuồn cuộn, một loại cảm giác lăng liệt muốn xuyên thủng tất cả lan tràn ra đến, ô quang trong bóng đêm giống như đã hòa tan, u ám không thấy được ánh sáng.
“C·hết!”
Lý Thanh Thanh hừ lạnh, một đòn đánh xuống, ô quang phóng ra ngoài trực tiếp chọc thủng không gian hỗn loạn đem tất cả đều chia cắt ra, đánh thẳng về phía cự long.
Toàn bộ cơ thể của cự long đều siết chặt lại, long lân nổi lên thần văn, long khí hóa thành một cái cự tráo bảo vệ lấy bản thân.
Ầm ầm!
Ô quang giống như một dòng l·ũ c·uốn đến, cự long giống như ngọn núi chắn ngang đường lớn, nổi bật dễ thấy. Cơn lũ cuồn cuộn qua đi, cự long lông tóc không thương nhưng long khí quanh người đã bị mài đến tan rã.
Rống rống!!!
Cự long điên cuồng gào thét, vô cùng tức giận. Lý Thanh Thanh điều động vô số linh khí, chuẩn bị tung ra đại chiêu.
“Các ngươi có thể yên tĩnh một chút không?”
Lý Quân Thiên không biết đã đến nơi này từ bao giờ, bản thân ẩn núp ở trong màn đêm, hòa vào trong thiên địa. Nếu không phải hắn lên tiếng có lẽ không ai có thể chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Theo lời nói của Lý Quân Thiên, từ phương tây dâng lên tà dương, ánh mặt trời càng ngày càng đỏ cho đến giữa trời. Từ phương đông dâng lên bán nguyệt, ánh trăng lam u lãnh tĩnh.
Bầu trời đêm cũng lập tức nổi lên đầy sao trời, sao băng cuồn cuộn hóa thành dòng sông bơi lượn khắp trời.
Vô biên áp lực đổ ập xuống, toàn bộ sự vật ở trong thiên địa này đều bị đông kết lại, lực lượng khổng lồ hạn chế tất cả, khóa kín tất cả.
Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Nhật Nguyệt Cộng Triều Sinh.
Bóng đêm hàng lâm chính là khoảnh khắc Lý Quân Thiên thả ra dị tượng của mình, hắn đã sớm đến nơi này chỉ là âm thầm khống chế lại chiến trường chứ chưa can thiệp vào chiến đấu.
Nhưng lúc này hắn không can thiệp không được, cả hai chênh lệch không lớn, không biết phải đến đến bao giờ. Lý Quân Thiên không thích đứng ở đây lãng phí thời gian, có rất nhiều tầm mắt đang tập trung ở nơi này.
Mà mỗi một tầm mắt đều đến từ khoảng cách rất xa xôi, không biết là địch hay ta, cho nên dựa theo trường hợp xấu nhất để tính thì tất cả coi như địch nhân. Sớm trấn áp trận chiến này, chuẩn bị nghênh chiến người tiếp theo.
Nếu như không có đổi thủ, vậy thì trở về từ từ nghiên cứu, không nên để có điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
Lý Quân Thiên hiện tại chỉ có thể vận dụng dị tượng cùng một phần rất nhỏ của lực lượng quy tắc, nhưng dị tượng của hắn so với lúc trước mạnh gấp mấy chục lần, trực tiếp đem cự long trấn áp lại.
Dị tượng mặc dù chỉ có thể sở dụng linh khí trong phạm vi lĩnh vực bao phủ, mấy chục vạn dặm dị tượng bao trùm lượng linh khí vô cùng khổng lồ, càng đừng nói linh khí hiện tại đã đậm đặc hơn trước đây mấy chục lần, uy lực mạnh mẽ đâu chỉ gấp trăm lần.
Một cái dị tượng hàng lâm xuống có thể trấn áp tất cả, lực lượng mấy chục tỉ cân áp lên trên người, cự long cũng chỉ có lực lượng chừng một tỉ cân, đúng là khó mà chống cự lại được, trực tiếp bị đông cứng không thể động đậy được.
Muốn mở miệng gào thét cũng không có âm thanh truyền ra ngoài, giống như bị chôn lấp xuống sâu thẳm trong lòng đất.
Lý Quân Thiên khẽ động ý niệm, Long Bảo Tầm Châu trực tiếp nổ tung thành vô số bụi mịn, linh khí hóa thành mưa bụi bị luyện vào trong dị tượng, đem Thanh Loan giải phóng ra ngoài.
Thanh Loan được lam quang bao vây quanh thân bảo hộ chặt chẽ nhưng toàn thân mướt mát mồ hôi giống như vừa bị vớt ra từ trong bể nước, nhìn qua hơi thảm nhưng cũng không bị tổn thương nghiêm trọng gì.
Lam quang nở rộ đan dệt ra hư ảnh cự điểu giống như phượng hoàng xanh thẳm đẹp đẽ, phượng hoàng mở rộng sải cánh giống như thức giấc từ viễn cổ tỉnh lại.
Ầm ầm!!!
Toàn bộ dị tượng chấn dộng giống như thiên địa bị lay động một trận, rõ ràng lực lượng không mạnh đến nơi nào nhưng lại có thể chấn động khiến cho dị tượng muốn băng liệt.
Lam quang chính là quy tắc hiển lộ ra ngoài, cho nên lực lượng không cần quá lớn nhưng vận dụng đến quy tắc liền là một loại lực lượng ở cấp bậc cao hơn, dễ dàng liền tác động đến thiên địa.
Dù sao dị tượng cũng thâu tóm linh khí mấy chục vạn dặm, cho nên đối mặt với lực lượng có cấp bậc cao hơn cũng có sức chống chịu mạnh mẽ, chỉ hơi rung động một cái chứ hoàn toàn không bị phá hủy.
Lý Quân Thiên không nói gì, hai tay cấp tốc đánh ra huyền văn. Không sai, là đánh ra huyền văn, bởi vì không thể trực tiếp vận dụng lực lượng quy tắc cho nên chỉ có thể thông qua linh khí ngưng tụ huyền văn, từ huyền văn đảo ngược liên kết thành quy tắc.
Quy tắc mà hắn cần sử dụng, đồng thời liên kết với lực lượng không gian đem cự long bóp lại, dần dần khiến cho cự long thu nhỏ lại, từ vạn kéo dài vạn trượng dần thu nhỏ gấp nghìn lần, cuối cùng giống như một cự xà dài hơn mười thước.
Sau đó bị Lý Quân Thiên cưỡng ép cuốn lại thành một khối cầu không lớn không nhỏ chừng hơn hai thước, sau đó bị Lý Quân Thiên lôi kéo đặt về trên kiếm, dị tượng cũng bị thu hồi lại, thiên địa quay trở về ban ngày, sáng chói rực rỡ.
Thiên địa thanh minh, trời quang mây sáng.
Lý Thanh Thanh rút tay lại, ánh mắt ngước nhìn về phía Ma Hê Thủ La Kiếm, mà Thanh Loan thu hồi thần quang, ánh mắt thoáng phức tạp cũng nhìn về phía Ma Hê Thủ La Kiếm.
Hai người lại liếc nhau một cái, đồng loạt biến mất ở tại chỗ đi đến trên kiếm, mấy bước liền đến trước mặt Lý Quân Thiên.
“Đa tạ”.
Thanh Loan cảm ơn một tiếng sau đó không khách khí ngồi xuống. Lý Thanh Thanh tự giác đi rót trà, cũng không nói lời khách khí gì. Lý Quân Thiên mở mắt ra, chậm rãi nghiên cứu xem con cự long này.
Cự long không thể động đậy giống như một pho tượng, mà toàn bộ thân thể đều bị ép co rút lại vào trong không gian phong tỏa cho nên người khác khó mà nghiên cứu thấy huyền bí gì. Lý Quân Thiên ngoại trừ dùng một chút linh khí đi cảm ứng, cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm đi phỏng đoán.
Lý Quân Thiên cũng không gấp gáp rời đi mà đang chờ đợi chủ nhân của mấy ánh mắt kia chạy đến nơi này. Nhưng chờ đợi nửa ngày cũng không thấy người nào, nhưng mấy ánh mắt kia cũng không rút đi.
Lý Quân Thiên vẫn là rất tức giận, ai mà muốn bị người ta nhìn chằm chằm. Lại còn dưới trường hợp mình đã phát hiện ra mấy ánh mắt kia, giống như đang đối mắt nhìn nhau, vô cùng chán ghét cùng lúng túng.
Hừ!
Lý Quân Thiên trực tiếp rút ra Quy Khư treo ở trước người, lực lượng mộng ảo giống như thác đổ tràn đến lay động đạo kiếm của chính mình.
Lực lượng mộng ảo có thể ảnh hưởng đến tinh thần người khác, mà thông qua Quy Khư có thể đem ảnh hưởng khuếch đại bắn ra vô tận khoảng cách, chỉ cần có người dám bắn ánh mắt đến liền sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Ảnh hưởng cũng không phải kéo đối phương vào trong mộng ảo mà là trực tiếp trộn lẫn kiếm ý của hắn vào bên trong, dùng lực lượng mộng ảo khuếch trương đến cực đại kích thích thẳng vào tinh thần của người ta.
Một thanh cự kiếm trực tiếp xuyên thủng thiên đia, chẻ đôi ra Hỗn Không Hải dẹp bằng vô số không gian hỗn loạn, xỏ qua vô số thế giới, hoàn mỹ diễn dịch ra cái gì gọi là thiên băng địa liệt.
Kiếm ý của Lý Quân Thiên vốn là vô cùng bá đạo lăng liệt, chiến thiên đấu địa thẳng tiến không lùi, lại cuồn cuộn không dứt giống như tinh thần đại hải, hoàn toàn không có điểm cuối.
Song trọng công kích tinh thần đổ ập xuống, lập tức xuyên qua vô tận khoảng cách đổ ập đến, giống như cả bầu trời đập vào mặt, sát ý cuồn cuộn bén nhọn dìm ngập chư thiên khiến cho tất cả ánh mắt nhòm ngó trực tiếp bị cắt đứt.
Thiên địa trong chớp mắt thanh tịnh, sáng sủa hơn rất nhiều.
...
p/s: Cầu đề cử!!!