Chương 239: Dao Quang Tướng Quân
Biên cảnh phía đông, trấn giữ tại Quảng Châu là Dao Quang Đại Tướng Quân, Trần Quang Đạo.
Nhận được Thánh Chỉ, Dao Quang Tướng Quân lộ vẻ trầm ngâm.
Dao Quang Quân của hắn cũng không phải q·uân đ·ội rảnh rỗi mà là đội quân tinh nhuệ trấn giữ biên cảnh. Đại Việt Thần Triều tuy rằng thống trị Thế Giới Cửu Châu, nhưng không phải thống trị toàn bộ thế giới, vẫn có những chỗ mà Thần Triều không thể ảnh hưởng đến được.
Chẳng hạn như...biển cả.
Biển Đông tồn tại một thế lực khổng lồ mà Thần Triều cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể duy trì lấy quan hệ minh hữu mờ nhạt. Cỗ thế lực này tồn tại vô cùng cổ lão, so với Thần Triều còn cổ lão hơn.
Long Đình.
Thống trị biển cả Long Đình.
Không sai, thế giới này không những tồn tại quỷ dị, còn tồn tại yêu thú, trong đó nổi bật nhất chính là Long tộc, Phượng tộc, cùng với Tinh Linh tộc. Tộc Tinh Linh có thể xếp vào hàng yêu, nhưng không thể coi là yêu thú mà là yêu tộc.
Dao Quang Quân chính là q·uân đ·ội phòng thủ Long Đình. Tuy rằng đôi bên kết minh nhưng Long tộc tính tình cuồng bạo, sức mạnh to lớn cho nên đôi lúc sẽ gây ra náo động, ảnh hưởng thậm chí lớn đến cả một châu, cho nên cần phải có lực lượng canh chừng cùng ứng phó.
Dao Quang Quân tuy chỉ là một trong ba bộ q·uân đ·ội đóng ở biên cảnh canh chừng Long Đình, lâm thời đi chấp hành nhiệm vụ khác cũng không phải không được, nhưng nếu như muốn đánh một trận c·hiến t·ranh vậy thì không phải là chuyện trong thời gian ngắn.
Nhất là thảo phạt hạ giới vừa mới phi thăng.
Hạ giới có thể phi thăng đến thế giới này sức mạnh đều đáp ứng được một tiêu chuẩn nhất định, sẽ không quá yếu thậm chí rất mạnh.
Nói không chừng sẽ lâm vào trong khổ chiến kéo dài.
Hạ giới phi thăng đều từ biển trôi dạt đến, cũng chính là phạm vi quản hạt của Long Đình. Có lẽ sẽ đụng độ cái gì, có gì việc ngoài ý muốn thậm chí khiến cho Dao Quang Quân trọng thương.
Dù sao tình báo của địch quân như thế nào cũng không biết. Thông thường hoàng triều có được tình báo rất mạnh mẽ, q·uân đ·ội cũng chỉ mang tác dụng đe dọa cùng tiếp quản lãnh địa, chưa bao giờ tham chiến trận đầu tiên.
“Cho nên..Thái Sư bại rồi sao?”
“Đối phương trọng thương, cho nên Dao Quang Quân tiến vào là đủ rồi?”
Trần Quang Đạo nắm vuốt Quân Lệnh Phù không ngừng lẩm nhẩm suy tính. Tuy rằng thánh chỉ xuất binh nhưng mọi chuyện cũng không phải đơn giản như vậy. Chắc chắn không thể kháng chỉ, nhưng thời gian thực sự xuất binh cũng không phải đơn giản như vậy.
Ngay lập tức tập kết nhu yếu phẩm, lương thực đi trước hành binh theo sau, tốc độ hành quân, chọn nơi tập kết dựng trại...có rất nhiều thứ cần phải vận hành cho nên nói lập tức xuất binh nhưng ngày nào có thể giao chiến đều phải do tướng quân quyết định.
Tướng quân tại trận thậm chí có thể tiền trảm hậu tấu không phải không có lý do, cho nên cứ việc có thánh chỉ truyền đến, Trần Quang Đạo vẫn rất an tâm suy tính, không quá mức gấp gáp truyền lệnh.
Suy tính rất lâu, lại tổ chức họp cùng quân sư với mấy vị phó tướng thiết kế mấy bộ kế hoạch tác chiến. Đầu tiên cần phải điều tra tình báo, mặc dù Dao Quang Quân không thiện ẩn nấp điều tra nhưng khả năng tìm kiếm tình báo cũng không phải quá kém.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn đem quân đánh đối phương thì ít nhất cũng phải hiểu biết kẻ địch là ai đi, nếu không chẳng lẽ cứ vọt vào đồ sát tất cả à?
Lương thực đi trước, quân binh theo sau mà tình báo đi trước lương thực, tình báo là c·hiến t·ranh trọng khí, là ưu tiên hàng đầu. Cho nên một đội ám vệ lập tức xuất phát chui về phía Thương Võ Đại Lục.
Từ biên cảnh đi đến nơi bị Lý Quân Thiên chém ra cũng không xa, hành quân cấp tốc một ngày là có thể đến. Dao Quang Quân vốn nổi danh là hành quân cấp tốc, nhưng lần này hành quân không giống, tốc độ thật chậm. Có lẽ phải hơn mười ngày mới đến chiến trường.
Sở dĩ hành quân chậm như vậy cũng là để thu thập một chút tình báo, một khi đến chiến trường có thể lập tức có thể triển khai t·ấn c·ông.
Trần Quang Đạo cưỡi lên chiến xa, khinh giáp phiêu phiêu, tóc buộc nhẹ nhàng, khuôn mặt túc sát lại lộ ra mấy phần buông lỏng.
“Dao Quang, chuyện lần này có vẻ kỳ quái”.
Ngồi cùng chiến xa với Trần Quang Đạo là quân sư Vũ Chí An. Nhìn đến Trần Quang Đạo ung dung bình tĩnh, Vũ Chí An không khỏi hỏi lên. Rõ ràng Trần Quang Đạo gánh vác áp lực cũng không nhỏ, tâm tư của tướng quân cũng rất thâm trầm, tại sao bây giờ lại thong dong như vậy.
Không nhìn ra sự kỳ quái hay sao?
Trần Quang Đạo tất nhiên nhìn ra được rất nhiều dấu hiệu kỳ quái, nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến việc hắn thư giãn, sắp đánh trận mà thôi chưa phải đang trong thời gian mở ra c·hiến t·ranh, thư giãn đâu có vấn đề gì.
“Ngươi quá căng thẳng”.
Vũ Chí An ngưng trọng một chút nói.
“Hạ giới lần này có lẽ không đơn giản”.
Trần Quang Đạo thâm trường nói.
“Phải xem mới biết được, ta rất tò mò đó là một thế lực như thế nào”.
Vũ Chí An gật đầu, một hồi sau tiếp nhận đến tin tình báo từ tiền tuyến truyền trở về, kinh ngạc nhìn về phía Trần Quang Đạo. Trần Quang Đạo nhíu mày nhìn lại hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vũ Chí An mang tin mật báo đưa cho Trần Quang Đạo, Trần Quang Đạo trong chớp mắt thay đổi trầm trọng, cuối cùng giống như tức giận mà cánh tay đều nổi lên gân xanh.
“Long Đình lại muốn làm cái gì?”
Vũ Chí An trầm ngâm nói ra.
“Chưa chắc đã là Long Đình, vị nhị hoàng tử cũng không phải kẻ yên phận”.
Ánh mắt của Trần Quang Đạo sâu thẳm như thâm uyên, nghĩ ngợi một hồi liền nói.
“Không có phong vương, tính ra Long Đình muốn chiếm tiên cơ để lên bờ cũng không phải chuyện không thể nào”.
Vũ Chí An gật đầu, liền hỏi.
“Đem tin tức truyền trở về Thần Đô chứ?”
Trần Đạo Quang gật đầu, xác nhận đem tin tức truyền trở về là điều cần thiết. Nhưng đã biết lần này có thể dính đến Long Đình, cho nên Dao Quang Quân xuất động cũng có mục đích mà nhiệt tình hơn.
Tốc độ hành quân lập tức trở nên nhanh hơn, hai ngày là có thể đến nơi giáp giới, Trần Quang Đạo quyết định phải đích thân đi giải quyết tên kia. Rèn luyện nhiều năm như vậy, không có một trận chiến đấu ra trò luôn cảm thấy rất thua thiệt.
...
Thương Võ Đại Lục.
Một ngày trước, Lý Quân Thiên nghỉ ngơi cùng chữa thương song hành, Vũ Nhu yên tĩnh bế quan, Lý Thanh Thanh không vội vàng rời đi mà nghiên cứu tu luyện Hóa Long Thất Biến, A Cửu tự một mình nhảy nhót tưng bừng không thấy chán.
Đột ngột, Lý Than Thanh mở mắt, sửng sốt nhìn về phía nam.
Vị trí của bọn hắn đang ở bắc bộ Văn Lạc Châu, mà phía nam nơi này chính là Thần Quang Đại Lục.
Rống!!!
Trên trời gió nổi mây phun, một tiếng rống giận từ phương xa truyền đến, giống như xuyên thẳng qua thiên địa chấn động lên.
Kèm theo tiếng rống lớn này là một luồng thanh quang diệu chiếu thiên địa, giống như muốn đem một mảnh đại lục bao phủ trong luồng thần quang này. Mà luồng thần quang đan dệt chậm rãi vẽ thành hình cự điểu.
Phía sau quang mang vạn trượng là vô biên t·iếng n·ổ vang như sấm động, thiên địa rung chuyển như thiên băng địa liệt. Nguồn gốc của thanh quang chính là Thanh Loan, mà đối thủ của nàng là một con rồng.
“Rồng?”
Lý Thanh Thanh lẩm nhẩm, ánh mắt giống như có thể xuyên qua khoảng cách mấy nghìn dặm, khóa chặt đến vị trí hai người giao chiến, mơ hồ có thể cảm ứng được cái gì.
Chớp mắt một cái, thân hình của nàng biến mất tại chỗ, chạy thẳng đến chiến trường.
Lý Quân Thiên ghé mắt, giống như cũng nhìn thấy cái gì, ý niệm vừa động liền điều khiển Bạch Tuyết lôi kéo cự kiếm bay về phương nam.
...
p/s: Cầu đề cử!!!