Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 235: Quy tắc xâm lấn




Chương 235: Quy tắc xâm lấn

“Cô cô, đại lục xảy ra biến động”.

Lý Thanh Thanh tiếp vào tin tức chấn động lập tức lên tiếng nói với Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên hiển nhiên cũng thông qua lực lượng mộng ảo tiếp thu vào thông tin đến từ Ma Hê Thủ La Thiên.

Lý Quân Thiên trực tiếp lấy Thiên Mộng Huyền Công, thông qua Ma Hê Thủ La Thiên đảo ngược đến người truyền thông tin, sau đó lấy ra hình ảnh của người khi cung cấp thông tin.

Hình ảnh, chỉ là hồi tưởng mơ hồ khi người cung cấp thông tin cho Ma Hê Thủ La Thiên chứ không phải là người kia chủ động đưa lên, trong công pháp truyền xuống kỳ thực không có cách nào chủ động đưa lên hình ảnh ký ức của mình.

Lý Quân Thiên mới lười đi duyệt đọc ký ức của đám người bị kéo vào đây, cho nên cũng không đi chủ động sáng tạo ra công pháp truyền xuống, thành ra hiện tại thao tác có hơi dư thừa, tốn công phí sức.

Nhưng cũng chỉ là tiêu hao thêm một chút động tác, không đáng để nhắc đến.

Theo hình ảnh bị duyệt đọc, Lý Quân Thiên ngoài ý muốn phát hiện đây là một chuyện không tầm thường.

Bởi vì hai lần sáp nhập trước Thương Võ Đại Lục là bên chiếm ưu thế, lại thêm hai mảnh đại lục kia có quy tắc không khác nhiều lắm so với Thương Võ Đại Lục nên không thể hiện ra rõ ràng.

Nhưng lần này thì khác, Thế Giới Cửu Châu mạnh hơn Thương Võ Đại Lục nhiều, quy tắc cũng khác biệt rõ rệt, vừa mới sáp nhập lại liền bị quy tắc xâm nhiễm.

Không sai, quy tắc của Thế Giới Cửu Châu đang nhanh chóng ảnh hưởng đến Thương Võ Đại Lục.

Nói chính xác là bị quy tắc xâm lấn, hơn nữa lần này thể hiện ra tác động rất nghiêm trọng.

Tây bộ Nam Nguyên Châu, một hào môn đại hộ bị diệt môn trong một đêm, mà thủ phạm chính là con dâu đ·ã c·hết hơn ba năm. Không sai, gây án chính là n·gười c·hết.

Người c·hết hóa thành oán linh, quay trở về báo thù.



Chuyện này bất kể ở Thương Võ Đại Lục, Thiên Linh Đại Lục hay Thần Quang Đại Lục đều chưa từng xảy ra, càng không có tiền lệ hay dấu hiệu có thể hoàn thành.

Chuyện đột nhiên xảy ra, vậy thì chỉ có thể là do quy tắc của Thế Giới Cửu Châm xâm lấn tạo thành. Nhất là Oán Linh chẳng phải một cấp bậc phân biệt của “linh” hay sao?

Nhất là loại Oán Linh này vô hình vô chất, điều động linh khí hóa thành thực thể, tan đi linh khí lại quay về vô chất, rất khó bị tổn thương đến. Tất nhiên, nếu như lĩnh ngộ ý cảnh, vậy thì có thể đả thương được Oán Linh.

Nhưng chỉ là đả thương thôi, muốn tiêu diệt cũng không dễ dàng. Chân khí có thể dánh tan được Oán Linh nhưng không thể g·iết c·hết hoàn toàn, Oán Linh vô hình vô chất, đến vô ảnh đi vô tung, rất khó để tiêu diệt được nó.

“Đi xem một chút”.

Lý Quân Thiên bị nhấc lên hứng thú, hắn cũng không vội vàng tiến về mục đích mà điều động Bạch Tuyết đổi phương hướng, bay về phía tây bộ Nam Nguyên Châu. Tốc độ không phải rất nhanh, có lẽ phải nửa ngày mới đến nơi.

Nhưng ở trong trạng thái trọng thương, thực lực không đầy ba thành thì Lý Quân Thiên không lo lãng phí thời gian, chậm chạp chữa trị v·ết t·hương là được.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

A Cửu nghe hai người giao lưu mà không hiểu ra sao, tò mò hỏi. Lý Quân Thiên vuốt vuốt đầu của nàng, nhẹ nhàng nói.

“Đi xem một chút Oán Linh là tồn tại thế nào”.

“Ồ, ta cũng muốn đi”.

“Tỷ tỷ”.

A Cửu lập tức nũng nịu lay lay tay của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên không có phản đối, A Cửu thần bí như vậy, lại còn dám chạy đến quan chiến mà không bị ảnh hưởng gì, còn cứu được hắn, năng lực tất nhiên không nhỏ.



Đừng nhìn vẻ ngoài tuổi tác của nàng rất nhỏ, nũng nịu đáng yêu nhưng thực lực của nàng chắc chắn không yếu, cũng rất thông minh chứ không phải chỉ là một đứa bé thông thường.

Nửa ngày trôi qua rất nhanh, thời gian từ sáng chuyển đến tối, mặt trời lặn về tây, bầu trời dần dần nghiêng về phía u ám. Trời đêm, vừa vặn là thời điểm Oán Linh có thể đi ra hoạt động sinh động nhất, cho nên đám người đến đây coi như vừa vặn.

Cao viên đại hộ nằm ở một góc thị trấn, riêng tư mà kín đáo cho nên phải tách biệt đi qua một đầu đường phố mới có thể đi vào.

Lý Quân Thiên không vội liền dắt A Cửu đi dạo phố một chút, mua một ít kẹo que cùng ăn một chút đồ ăn mới. Tuy đã tích cốc nhưng ăn đồ ăn là thỏa mãn khẩu vị, không liên quan gì đến cảm giác no đói cho nên coi như một chuyến du lịch ẩm thực.

Địa phương này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không phải là thành trì mà chỉ là một thị trấn, ẩm thực không có gì đặc sắc, nhìn chung là ăn tạm được. Có rau có thịt đầy đủ, sắc hương vị vừa vặn, thanh đạm mà không ngán, coi như trải nghiệm không tệ.

Cuối cùng một người mặc váy đen tuyền, hoa văn kim liên trên váy ẩn hiện như tinh hà lóng lánh ẩn hiện trên nền váy đen, cao quý mà huyền bí. Tóc bạc kết hai đường gò bó quanh làn tóc xõa như thác lộ ra nhẹ nhàng tự nhiên, gọn gàng thoải mái.

Tay phải hắn dắt một tiểu cô nương, váy trắng nhẹ nhàng, tóc quấn lên hai búi tóc, lộ ra đáng yêu mà tinh nghịch sinh động.

Lý Thanh Thanh mặc môt bộ váy lam theo sát phía sau, lạnh nhạt kiêu ngạo coi thường chúng sinh, ánh mắt lạnh nhạt hờ hững nhưng tinh quang chuyển loạn, hiển nhiên trong lòng cũng tích cực đánh giá xung quanh.

Bỏ lại đường phố nhộn nhịp sau lưng, rẽ vào một con ngõ vừa kéo dài, đi chừng bốn năm trăm thước liền đến trước cửa một phủ viện lớn.

Mạc Phủ.

“Mùi máu thật nồng!”

Lý Thanh Thanh nhíu nhíu mày nói, ngũ giác của nàng cường đại hơn người khác rất nhiều, lại thêm cơ sở thực lực còn ở nơi đó cho nên Lý Thanh Thanh lập tức cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Mặc dù có thể hóa thân Long Nhân, có mấy phần làm cho tính tình cuồng dã nhưng đối mặt với mùi máu tanh nồng nặc cũng không hề cảm thấy thích thú.



Mà Lý Quân Thiên thì lộ rõ chán ghét. Bất kể từ ký ức của Lý Khuynh Thiên hay là tính cách của bản thân, Lý Quân Thiên đều cảm thấy chán ghét loại mùi vị này.

Đẩy ra cửa Mạc Phủ bước vào, bên trong đã dọn dẹp qua một lần t·hi t·hể nhưng vết tích của chiến trường lại không bị phá hư chút nào, bảo toàn rất nguyên vẹn. Người của Thiên Môn Đạo đã sớm thông tri cho nên người quản lý khu vực này không dám đi ra ngăn cản ba ngườ, sự tình diễn ra vô cùng thuận lợi.

Thật ra thì cũng không có chiến đấu kịch liệt cỡ nào, chỉ là máu tươi phủ khắp các phủ viện cùng sân vườn. Hiển nhiên mỗi người đều có c·ái c·hết vô cùng thảm liệt, máu tươi tuôn ra không ngừng mới có thể tạo ra hiện trường thế này.

Không cần quá nhiều kiến thức về kiểm trắc hiện trường thì bọn hắn cũng đoán được đại khái tình thế lúc trận đồ sát này xảy ra, dù gì cũng là cao thủ thân kinh bách chiến, xuất lực như thế nào, n·gười c·hết ra làm sao mới có thể tuôn ra nhiều máu như vậy.

Lại dựa theo dấu vết tiến hành hoàn nguyên vị trí của các t·hi t·hể, dựa vào độ đậm đặc của các v·ết m·áu liền có thể biết được vị trí tương dối của các v·ết t·hương. Tuy không có nhìn tận mắt v·ết t·hương, nhưng cũng có đại khái phỏng đoán.

Lý Quân Thiên cùng Lý Thanh Thanh còn đang quan sát, phục dựng lại cảnh tượng ở trong ý nghĩ, phía bên kia A Cửu đột nhiên gọi lên.

“Tỷ tỷ, ta phát hiện tung tích của nó”.

A Cửu nhảy nhảy nhót nhót vẫy tay kêu gọi Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên thì không hiểu ra sao, nhìn ngắm một lượt cũng không thấy điều gì đặc biệt. Lần đầu tiên hắn cảm thấy không có lực lượng đại đạo lại bất lợi đến như thế.

Bằng không thì ném ra một cái Toàn Tri Kiến Giải, vạn sự vạn vật liền dễ dàng nắm trong lòng bàn tay. Không thể dùng cùng với có mà không dùng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

A Cửu chỉ chỉ về phía một cái bàn ở góc sân. Bố cục của cái bàn này vô cùng kỳ quái, nằm ở trong góc khuất không có ánh nắng, mặc dù người ta thường trông cây che phủ bàn đá để đạt đến tác dụng che nắng cùng mát mẻ.

Nhưng bàn đá sẽ không nằm ở trạng thái trường kỳ không bị ánh nắng chiếu đến, ít nhất sẽ có một khoảng thời gian nhất định có nắng chiếu đến, tiếp thụ ấm áp từ mặt trời.

Nhìn kỹ lại, thiết kế của cái bàn đá này cũng rất đặc biệt không giống thông thường, hai cái ghế đá cũng sắp xếp một cách tùy ý, hiển nhiên chưa bao giờ bị người sử dụng hay chú ý đến, vô cùng kỳ quái.

Lý Thanh Thanh ngờ vực hỏi.

“Đây là..cái giếng?”

...

p/s: Cầu đề cử!!!