Chương 213: Đàm Thanh Chương
Lý Thanh Thanh bị phân phó nhiệm vụ tiếp quản Đệ Nhất Tiền Trang quy về cho Thiên Môn Đạo quản lý, cho nên không thể tiến đến Thiên Linh Đại Lục, mà lần này Lý Quân Thiên chứng đạo, nàng cũng không ở ngay tại chỗ cho nên chỉ có thể quan sát từ xa.
Lại qua mấy tháng cảm ngộ mới có thể đi đến tổng bộ. Lý Thanh Thanh có thể nói là mệt không thành nhân dạng, nhưng thanh xuân tràn đầy sức sống liền không để nàng thể hiện ra chút mệt mỏi nào.
Bản thân quản lý Long Vũ Môn, lại phải tiếp nhận Đệ Nhất Tiền Trang, có thể nói là sự vụ nặng nề hàng đầu, thu xếp mấy tháng mới có thời gian rảnh chạy đến trước mặt Lý Quân Thiên, “bán thảm”.
Lý Quân Thiên không thể làm gì khác là để cho nàng nghỉ ngơi một hồi, không cần phải đi quản lý sự vụ mà đem nhiệm vụ phát xuống cho thủ hạ ở bên dưới. Đệ tử của Thiên Môn Đạo đã có không ít, số lượng lên đến mấy chục người, đảm nhiệm một ít nhiệm vụ đã không phải chuyện khó khăn.
Lý Quân Thiên chờ đợi hai đại lục hợp nhất, hắn liền trốn ở trong Ma Hê Thủ La Thiên, muốn thỏa sức giải trí một phen. Ở trong mộng, Lý Quân Thiên có thể đem một số đồ vật ở kiếp trước mang đến, một đống trò chơi giải trí để g·iết thời gian, chơi vui đến quên cả trời đất.
Thiên Môn Đạo hiện tại, ngoại trừ chưởng môn Lý Quân Thiên, hai phó chưởng môn là Tường Vi cùng Vũ Nhu ra thì còn có đoàn trưởng lão bao gồm lục trưởng lão Lý Thanh Thanh, bát trưởng lão Vị Ương.
Nhưng đoàn trưởng lão của Thiên Môn Đạo lại không chỉ gói gọn bằng đó người, ngoài ra còn có tam trưởng lão Lục Thanh Lâm, tứ trưởng lão Hà Thiên Cửu, ngũ trưởng lão Trương Thiên Minh. Đều là nam tử, tu vi đều là Vọng Thiên Cảnh.
Đặt ở trên giang hồ đã không yếu, nhưng đặt ở Thiên Môn Đạo lại chưa thể bước vào ngưng cơ nhập đạo, không thể tính là cao thủ. Lại thêm cảnh giới bậc này cũng không thể lưu lại Ma Hê Thủ La Thiên quá lâu, cũng không thường tiếp xúc được đến Lý Quân Thiên, chỉ có bị Vũ Nhu quản lý.
Lại nói hơi hướng bài xích nam tính, không phải là căm ghét đến cực độ mà là thái độ lạnh nhạt nghiêm khắc, cho nên đám trưởng lão khác cũng không có cơ hội đi đến tổng bộ trông thấy Lý Quân Thiên.
So với Vũ Nhu thì Tường Vi dễ tiếp xúc hơn nhiều, nhưng thực lực của nàng còn mạnh hơn cả Vũ Nhu, cách biệt quá lớn cho nên không có ai dám đi tiếp cận.
Ngắn ngủi mấy năm, đoàn người có tiến bộ nhưng không quá nhiều. Khí Võ Cảnh đả thông kinh mạch toàn thân liên kết cùng đan điền. Thác Hải Cảnh mở rộng đan điền cùng cô đọng chân khí, cả hai quá trình đều là phải trải qua thời gian tích lũy dài dằng dặc, không phải muốn tăng lên là tăng lên được.
Vọng Thiên Cảnh không sai biệt lắm cũng cần thời gian tích lũy thật lâu, đồng thời bắt đầu khảo nghiệm ngộ tính cùng thiên phú, không phải đơn thuần dùng thời gian tích lũy là có thể đột phá.
Thiên phú không tầm thường, tài nguyên cung cấp đúng chỗ, chuyên tâm tu luyện để đột phá thì ít nhất cũng phải tiêu hao năm bảy năm thậm chí là mười năm, không thể ngắn hơn được.
Tích lũy của thế hệ trước khi giải phóng phong tỏa của võ đạo thì không thể tính vào trong trường hợp thông thường được. Cho nên những người còn lại ở thế hệ trước mới có thể đột phá nhanh đến như vậy.
Những người này, bao quát cả Vũ Nhu.
Đáng tiếc những trưởng lão khác không bao gồm ở trong này, tuổi tác trẻ hơn Vũ Nhu, thiên phú cao hơn nàng một chút nhưng không thể cấp tốc tiến bộ bằng Vũ Nhu. Chưa kể đến Vũ Nhu được Lý Quân Thiên trợ giúp mới có thể nhanh chóng vượt qua Vọng Thiên Cảnh, cùng sơ kỳ của Hướng Thiên Cảnh.
Người khác không làm được, cũng không có tư bản tích lũy để làm được điều đó.
Cho nên Thiên Môn Đạo chỉ có thể chấp nhận dùng lực lượng không cao cấp lắm đến tuyển vào vị trí trưởng lão. Tất nhiên mấy người kia năng lực không tệ, thiên phú không tồi, cho nên mới có thể ngồi vào vị trí tương ứng.
Kỳ thực Lý Quân Thiên cũng không quan tâm chuyện trong Thiên Môn Đạo lắm, toàn bộ công việc đều rơi vào trên tay Vũ Nhu cho nên trưởng lão khác đối ứng thực lực thế nào, cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Thậm chí Lý Quân Thiên có nhớ đến diện mạo của mấy người kia hay không còn là một câu hỏi cần phải suy xét.
Đắm chìm trong trò chơi suốt một thời gian dài cũng chậm rãi khiến người ta cảm thấy ngán ngẩm. Ít nhất thì Lý Quân Thiên đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Còn tốt, hai đại lục đã bắt đầu dung hợp, trên bầu trời đã hiện ra hình chiếu của thế giới đối diện, thế gian lại lâm vào trong hỗn loạn.
Vũ Nhu cấp tốc điều động nhiệm vụ để người của Thiên Môn Đạo chạy ra trấn an giang hồ, người của các đại môn phái trấn an lãnh địa của mình, hao tổn không ít công phu mới đem mọi chuyện ổn định lại, không xuất hiện kẻ nào lợi dụng dị tượng bày đặt mưu kế.
Hộ Thiên Thuẫn giải tán, việc này không hiểu thấu liền rơi xuống trên tay của Thiên Môn Đạo. Là rơi xuống tay của Thiên Môn Đạo chứ không phải rơi xuống trên tay của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên hoàn toàn không có ý định nhúng tay, hoàn toàn khoanh tay ngồi nhìn.
Sở dĩ đề cập đến là bởi vì chuyện hai thế giới dung hợp là một thời kỳ phi phàm, thời kỳ phi phàm liền xuất hiện người phi phàm, Lý Quân Thiên vừa vặn chú ý đến, nghĩ xem một chút chuyện thú vị.
Một người quật khởi nhanh chóng ở trong giai đoạn này, có thể nói là thân mang đại khí vận, nói theo một cách nào đó gọi là nhân vật chính cũng không phải nói ngoa. Lý Quân Thiên muốn xem một chút người như thế có thể lật lên sóng gió gì.
Liệu có thể phát triển đến đụng độ vào hắn hay không.
Nói đi cũng phải nói lại, Lý Quân Thiên thật sự quá nhàm chán, không có việc gì gây nên hứng thú của hắn. Võ Thiên Cảnh về sau tiến bộ như thế nào, Lý Quân Thiên cũng rất lười phải suy nghĩ, đại đạo độc hành nhàm chán đến không thể tưởng tượng nổi.
Không có áp lực, không có mục tiêu, không có đối thủ cạnh tranh lấy đâu ra động lực tiến lên.
Cho nên nhàm chán đến muốn tìm việc để làm. Đi đến thế giới khác thì quá xa, Thiên Linh Đại Lục đã đi dạo chán, đi đến thế giới khác thì quá xa, Lý Quân Thiên không có phương hướng xác định cùng khoảng cách cụ thể cho nên hắn cũng không định đi xa như vậy.
Trò chơi đã chơi chán, Lý Quân Thiên cuối cùng tìm được thú vui mới, quan sát một số người có ý tứ.
Mà người “may mắn” được Lý Quân Thiên để mắt đến là Đàm Thanh Chương.
Xuất thân phía đông thành Hải Lam, là một thôn nhỏ gọi là Thạch Thôn, trực thuộc phạm vi quản hạt của trấn Thạch Lam.
Nửa năm trước Đàm Thanh Chương thu được kỳ ngộ, kỳ ngộ này nói đến cũng hơi kỳ quái. Một đệ tử của Thiên Môn Đạo, tu vi đạt đến Thác Hải Cảnh ngũ trọng.
Nhưng bởi vì là một người đảm nhận vai trò kể chuyện liền hành tẩu thế gian. Hiện tại nhu cầu kể chuyện không giống như trước đây nhưng cũng không thể thiếu được, có không ít người cũng hành tẩu trong giang hồ.
Đệ tử kia trùng hợp đi qua rừng núi nào đó, bị người đột phá ngộ thương. Lý Quân Thiên sử dụng Toàn Tri Kiến Giải liền biết được tiền căn hậu quả. Đệ tử kia vừa vặn chạy ngang qua nơi Thanh Loan bế quan, bị dư âm của việc đột phá của Thanh Loan ngộ thương.
Chuyện này cũng không thể trách Thanh Loan, thậm chi Thanh Loan còn không biết có chuyện như vậy xảy ra, chỉ là một sợi thần quang quét ngang vô tình ngộ thương thôi.
Đệ tử kia cũng không bẩm báo lên trên, trọng thương đến thọ nguyên héo rút, chỉ có thể chèo chống được nửa năm liền t·ử v·ong. Mà trong thời gian nửa năm này, hắn lang bạt đến Thạch Thôn ẩn cư.
Cuối cùng thu lấy Đàm Thanh Chương làm đệ tử, nhưng còn chưa dám tiết lộ thân phận của Thiên Môn Đạo, chỉ để lại tấm lệnh bài thân phận làm tín vật.
Đàm Thanh Chương mặc dù luyện võ hơi muộn nhưng thiến phú hình như rất tốt, tiến bộ nhanh chóng, nửa năm đã đả thông mười hai đường kinh mạch, mở ra đan điền bước vào Hội Dung Kỳ.
Thời gian ngắn phía trước, cũng không biết bởi vì cơ duyên xảo hợp hay gì mà Đàm Thanh Chương kích hoạt lên lệnh bài. Cũng không phải Đàm Thanh Chương phát hiện ra cái gì mà là bị Tường Vi thông qua cảm ứng dị thường của lệnh bài, thông qua Khiêu Mộng Dẫn ngược hướng cảm ứng, biết được lệnh bài này đổi chủ.
Sau đó liền ban bố nhiệm vụ để người đi điều tra người đang sở hữu lệnh bài, sau khi điều tra rõ ràng liền hồi báo lại cho Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên đang lúc nhàm chán liền nổi lên hứng thú muốn quan sát một phen.
Càng xem, hắn càng cảm thấy tương lai của người này có ý tứ. Không phải người này thú vị như thế nào mà là thiên địa giống như nghiêng đảo về phía tên tiểu tử này.
Tựa như bị thiên địa đẩy lên làm “nhân vật chính”.
...
p/s: Trở lại! Cầu đề cử!!!