Chương 212: Võ Thiên Cảnh
“Chúc mừng chủ nhân chứng đạo thành công”.
Vũ Nhu một mặt mong chờ Lý Quân Thiên, thấy hắn hạ xuống Ma Hê Thủ La Kiếm liền tiến lên chúc mừng. Tường Vi đồng dạng chờ đợi, chỉ là rót xong trà thơm mới tiến lên, tự nhiên khoác lên tay Lý Quân Thiên nói.
“Tướng công, chúc mừng”.
Lý Quân Thiên nhìn hai người, gật đầu một cái. Tường Vi chuẩn bị đột phá vào Đạo Thiên Cảnh, Vũ Nhu đang xây dựng dị tượng, khoảng chứng đạo đều rất xa nhưng quan sát quá trình này đều mang cho bọn họ lợi ích cực lớn.
Lý Quân Thiên cũng không để cho các nàng bỏ qua cơ hội này, để các nàng đi củng cố cảm ngộ. Hắn có thể ngồi một mình, cũng không cần phải vững chắc cảnh giới.
Tuy mới đột phá lại không phải cái gì cũng không biết, ít nhất không chỉ một lần hắn từng trải nghiệm cảnh giới này từ thân phận của Lý Khuynh Thiên, cho nên không lạ lẫm chút nào, vận dụng sức mạnh quen thuộc như không.
Lý Quân Thiên hiện tại toàn thân xuất trần giống như không bị trói buộc, nhảy thoát ra khỏi thiên địa, phiêu nhiên tiêu dao tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng thành tiên, thoát khỏi phàm trần.
Không bao lâu, khí tức của đạo nội liễm, Lý Quân Thiên giống như một người bình thường không có chút sức mạnh nào, giống như tài nữ mang theo khí độ phi phàm, không kiêu ngạo mà ngạo nghễ một cách tự nhiên.
Tuy rằng không lộ sức mạnh, khí chất vẫn cứ không thuộc về phàm trần.
Cảm ngộ phải tiêu hóa thật lâu, Lý Quân Thiên cảm thấy hết sức nhàm chán liền chậm rãi tổng kết Võ Thiên Cảnh.
Trước Võ sau mới đến Thiên, nhảy ra trói buộc của quy tắc đứng ngang hàng với Thiên Địa, cho nên phát triển về sau chính là dần dần dùng đạo đi vượt qua thiên địa.
Đạo Thiên Cảnh cũng không có phân chia, Lý Quân Thiên cũng sẽ không tận lực đi phân chia cấp bậc. Bởi vì đạt đến cảnh giới này mỗi người đều đi ra đạo của chính mình, chứng thực đạo của chính mình, không dễ dàng phân chia.
Võ giả đạt đến cảnh giới này, mạnh yếu cần phải so qua mới được. Người yếu nhất có lẽ so với võ giả Đạo Thiên Cảnh mạnh hơn một chút, người mạnh vậy thì so với người bình thường cùng Đạo Thiên Cảnh còn mạnh hơn.
Sức mạnh chênh lệch rất lớn, đạo của mỗi người không giống nhau, người với người cũng không giống nhau.
Sau khi hoàn thành quá trình chứng đạo, cấp độ tinh thần ý niệm cùng võ học cũng không phải Hợp Đạo như lúc trước mà đã bước vào cảnh giới cao hơn.
Hóa Đạo!
Bản thân hóa đạo, đạo dung thiên địa, thân ta chính là đạo, đạo chính là ta. Đạo bất diệt thì ta bất diệt, thiên địa diệt nhưng đạo còn thì ta đồng dạng bất diệt.
Đến cảnh giới này, không mẫn diệt đại đạo của đối phương thì đối phương sẽ không thật sự c·hết, cuối cùng đều sẽ có phương pháp sống tiếp hoặc là phục sinh, ẩn chứa vô tận huyền diệu.
Lực lượng của đạo trực tiếp hiện ra, không đơn thuần là kết quả của quy tắc trói buộc sinh thành mà trực tiếp cụ hiện, trực tiếp độc lập thành một con đường riêng.
Lực lượng của Đạo Thiên Cảnh không hoàn toàn thuộc về thiên địa, là bản thân tự mang theo, độc nhất vô nhị không thể trùng lặp.
Kỳ thực đến cảnh giới này cũng không cần phải tổng kết cái gì, tất cả đều đạt đến tự do tự tại, đi thế nào đều thuộc về mỗi người, muốn tiến bộ cũng không có phương pháp cụ thể mà tự mình khai phát.
Lý Quân Thiên hóa đạo, thống lĩnh kiếm đạo của toàn bộ Thương Võ Đại Lục, đồng thời rời đi Thương Võ Đại Lục đồng dạng có thể vận dụng lực lượng của đạo.
Lực lượng này giống như không đâu không có, vô hình vô chất lại có thể thông qua tinh thần hiện ra, một ý niệm liền có thể làm được rất nhiều thứ, lực lượng của đạo huyền diệu mà không thể lý giải.
Võ Thiên Cảnh ngoại trừ lấy thân hóa đạo còn có một đặc tính, chính là đem người kéo đến đối diện đại đạo, bị đại đạo bao phủ vào bên trong. Người bị kéo vào sẽ như đối mặt với thiên địa, vạn sự vạn vật đều bị người thao túng.
Ở dưới đại đạo chúng sinh bình đẳng, đều là sâu kiến.
Chỉ có đạo mới có thể chống lại đạo, không lựa chọn nào khác, không hóa đạo lại không thể chống lại được Võ Thiên Cảnh.
Lý Quân Thiên làm sơ tổng kết Võ Thiên Cảnh, dù sao hắn cũng chỉ mới cất bước tiến lên, cũng chưa từng biết cực hạn của Võ Thiên Cảnh ở nơi nào, cho nên chỉ có thể làm đến tổng kết như thế.
Tổng kết xong liền đem cảm ngộ đánh vào trên Ma Hê Thủ La Thiên, tồn trữ vào trong hệ thống để cho thành viên có thể hối đoái cùng tham khảo.
Thuận tiện, Lý Quân Thiên cũng chạy vào trong mộng gặp một lần Vị Ương, tâm sự một chút đồng thời thử xem có thể đem nàng vớt ra ngoài hay không.
Lại một lần thảo luận, hoàn thiện công pháp đồng thời từ góc độ Hóa Đạo đến tìm hiểu vận dụng lực lượng mộng ảo.
Cả hai tâm sự thảo luận công pháp, lần này thảo luận chính là bốn tháng, đông qua xuân đến, năm mới vui tươi.
Lý Quân Thiên mở mắt, lực lượng mộng ảo tập trung đến, giống như xuyên thấu Ma Hê Thủ La Thiên cùng Thương Võ Đại Lục, cả hai mơ hồ giữa hư cùng thực trùng điệp lên nhau. Giống như một mặt gương, bên ngoài là Thương Võ Đại Lục, trong gương là Ma Hê Thủ La Thiên.
Cả hai tương đối, giống như mở ra một cánh cổng. Vị Ương đứng ở trong Ma Hê Thủ La Thiên, có thể mơ hồ nhìn đến cảnh vật bên ngoài.
Nhưng người ở bên ngoài nhìn cảnh vật bên trong thì mơ hồ hư ảo, tràn đầy cảm giác mộng huyễn. Mà từ tầm mắt của Vị Ương thì Thương Võ Đại Lục vô cùng hư ảo, giống như mộng huyễn, không chân thật.
Lý Quân Thiên đối mắt cùng với Vị Ương, cả hai không khỏi lắc đầu.
“Quả nhiên không đơn giản như vậy, lấy giả làm thật thì thật cũng là giả”.
Lý Quân Thiên thoáng thở dài, Thiên Mộng Huyền Công đã đạt đến mức độ vô cùng thâm ảo mà còn không thể đem Vị Ương vớt ra ngoài, cũng không biết phải đạt đến mức độ nào mới có thể làm được.
Vị Ương thì không quá thất lạc, thậm chí thoáng vui vẻ bởi vì quan niệm của chủ nhân nàng là chính xác, thế giới bên ngoài quả thực ra một giấc mộng.
Mặc dù không thể trực tiếp chứng minh nhưng cũng đủ làm vững vàng niềm tin của nàng.
Lý Quân Thiên rời khỏi Ma Hê Thủ La Thiên, Vị Ương đồng dạng rời đi, Ma Hê Thủ La Thiên còn có rất nhiều người hoạt động, tương đối sầm uất. Những người này thật sự “bị tiếp dẫn” đến nơi này.
Bị Vị Ương quản lý cùng nắn chỉnh, hiện tại đã hóa thành cư dân của nơi này, để mọi người sinh hoạt ở nơi này.
Hơn một tháng trước, Tường Vi cùng Vũ Nhu đã kết thúc cảm ngộ. Tường Vi trực tiếp bước vào Đạo Thiên Cảnh, Vũ Nhu thì đã hoàn thiện Dị Tượng của mình.
Đại Địa Kiếm Kiếm Sinh – Tiên Vương Đạp Thiên Hành.
Trên đất vô số cương kiếm, giống như hoa nở mở rộng, số kiếm đều không ngừng tăng lên, nghìn kiếm, vạn kiếm, mấy chục vạn thanh kiếm. Mũ miện áo choàng phủ lên trên thân thể của Vũ Nhu để cho nàng lộ ra khí chất cao quý kiêu ngạo, hoàn toàn trái ngược với khí thế lúc bình thường của nàng.
Phủ lên áo choàng đen, đầu đội mũ miện vậy mà có mấy phần tương tự với Lý Quân Thiên, mặc dù hình dáng không giống như khí chất giống như bắt chước làm theo.
Cũng không bất ngờ, rất hiển nhiên Vũ Nhu bị Kiếm Ma ảnh hưởng đến quá mạnh, một lòng một dạ dõi theo bóng lưng của đối phương.
Cho nên Dị Tượng như thế không hề ngoài ý muốn.
...
p/s: Quá mệt, không viết! Tháng này cáo biệt tại đây! Hẹn chư vị tháng 6 tương kiến. Đa tạ!!!