Chương 204: Kiếm áp chư thần
Độ Không Tuyệt Đối cũng không lộ ra hàn băng nhưng mà một vùng không gian trực tiếp bị ngưng đọng lại, giống như thời không bị đình trệ, vạn vật bất động.
Pháp chỉ tương đương với vận dụng lực lượng của đạo, càng giống như được sáng tạo ra quy tắc để ước thúc người khác. Thực tế Linh Pháp Cảnh cũng không thể thi triển Pháp Chỉ.
Nhưng mà Tuyết Thần đã là người bước lên “thần lộ” là Pháp Thần Cảnh viên mãn, đồng thời mượn lực lượng của Thần Điện tăng phúc mới có thể thi triển đi ra.
Hơn nữa còn không phải trực tiếp thi triển mà là một loại linh pháp luyện đến tận cùng, sau đó kết hợp sắc lệnh hình thành cộng minh cùng thuế biến cuối cùng dựa thế tiến lên một lần mới có thể thi triển ra đến.
Nhìn đến, Pháp Chỉ lại càng giống với Thần Thông nhưng đôi bên vẫn có chỗ khác biệt, nhất là Pháp Chỉ là túy ý liền động, há miệng liền có thể nói ra, có thể nói Pháp Thần Cảnh mạnh đến không hợp thói thường.
Mà Tuyết Thần thi triển ra Pháp Chỉ cũng mạnh đến không hợp thói thường, muốn đông kết cả thời không, vạn vật đều bị nàng làm cho đứng im.
Không biết có thể tác dụng bao lâu, nhưng chỉ cần trong tích tắc là đủ cao thủ bậc này phân cao thấp. Nàng gần như thuấn di chạy đến trước mặt Lý Quân Thiên, Pháp Thân khổng lồ xòe ra tay rộng lớn vỗ xuống, muốn dùng một bàn tay vỗ c·hết Lý Quân Thiên.
Nhưng mà thời không đông kết, lại không thể đông kết được Lý Quân Thiên. Lực lượng đại đạo nổi lên, căn cơ võ đạo hiện ra hóa thành hắc kiếm thông thiên, thống ngự lấy Kiếm Đạo.
Căn cơ võ đạo khẽ động, thân thể bị hạn chế một chút nhưng không quá đáng ngại, lực lượng của đạo bị dẫn động ra ngoài, trước mặt chém ra một kiếm.
Như bóng đêm phủ qua thiên địa, giống như một cái chớp mắt sau đó quang minh lại tiến đến, nhanh không tưởng tượng được. Mà một kiếm chém đến, không giống như chém về phương hướng nào, càng giống như chém về khắp mọi phía nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một kiếm.
Một kiếm chém vào thiên địa, thiên địa b·ị c·hém một kiếm lại không thể biết được từ đâu chém đến, lại giống như chính thiên địa chém ra một kiếm.
Kiếm nhanh đến tận cùng, nhận biết liền qua đi, cảm nhận được thì một kiếm đã chém xong, khó mà tránh thoát được.
Rẩm rầm!!!
Bàn tay của Tuyết Thần hạ xuống được nửa đường liền hóa thành bụi mịn, trong phút chốc đã từ trong thế giới này xóa tên. Không phải đơn thuần bị phá hủy, bởi vì pháp thân bị phá hủy liền có thể ngưng tụ lại một cách dễ dàng.
Nhưng một kiếm này, cánh tay bị xóa đi giống như chưa bao giờ tồn tại, càng giống như trời sinh đã là như thế, không có cánh tay là trạng thái bình thường chứ không thể gọi là thiếu thốn, không thiếu thốn cho nên không chữa trị được.
Nói càng cụ thể chính là Pháp Thân của Tuyết Thần đắp nặn ra vốn chỉ có một tay, không tồn tại thiếu hụt, cho nên không thể chữa trị được chỉ có thể đập đi xây lại. Nhưng Pháp Thân sụp đổ, vậy thì xây dựng lại là một chuyện rất khó khăn, hao tâm tổn trí lại còn khiến cho sức mạnh giảm sút.
Có thể nói, một kiếm này mang đến trọng thương cho Tuyết Thần.
Mà một kiếm qua đi, thời không đông kết cũng ngay lập tức phá toái, mọi chuyện trong mắt người khác chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, chỉ có nguyên nhân cùng kết quả, hoàn toàn tỉnh lược đi quá trình.
Trong mắt người khác chỉ thấy Tuyết Thần vung kiếm chém lên, thi hành Pháp Chỉ sau đó, một cánh tay của nàng liền biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt của Tử Thần co rụt lại, người ở đây đều là Linh Pháp Cảnh đỉnh phong, ngoại trừ Quách Thiết Chiến ra thì tất cả đều bước lên Thần Lộ, ánh mắt vô cùng cay độc, vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra.
Mà Tử Thần phản ứng lớn như vậy bởi vì lực lượng mà Lý Quân Thiên vừa thể hiện ra, có một chút tương tự với lực lượng pháp chỉ mà hắn có thể thôi động.
Pháp Thần phản ứng cũng không mạnh, nhưng đã ngưng tụ ra pháp thân, giống như muốn tham gia trợ chiến. Bởi vì Tuyết Thần hiện tại hơi thảm, một cánh tay biến mất, cơ thể lại bị kiếm Tinh Hà hóa thành một dòng sông từ mặt đất nổi sóng xuyên thủng, nửa thân thể bị xô về phía bầu trời.
Sau đó, Lý Quân Thiên trực tiếp bên trái nâng liệt nhật, tay phải nắm minh nguyệt, nhật nguyệt giao thái hòa làm một, thế gian liền sụp đổ.
Nhật nguyệt xoay tròn hóa thành vòng xoáy muốn đem pháp thân của Tuyết Thần xé nát. Nhưng mà Tuyết Thần thực sự cũng không yếu, quanh thân tràn ra quy tắc đem không gian đông cứng lại, lực xé nát lôi kéo trong nhất thời cũng chưa thể tàn phá được pháp thân của nàng.
Nhưng lực lượng xoắn nát còn đang không ngừng xâm chiếm vào bên trong, tan rã băng đá đông cứng không gian của Tuyết Thần, tình thế giằng co một công một thủ giống như khó mà kéo đến lâu dài.
Lúc này, Pháp Thần liền ra tay.
Bởi vì Tuyết Thần có Thần Điện trợ giúp lại vẫn bị ép đến hạ phong, nếu như nàng bại thì bọn hắn không có tự tin chặn được Lý Quân Thiên, chỉ có thể liên thủ t·ấn c·ông đối thủ.
Hắn trực tiếp xé mở lĩnh vực xông vào bên trong thi triển sắc lệnh. Không có thần điện hỗ trợ, Pháp Thần cũng không thể thi triển được Pháp Chỉ, chỉ có thể dùng sắc lệnh, dù sao Pháp Thần tuy xưng là Thần nhưng không thật sự là Thần.
Chỉ có đột phá vào Linh Thần Cảnh mới có tư cách xưng là Thần, chân chính thần. Bọn hắn bất quá là “ngụy thần” thôi.
Sắc lệnh – Thiên địa có trật tự.
Trật tự thần liên mơ hồ hiện ra sau đó biến mất, mà lực lượng do nhật nguyệt vặn vẹo tạo thành cũng trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa, không gian một lần nữa bị chải vuốt thẳng tắp, giống như tờ giấy bị vò nát nhưng lúc này đã bị vuốt thẳng ra không một nếp gấp.
Linh pháp – Bát Cấm Lộ.
Bốn phương tám hướng, không có đường nào để tiến vào. Linh pháp này thi triển, đồng nghĩa với đối phương bị trói buộc tại chỗ, không thể tiến không thể lùi, lên trên xuống dưới, xoay trái hạ phải đều không có tác dụng.
Hành động không bị hạn chế, nhưng chỉ có thể đứng tại chỗ.
Linh pháp cùng sắc lệnh có thể kết hợp với nhau tạo thành lực lượng tăng mạnh gấp nhiều lần, không sánh bằng Pháp Chỉ nhưng cũng không có chênh lệch quá nhiều. Ít nhất Pháp Thần thi triển ra Bát Cấm Lộ có tư cách tranh phong cùng Sắc Lệnh.
“Ngụy thần” cũng là thần, không phải Linh Pháp Cảnh đỉnh phong khác có thể so sánh được.
Lý Quân Thiên bị hạn chế, không gian lại một lần nữa điên đảo, rõ ràng Lý Quân Thiên đang đứng đột nhiên lại tạo thành hình dáng nằm sấp xuống, trên cổ hình như có xiềng xích khóa chặt thân thể.
Sắc lệnh – Không thể tránh.
Linh pháp – Đoạn Đầu Đài!
Tử Thần không biết từ bao giờ đứng ở trên không trung, lưỡi hãi giơ lên thật cao chuẩn b·ị c·hém xuống, lưỡi hái có khí tức t·ử v·ong vờn quanh cực kỳ bén nhọn. Lưỡi hái có thể hạ xuống bất cứ lúc nào, một khi hạ xuống, sẽ đem đầu lâu của mục tiêu chém rụng.
Mà công kích lại còn bị khóa chặt mục tiêu, không thể né tránh chỉ có thể chống chịu, cho chạy xa vạn dặm cũng không thể thoát được.
Nhưng Tử Thần cũng không chém xuống, giống như chờ đợi cái gì. Mà Pháp Thần, giống như vĩnh viễn kịp thời, lập tức thi hành sắc lệnh.
“Tội phạm xâm nhập trái phép, khinh nhờn thần điện, xúc phạm thần linh. Thẩm phán tội c·hết!”
Linh thuật – Thẩm phán.
Sắc lệnh – Hành Pháp.
Trên người Tử Thần cùng Lý Quân Thiên đồng thời hiện lên hai mảnh màu sắc, màu sắc từ pháp thân của Pháp Thần bắn ra, Tử Thần phủ lên màu đỏ, Lý Quân Thiên phủ lên màu đen, đối lập rõ ràng.
Tử Thần chỉ chờ có thế linh pháp “Đoạn Đầu Đài” chém xuống, vững vàng, nhanh chóng, không hề lưu tình.
Lý Quân Thiên lại đâu thể chịu c·hết, tuy rằng mình chỉ có thể hoạt động tại chỗ nhưng đã đủ để hắn làm rất nhiều chuyện. Công kích không thể né tránh chỉ có thể đối chọi?
Không quan trọng, thần thể cùng lực lượng của đạo điều động cùng một chỗ, kiếm Xích Mặc rời vỏ rơi vào trong tay của hắn.
Rào rào!
Không biết từ lúc nào, vị trí của Lý Quân Thiên di chuyển đến giữa biển. Biển đỏ thẫm, mênh mông toàn là máu, sóng không trắng xóa lại mang theo một loại sền sệt nhớp nháp.
Xích Mặc hóa thành biển máu đánh ra ngoài, lưỡi kiếm chém thẳng vào trên lưỡi hái, đôi bên sắc bén v·a c·hạm vào nhau. Mặt biển lúc này trực tiếp b·ị c·hém thành hai nửa, rãnh nước sâu không thấy đáy.
Nhưng biển cũng không thấy đáy, một kiếm chém xuống lại bị toàn bộ lực lượng của biển máu tiếp nhận đi, dòng nước đang nhanh chóng đổ xuống muốn đem khe rãnh lấp đầy trở về như cũ.
Ầm ầm!
Đoạn Đầu Đài nổ tung, lực lượng quy tắc trói buộc trên người Lý Quân Thiên bị lực lượng kiếm đạo từ trên cơ thể hắn bùng nổ đem tất cả quy tắc chém đứt, tránh thoát khỏi trói buộc.
Kiếm Thần Thể, lực lượng bùng nổ ra sắc bén tận cùng, quy tắc không thể trói buộc được bản thân, trạng thái bất lợi liền b·ị c·hém đứt.
Không gian biến chuyển một lượt, Tuyết Thần, Tử Thần, Pháp Thần, Quách Thiết Chiến bị đẩy về cùng một khu vực, tụ tập vào với nhau.
Mà phía bên này, tay trái của Lý Quân Thiên đã đưa ra, bàn tay hơi nâng đỡ một đóa hoa sen óng ánh. Bàn tay vươn ra ngoài, lật úp giống như đem đồ vật đổ xuống.
Thần thông – Táng Đế Liên.
Hoa sen bay xuống, lực lượng của đạo khóa chặt mục tiêu, thế gian này không có đường nào có thể tránh né.
Ba vị “thần” tất nhiên không thể khoanh tay chịu c·hết, đồng loạt ra tay chống đỡ đòn này. Tuyết Thần phóng ra lực lượng thần điện, hình dáng của thần điện đem bốn người bảo bọc vào bên trong, muốn chống đỡ lấy Táng Đế Liên.
Tử Thần vung lên lưỡi hái, u quang phun ra ngoài, vạn pháp t·ử v·ong, lực lượng không thể lưu hành.
Pháp Thần ném xuống thần thư trong tay, hai nửa thần thư một kiếm một khiên mơ hồ hiện lên hình cái cân, kiếm cùng khiên cân bằng với nhau. Kiếm hợp cùng u quang, vạn pháp t·ử v·ong, lực lượng c·hôn v·ùi trực tiếp hóa thành một khu vực không thể x·âm p·hạm.
Khiên hợp cùng thần điện, bảo hộ che chở vững chắc vô song, thần điện còn thì pháp luật còn, pháp luật còn thì thần điện không thể sụp đổ.
Táng Đế Liên hạ xuống cũng không có hào quang vạn trượng, càng không có vô tận âm bạo bùng nổ. Hoa sen rơi xuống nhẹ nhàng giống như lá rụng, ôn hòa như nước chảy, không hề dọa người.
Bởi vì không có âm thanh nào có thể thoát khỏi Táng Đế Liên, không có hình ảnh nào có thể chạy thoát khỏi Táng Đế Liên, vạn sự vạn vật đều dưới một đóa hoa này tịch diệt. Không phải nghiền nát thành mảnh vụn mà trực tiếp c·hôn v·ùi, biến mất khỏi trên thế gian, triệt để hủy diệt mất.
...
p/s: Cầu đề cử!!!