Chương 180: Mộng ảo
Kỳ thực nếu Lý Quân Thiên đột phá vào lúc này có thể đi đến rất xa, bởi vì hắn lĩnh ngộ rất nhiều quy tắc, một vài loại quy tắc rất mạnh lên đến bốn năm phần mười.
Lý Quân Thiên không có lý do để vội vàng, vẫn giống như trước, hắn muốn cẩn thận mới đi xông vào không gian bản nguyên nhưng vẫn cứ không đi đột phá.
Lại nói cho dù không đột phá thì Lý Quân Thiên vẫn không ngừng tích lũy cảm ngộ về quy tắc. Về sau một khi đột phá, cảnh giới sẽ xông thẳng lên Đạo Thiên Cảnh thất bát trọng cũng không phải không được.
Dù sao chỉ cần lạc ấn quy tắc càng chính xác, lực lượng vớt đến càng cường đại, Lĩnh Vực cũng sẽ càng mạnh. Cho nên không tồn tại việc lãng phí thời gian.
Vị Ương bất ngờ với sức mạnh của Lý Quân Thiên, nhưng nàng cũng không đi đào móc sâu xa, rất nhanh liền thu xếp xong tâm tình. Lý Quân Thiên mạnh hay không cũng không ảnh hưởng đến nàng cho lắm.
Lý Quân Thiên lý giải không sai biệt lắm, khu vực này đã không có quá nhiều bí mật trong mắt hắn. Thú vị nhất chỉ có Vị Ương mà thôi, nằm mơ đắp nặn ra một người sống, quả thực vô cùng thần kỳ.
Đối phương làm được bằng cách nào, Lý Quân Thiên cũng hơi muốn biết. Dù sao trong mơ cái gì cũng có, nếu như có thể làm ra một chút đồ vật ở kiếp trước vậy thì cuộc sống sẽ bớt nhàm chán hơn rất nhiều.
Nảy ra ý nghĩ này, Lý Quân Thiên liền hỏi.
“Công pháp tạo dựng mộng cảnh này là cái gì? Ta rất tò mò muốn thao khảo một chút”.
Vị Ương lắc đầu nói.
“Chủ nhân tu luyện một môn công pháp gọi là Túy Tâm Thiên Ảo Huyễn Sinh Mộng Điển, ta cũng chỉ biết tên công pháp, chưa từng biết được công pháp cụ thể. Ta luyện là Dao Nguyệt Phù Sinh Quyết, là công pháp chủ nhân sáng tạo nhưng cũng không phải Túy Tâm Ảo Huyễn Sinh Mộng Điển”.
Vừa nói, Vị Ương liền vươn tay ra, trong lòng bàn tay nâng lên một vầng trăng sáng, trăng từ khuyết đến tròn lại từ tròn đến khuyết, thay đổi luân phiên.
Lý Quân Thiên thở dài, hơi tiếc nuối nói.
“Thật đáng tiếc, nếu không ta cũng có thể thử tu luyện sau đó vớt ngươi từ trong mộng cảnh ra ngoài”.
Vị Ương lắc đầu không có tiếp lời. Nàng đúng không biết Túy Tâm Thiên Ảo Huyễn Sinh Mộng Điển, cho dù biết thì nàng cũng không muốn truyền đi. Để lộ công pháp của chủ nhân rất có thể sẽ khiến chủ nhân gặp phải bất lợi, nàng sẽ không làm như thế.
Lý Quân Thiên cũng đoán được hỏi Vị Ương sẽ không có đáp án mà mình mong muốn. Sản phẩm của giấc mộng, cho dù biết được sự thật về mình nhưng làm sao có thể biết được mình được tạo ra bằng cách nào.
Vị Ương không nói nhưng không đại biểu Lý Quân Thiên không có biện pháp nào. Công pháp cùng phương thức khai phát có khác biệt nhưng Lý Quân Thiên đã hiểu thấu mộng cảnh này, từ đó biểu hiện cùng tác dụng đảo ngược suy luận ra công pháp cũng không phải chuyện không thể được.
Tất nhiên đảo ngược ra công pháp cũng không phải công pháp lúc ban đầu, sẽ là một loại công pháp mới do Lý Quân Thiên sáng tạo ra.
Công trình này có lẽ cũng phải tiêu tốn chút thời gian, nhưng Lý Quân Thiên nhìn về phía Vị Ương, khóe miệng không khỏi hơi cong lên.
Đem này vớt ra trở thành người thật không phải chuyện rất thú vị hay sao?
Vị Ương duy trì mỉm cười, vui vẻ đáp.
“Cảm ơn, nhưng số mệnh của ta có lẽ đã định phải như thế. Ta chỉ hi vọng một ngày có thể chờ đợi được chủ nhân trở về”.
Lý Quân Thiên lắc đầu, Vị Ương có vẻ như hiểu lầm gì đó về Lý Quân Thiên. Hắn đáng tiếc, chỉ là không có tung tích của công pháp kia, rất khó mà đem Vị Ương vớt ra trở thành người chân thật.
Không đại biểu cho Lý Quân Thiên không có biện pháp hay là bỏ cuộc, Vị Ương đã chấp nhận việc này, không ôm hi vọng nên tỏ ra vui vẻ chấp nhận, định dùng lời lẽ để Lý Quân Thiên không nên cảm thấy tiếc nuối.
Lý Quân Thiên cười khẽ nói.
“Ở trong mộng cảnh này sẽ ảnh hưởng không tốt đến người ngộ nhập, ngươi có thể đưa bọn họ ra ngoài không?”
“Ngươi không đi?”
Lý Quân Thiên cười nhạt, nụ cười nhạt nhẽo mà yếu ớt nói.
“Ta muốn thử một chút xem có thể đem ngươi vớt ra hay không?”
Vị Ương sửng sốt một chút nhưng vẫn không quá tin tưởng nói.
“Ngươi không có công pháp, có thể làm được sao?”
Cho dù có công pháp cũng chưa chắc có thể làm được chứ đừng nói là muốn bắt đầu từ con số không, Vị Ương nghi ngờ là chuyện hoàn toàn hợp lý.
“Năm mươi năm mươi đi”.
Lý Quân Thiên hời hợt, hắn cũng không chắc chắn lắm, tỉ lệ thành công chỉ có một nửa. Một nửa còn lại, Lý Quân Thiên đoán chừng sẽ kích ứng cái gì đó, từ đấy có thể nhìn đến chủ nhân của Vị Ương là người nào.
Không phải bản thể cũng sẽ là một luồng ý chí để lại ở nơi này.
Dù làm thành dạng nào, Lý Quân Thiên cũng rất vui lòng đi thử. Sở dĩ hắn cảm thấy nhạt nhẽo cùng hời hợt là bởi vì Vị Ương không phối hợp, nàng ta quá nhận mệnh, muốn ở nơi này chờ đợi đến khi chủ nhân trở về.
Vị Ương không phối hợp, Lý Quân Thiên liền cảm thất tẻ nhạt vô vị, bởi vì nàng không phối hợp thì tỉ lệ thành công sẽ giảm xuống rất thấp, thậm chí là không có khả năng thành công.
Quả nhiên, Vị Ương vẫn lắc đầu lịch sự nói.
“Vẫn là không cần thiết, ta có thể chờ đợi chủ nhân trở về. Dù sao chủ nhân không c·hết, giấc mộng này sẽ không tiêu tan, ta cũng tồn tại mãi mãi”.
Lý Quân Thiên nhún vai, Vị Ương không phối hợp vậy thì hắn không chơi. Mặc dù không thể hoàn thành sự tình lý thú nhưng cũng không phải chuyện bắt buộc, ngoại trừ chấp niệm của Kiếm Ma thì chẳng có gì bắt buộc được Lý Quân Thiên cả.
Không định lãng phí thêm thời gian, Lý Quân Thiên nhắm mắt lại, tinh thần ý niệm rung động giống như chìm vào trạng thái nào đó...
Vị Ương đột nhiên cảm thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, chớp mắt liền đi đến một đỉnh núi, nàng ngồi ở trên một đỉnh núi nhọn hoắt. Đột ngột tầm mắt lại hơi chuyển giống như bị thổi bay đến không trung nhìn xuống, đỉnh núi lúc này biến thành một thanh cự kiếm cắm vào trên mặt đất.
Sau đó không gian quay cuồng, tất cả cảnh vật một lần nữa đảo lộn, trở về đình các lúc trước, tất cả giống như chưa từng phát sinh. Lý Quân Thiên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, khóe miệng treo lên một nụ cười nhạt.
“Được rồi, về sau ta lại đến. Có gì ta sẽ liên lạc với ngươi giống như vừa rồi”.
Vị Ương hơi lung lay con ngươi, nội tâm tương đối chấn động. Nàng vừa mới hiểu ra thủ đoạn kia là cái gì, bởi vì nàng không thể quen thuộc hơn được nữa.
Chính là giấc mơ. Trong lúc bất giác nàng bị Lý Quân Thiên kéo vào trong giấc mơ của đối phương.
Hơn nữa không biết bởi nguyên nhân gì, Vị Ương có thể cảm nhận được mình cùng Lý Quân Thiên hình thành một mối liên hệ mơ hồ, nhưng chỉ có thể cảm nhận được mà không có biện pháp lợi dụng mối liên hệ này đến làm chuyện gì đó.
Vị Ương thấy Lý Quân Thiên đứng dậy chuẩn bị rời đi liền vội vàng hỏi.
“Ngươi vừa mới kéo ta vào giấc mơ”.
“Ừ”.
“Làm sao làm được?”
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, lại nhắm mắt một cái, trên tay đột nhiên xuất hiện một quyển sách, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên thầm nói “thú vị” sau đó đem sách ném cho Vị Ương.
“Lực lượng một ảo rất thú vị, đáng tiếc đạo của ta không ở chỗ này”.
Nói xong thân hình của Lý Quân Thiên cùng Tường Vi, Vũ Nhu đồng loạt biến mất trước mặt Vị Ương, trực tiếp rời khỏi giấc mộng này.
Xung quanh vẫn là núi cao tuyết phủ trắng đỉnh, chỉ là ba người bọn họ không phải đứng ở trên bình nguyên mà là đứng ở trong một sơn cốc, sơn cốc cây cối um tùm rậm rạp, không khí tương đối ấm áp chứ không hề rét lạnh.
Ngoại trừ cây cối, ba người còn thấy được vô số người nằm ở trên mặt đất, đủ loại tư thế không thoải mái báo hiệu nếu như bọn hắn thức dậy chắc chắn đều sẽ đau thắt cột sống.
Nhưng bọn hắn nhắm mắt, hơi thở bình ổn giống như ngủ th·iếp đi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại hay khó chịu vì tư thế nằm quái dị của bọn hắn.
Ở sâu trong sơn cốc tồn tại một cái giếng ngọc, giếng ngọc thậm chí còn đang phát ra một ánh sáng nhu hòa giống như ánh trăng chiếu rọi ban đêm. Mà dưới cảm nhận của Lý Quân Thiên, cái giếng kia giống như chứa đầy lực lượng mộng ảo, đoán chừng chính là vật ký thác giấc mộng kia ở đây.
Lực lượng kia vô cùng tràn đầy, có lẽ giấc mộng có thể vận chuyển vô số thời gian mới có thể tiêu hao hết số lực lượng này. Đồng thời, số xương cốt rải rác toàn bộ sơn cốc đây chính là những người bị kéo vào trong giấc mộng, trầm luân ở bên trong.
Toàn bộ tinh thần của những người đ·ã c·hết ở đây, đều bị hấp thụ, rót vào trong cái giếng này, trở thành năng lượng duy trì cho giấc mộng.
Nhìn đến, chủ nhân của giấc mộng cũng không ở đây.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, liền để Vũ Nhu đi đánh thức người của Thiên Môn Đạo. Vị Ương đã đồng ý đem mấy người kia đá ra, hiện tại còn hôn mê chỉ có thể chứng tỏ rằng tinh thần của bọn hắn quá yếu, bị hao tổn một bộ phận tinh thần nhưng cũng không nghiêm trọng, ngủ mấy ngày là được rồi.
Vũ Nhu có thể dùng ý cảnh của mình đi kích thích tinh thần của mấy người có thể đem bọn hắn đánh thức, tuy rằng sẽ để đối phương cảm thấy mệt mỏi nhưng sẽ không đáng ngại.
...
p/s: Cầu đề cử!!!