Chương 178: Tiên nhân mộng
Vị Ương nhấp một ngụm trà, bình tĩnh đối diện Lý Quân Thiên, nói.
“Trước đây mấy ngày, có mấy tiểu tử không tệ đi đến nơi này, khí tức trên người của bọn hắn giống như...có cùng nguồn gốc với các ngươi”.
Vị Ương vốn muốn nói là “tiếp cận” nhưng nghĩ đến đôi bên chênh lệch lớn lắm, một bên là núi cao vạn trượng một bên chỉ là một đứa trẻ, cho nên nói là “tiếp cận” thì không đúng, dùng từ “có cùng nguồn gốc” mới càng chuẩn xác.
Lý Quân Thiên đạm nhiên gật đầu, xác nhận mấy người đó là đệ tử môn phái của hắn. Không giải thích nhiều về quan hệ đôi bên, Ly Quân Thiên chỉ tùy ý lướt qua. Dù sao trước khi vào thành, hắn đã nhìn thấy ba người kia rồi, chỉ là chưa đi tìm bọn hắn thôi.
Vị Ương biết được Lý Quân Thiên không quá để tâm ba người kia, giống như có thể xác nhận an toàn của bọn hắn nên nàng cũng không nhiều lời, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Ta từng nghe ba người kia nói qua. Võ đạo hiện tại phân chia làm Khí Võ Cảnh, Thác Hải Cảnh, Vọng Thiên Cảnh cùng Hướng Thiên Cảnh. Không biết cảnh giới như vậy truyền đến từ đâu, lại là do ai phân chia?”
“Ta chia”.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt gật đầu, đồng thời trần thuật sự thật. Nhưng thái độ này làm cho Vị Ương hơi cứng lại, giống như giật mình, không nghĩ đến người trước mắt lại là chính chủ với vấn đề mà nàng đang nghi vấn.
Vị Ương điều chỉnh tâm tình rất nhanh, chuyện này hơi có ngoài ý muốn nhưng không nhiều, Vị Ương đã hơi có phán đoán từ trước. Nàng hiếu kỳ hỏi.
“Cho nên ngươi chính là Hướng Thiên Cảnh?”
Lý Quân Thiên gật đầu, cũng không giấu diếm gì mà nói.
“Hiện tại vẫn là Hướng Thiên Cảnh, nhưng ta đã chuẩn bị đột phá”.
“Ồ, không biết các hạ có thể nói rõ ràng không?”
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ nói.
“Cảnh giới của ngươi không kém gì ta, có điều ta cũng không biết nên giảng giải từ đâu. Chi bằng ngươi nói trước được chứ?”
Vị Ương gật đầu giảng giải.
“Từ tam lưu cho đến nhất lưu ta liền không nói, bên trên lĩnh ngộ ý cảnh ta gọi là Cập Sơn Cảnh. Cập Sơn Cảnh có thể để chân khí ngoại phóng, hình thành kiếm khí đao khí gì đó.
Tiếp sau chính là Đăng Sơn Cảnh, ý cảnh tích lũy giống như leo núi, leo càng cao ý cảnh càng mạnh, ý cảnh càng mạnh thì thần diệu càng mạnh. Cho đến tận cùng đạt đến đỉnh núi chính là bước vào Đỉnh Phong Cảnh.
Đỉnh Phong Cảnh, ý cảnh đã có thể phóng ra ngoài, hóa cảnh thành thật, tạo ra thần diệu...”
Lý Quân Thiên nghe rất nghiêm túc, suy nghĩ rất chân thành. Đỉnh Phong Cảnh có thể để ý cảnh thả ra giống như Dị Tượng nhưng giống như có gì đó ẩn chưa bên trong.
Ít nhất thì ý cảnh thả ra còn không làm được rất nhiều người sinh sống nhộn nhịp như thế này chứ, hơn nữa ở trong dị tượng bị g·iết c·hết lại có thể sống lại, chắc chắn không liên quan quái gì đến dị tượng cả.
Lại đến Lý Quân Thiên giảng giải cảnh giới, trình bày sơ qua Khí Võ Cảnh cho đến kỹ càng hơn Thác Hải Cảnh, Vọng Thiên Cảnh, Hướng Thiên Cảnh, ngưng cơ nhập đạo, chân ý hợp đạo...
Một lần này giảng giải chính là nửa ngày, có thể tính là từ trưa giảng đến tối nhưng cảnh vật chưa từng thay đổi, mặt trời treo cao còn chưa bao giờ xuống núi.
Vị Ương sau khi nghe xong, cũng hiểu hoàn tất. Nàng lý giải võ học của Lý Quân Thiên rất rõ ràng, dù sao cũng coi như cùng một cảnh giới, tri thức cùng cảm ngộ đều thua kém không nhiều, lý giải không hề khó khăn.
Tường Vi mỗi lần đều có thể nhanh chóng lý giải những cảnh giới mà Lý Quân Thiên nói sau đó cấp tốc tiến bộ cũng là bởi vì nội tình của nàng đầy đủ, tích lũy dày nặng cho nên mới có hiệu quả như vậy.
Vị Ương sẽ không thua kém với Tường Vi, ít nhất về mặt tri thức cùng tích lũy sẽ không thua kém thậm chí còn hơn. Bởi vì cách thức tu luyện khác biệt, cho nên tri thứ cũng sẽ đa dạng, phương hướng suy nghĩ cũng khác biệt, cho nên lý giải cũng có nông sâu khác nhau.
Vị Ương nghĩ một chút liền hỏi.
“Chân ý hợp đạo cụ thể chính là sơ bộ lĩnh ngộ quy tắc đúng không?”
Lý Quân Thiên lắc đầu nói.
“Không phải, hợp đạo là một quá trình, dung nhập lĩnh ngộ quy tắc vào trong căn cơ võ đạo, uốn nắn con đường của mình phù hợp với thiên địa mới gọi là hợp đạo. Chuyện này không phải một lần là xong, cần lĩnh ngộ rất nhiều, thời gian tùy vào ngộ tính mà dài hay ngắn, cho đến khi lĩnh ngộ được trọn vẹn quy tắc rồi dung nhập tất cả cảm ngộ mới coi như hoàn thành”.
Nói đến đây, Lý Quân Thiên hơi ngừng lại một chút rồi nói.
“Giống như người ở nơi này bị đ·ánh c·hết lại có thể hồi sinh, chính là một loại quy tắc, hơn nữa tạo nghệ của quy tắc này giống như gần đạt đến hoàn thiện, nếu không còn không thể làm được đến tình trạng như hiện tại”.
Vị Ương lấp lóe ánh mắt, gật đầu một cái. Nàng cực kỳ hiểu rõ nơi này, cho nên Lý Quân Thiên nói đến là nàng có thể hiểu ngay. Hơn nữa nghe Lý Quân Thiên nói như vậy, Vị Ương liền biết Lý Quân Thiên giống như nhìn thấu bí ẩn ở nơi đây, cũng bởi vì hiếu kỳ một số chuyện mới đến nơi này chứ không đơn thuần vì mấy người đệ tử.
Nghĩ như thế, Vị Ương liền có thể thoải mái giao lưu, không lo lắng ẩn náu cái gì, cũng không lo lắng nói lời mà người không tin. Sau khi thông suốt, Vị Ương thoải mái nói.
“Không sai, nơi này rất thần kỳ, dù sao cũng là chủ nhân tạo ra”.
Lý Quân Thiên cười cười, cuối cùng cũng có thể bày tỏ lòng hiếu kỳ của mình.
“Chủ nhân của ngươi rốt cục là ai?”
Vị Ương thổn thức lắc đầu nói.
“Không biết, từ khi ta được tạo ra đến hiện tại cũng chưa từng gặp được ngài”.
“Ồ vậy làm sao ngươi biết đến người đó tồn tại”.
“Ta có một chút ký ức, một chút kỳ ức không thuộc về ta, giống như sinh ra đã có”.
Nói đến đây, Vị Ương ngừng lại một chút, giống như cân nhắc câu từ mới tiếp tục nói.
“Trong ký ức của ta, chủ nhân đã từng nói rằng thế giới này có thể chỉ là một giấc mộng, người hay vật trong toàn bộ thế giới đều chỉ là sản phậm của trong giấc mộng, không hơn không kém.
Mà khi ta hỏi nếu là giấc mộng, vậy thì ai là người đang nằm mộng?”
Lý Quân Thiên nhấp một ngụm trà, cười nói.
“Nếu thế gian này đều là một giấc mộng, vậy thì người nằm mộng chính là tiên nhân”.
“Không sai, chủ nhân ta cũng nói nếu như có thế gian là một giấc mộng thì chỉ có thể là tiên nhân đang nằm mộng mà thôi. Tiên nhân say một giấc thì thế gian sinh, tiên nhân tỉnh thì thế gian diệt”.
Lý Quân Thiên híp híp mắt nói.
“Cho nên chủ nhân của ngươi cũng đi nằm mơ, mơ ra tòa thành trì này?”
Vị Ương cười, vẫn là dung mạo ấy, vẫn là nụ cười ấy nhưng lại để người ta cảm giác ảm đạm vô quang. Nàng thở dài nói.
“Đúng vậy, ta bất quá là một giấc mộng của chủ nhân mà thôi”.
Lạch cạch.
Tường Vi đặt chén trà xuống, hơi không bình tĩnh nói.
“Một giấc mộng? Không thể nào, ta cũng không đi ngủ, làm sao lại có thể là đang ở trong giấc mộng được?”
Nói xong Tường Vi vận chuyển Sắc Dục Đọa Linh Thiên, trong mắt toát ra hình hoa sen, hồng quang lóe lên muốn khám phá hư ảo cùng chân thật.
Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức – Thông Thiên Đồng Thị - Chân Huyễn Tri Minh.
Thế gian trong mắt nàng lúc này đều là những sợi dây tràn đầy dục vọng, mà Tường Vi có thể từ trong những sợi tơ dục vọng này đọc đến vô số thông tin, lại theo cánh sen nở rộng trong con mắt, tầm mắt của Tường Vi lại một lần nữa trống không, những sợi tơ dục vọng đã biến mất, thiên địa trở nên vô cùng trống trải.
Hồng quang tán đi, hoa văn hình hoa sen cũng thu hồi lại, tầm mắt một lần nữa trở lại.
Đình lâu vẫn còn, bàn trà vẫn ở đó, ba người khác vẫn chậm rãi thưởng trà, trước có hồ nước trên có liễu rủ, sau có cỏ non nắng nhẹ mát mẻ...
Cũng không phá được mộng ảo.
Càng giống như không phải ở trong mộng ảo, không có mộng ảo nên không phá được cái gì.
Tường Vi có chút thất thố cùng nghi hoặc, ánh mắt nhìn về Lý Quân Thiên giống như muốn hỏi để xác nhận lại một chút.
Lý Quân Thiên nhìn lại, lắc đầu nói.
“Ngươi không nhìn ra được rất bình thường, giống như lúc trước ta đã nói vậy. Lấy giả làm thật thì thật cũng giả. Ngươi lấy thân nhập mộng, toàn bộ thế gian đều là giả chỉ có ngươi là thật, đặt ở hoàn cảnh này chính là thế gian đều là thật chỉ có một mình ngươi đang nằm mơ”.
Tường Vi: “???”
Nàng rất muốn để Lý Quân Thiên nói tiếng người, nhưng Lý Quân Thiên lại tiếp tục nói chuyện cùng Vị Ương, Tường Vi chỉ có thể tự mình đi suy nghĩ lời nói của Lý Quân Thiên.
Vị Ương cười, khẽ phẩm vị lời nói của Lý Quân Thiên.
“Lấy giả làm thật thì thật cũng giả?”
Nàng cảm thấy lời nói này rất có ý tứ, hơn nữa câu nói này rất quan trọng với nàng, rất có thể chính là cơ hội duy nhất màng nàng đang tìm kiếm.
Lý Quân Thiên thấy nàng hơi thất thần, hắn cười khẽ nói.
“Ngươi cũng không đơn thuần là một giấc mơ “mà thôi” hiểu biết tất cả tiền căn hậu quả lại vẫn giữ được tỉnh táo thống nhất, chỉ có thể nói ngươi mới là hạch tâm của cả giấc mộng này”.
Vị Ương giật nảy cả mình, thần tình hơi kích động nhìn Lý Quân Thiên, gấp gáp hỏi.
“Ý ngươi là chủ nhân cố ý tạo ra ta mới nằm đi nằm mơ giấc mơ này?”
Lý Quân Thiên nhún vai, chuyện này hắn không biết nhưng suy đoán hẳn là như thế. Vị Ương tồn tại rất đặc biệt, ở trong thành trì này nàng giống như có được năng lực rất lớn, lớn hơn người khác rất nhiều.
Ít nhất thì ngoài Vị Ương ra, Lý Quân Thiên không cảm nhận được bất cứ người nào đạt đến cảnh giới Đỉnh Phong.
Lý Quân Thiên chỉ cần một cái ý niệm liền có thể đảo qua toàn bộ thành trì này, đám võ giả đang tranh đấu thế nào, hắn liếc mắt cái liền nhìn thấy.
Cái gọi là Thần Diệu kỳ thực chính là đám võ giả này câu thông lực lượng của giấc mộng, từ ý chí mãnh liệt của mình mà nhận được đáp lại đồng thời b·ị đ·ánh dấu lên. Cho nên Thần Diệu cũng thiên kỳ bách quái, diệu dụng vô tận.
Chẳng hạn như có người sinh ra thần diệu là “b·ị đ·ánh liền mạnh lên” người này b·ị đ·ánh không những gia tăng cường độ thân thể, lại còn chậm rãi gia tăng nội lực. Chỉ cần không bị đ·ánh c·hết thì sẽ nhanh chóng mạnh lên, rất thần kỳ.
Dù sao cũng là trong giấc mộng, đừng nói là “b·ị đ·ánh liền mạnh lên” cho dù “khởi tử hồi sinh” “du hành thời gian” các loại năng lực không hợp thói thường chỉ cần có thể đả động giấc mộng này thì đều có thể sinh ra.
Nhưng cũng giới hạn là trong giấc mộng này thôi, nếu như rời khỏi vậy thì không thể nào làm được.
Nói đi cũng phải nói lại, đám người ở trong này đều là sản phẩm của giấc mơ, muốn ra ngoài cũng không được, càng không cần phải suy xét đến khả năng mang năng lực ra ngoài rồi.
Vị Ương phải mất một hồi mới ngừng kích động được, nàng suy nghĩ kỹ càng cuối cùng lại quay trở về bộ dáng bình tĩnh.
Cho dù chủ nhân cố ý nằm mơ ra nàng vậy thì có ý nghĩa gì đâu, từ khi được tạo ra nàng cũng chưa từng nhìn thấy chủ nhân, cũng không biết chủ nhân muốn làm chuyện gì, cả đời chỉ có thể sống trong tòa thành trì này.
Giống như lao ngục, không có tự do.
...
p/s: Cầu đề cử!!!