Chương 110: Bất Diệt Thần Quang
“Chủ của khu vườn thú xuất hiện à?”
Lý Quân Thiên chậc một tiếng lẩm nhẩm trong lòng, ánh mắt từ trên áo bào trắng kia chuyển xuống đôi tay đang vuốt ve con cáo nhỏ có bộ lông trắng xanh như ngọc bích kia.
Con cáo đó đang ủ rũ cụp xuống đôi tai, hai mắt khép lại mê ly nằm như th·iếp đi trong lòng bàn tay của chủ khu vườn.
Hiển nhiên đây chính là Bạch Ngọc Thấu bị trọng thương, đồng thời còn thu nhỏ lại với kích thước bằng với con mèo con.
Lý Quân Thiên đã nghi ngờ về việc mấy con quái thú này là thú nuôi của kẻ nào đó, dù sao đều là gia súc thường gặp, giống hệt như có người đang nuôi dưỡng vậy.
Toàn bộ Tả Thiên Sơn giống như sân vườn chăn thả của cái người này đây.
Lý Quân Thiên bước ra một bước, cương khí hóa thành một cột đá lao v·út lên trên không trung, đến khi cột đá cao ngang ngửa với vị trí của người mang áo choàng kia thì thân hình của Lý Quân Thiên vừa vặn hiện ra, đứng cao hơn so với người kia nửa thân người.
“Ngươi đang nói chuyện với ta đấy à? Ta ghét phải ngẩng đầu lên để nói chuyện lắm nên ngươi chú ý một chút”.
Khóe miệng của người mặc áo choàng hơi co giật một cách đầy sượng trân, không nghĩ đến lời đầu tiên mà Lý Quân Thiên nói lại là như vậy. Nhưng hắn đưa ra ứng đối rất nhanh, giọng nói hiền hòa nói.
“Tiểu cô nương này, không nên p·há h·oại cảnh vật ở nơi này như thế đâu”.
Nói xong, người này khẽ điểm ra một ngón tay, từ đầu ngón tay bắn ra một tia thần quang màu đỏ. Thần quang đỏ thẫm như máu phủ lên cột đá của Lý Quân Thiên.
Chỉ trong chớp mắt, cũng không có v·a c·hạm kinh thiên mà nhẹ nhàng như gió thoảng, cột đá chậm rãi tan rã thành từng hạt bụi rồi phiêu tán đi.
Lý Quân Thiên hơi ngưng lại, kiếm Tinh Hà không biết đã lơ lửng ở dưới mũi chân của hắn từ khi nào, mặc cho cột đá tan hết thì Lý Quân Thiên cũng không bị rơi xuống mặt đất.
Vừa ra tay, Lý Quân Thiên chắc chắn người này rất mạnh, cách sử dụng thần quang cùng với diệu dụng mạnh hơn mấy con quái thú nhiều. Càng đừng đề cập đến đám Mạc Thần Võ, vì cho dù bị gọi là đệ nhất thiên hạ thì đám đó sẽ không thể đánh thắng bất cứ con quái thú nào ở đây cả.
Một đối thủ rất mạnh, xét về đẳng cấp cảnh giới có khi còn cao hơn Lý Quân Thiên, là một đối thủ mà Lý Quân Thiên phải dốc hết sức mới được. Nhưng dù đánh giá rất cao, Lý Quân Thiên cũng không yếu thế mà hừ lạnh nói.
“Lão già này, bởi vì ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho nên tốt nhất ngươi cũng đừng có động thủ”.
Không phải bởi vì niềm kiêu hãnh hay thù địch gì mà thật sự thì Lý Quân Thiên cũng đang nổi nóng khi đám quái thú đã lần lượt thoát khỏi trói buộc, hơn nữa còn lành lặn bao vây lấy mình, phát ra từng tiếng gầm rú đau cả đầu.
Thời gian, công sức cùng với tuổi thọ của hắn làm nãy giờ vừa mới bị đổ xuống sông xuống biển khi mà người này xuât hiện, hắn làm sao có thể không tức giận.
Thà rằng người này cứ nhảy ra chiến đấu hay lảm nhảm gì đó nhưng đừng có phá công sức của hắn thì chưa chắc Lý Quân Thiên đã tức giận đâu.
Lời nói của Lý Quân Thiên cũng làm người khác khó chịu vô cùng, lời lẽ nghe đến cực kỳ chói tai, mặc dù giọng của hắn ngọt ngào như mật, thanh mát như sương cũng không thể bù đắt được.
Đổi lại là người khác thấy được dung nhan khuynh thế cũng sẽ không đến mức tức giận, nhưng đám quái thú này thẩm mĩ vốn khác với nhân loại, vẫn cảm nhận được mĩ mạo của Lý Quân Thiên nhưng không đến mức bị mê hoặc điên đảo, cùng lắm đánh đến gần c·hết sẽ thương hoa tiếc ngọc một chút.
Vào lúc này, nghe đến những lời lẽ như thế đối với người mà bọn chúng vô cùng sùng bái thì đám quái thú lập tức nháo nhác.
“Nhân loại bẩn thỉu, sao ngươi dám nói như thế!”
“Tiện nhân! Ngươi câm miệng ngay!”
“Nhân loại đáng c·hết! Phải c·hết!”
“...”
Một loạt tiếng chửi rủa gầm gừ, mà Tứ Dực Hãn Mã giống như là kẻ nóng tính nhất, trực tiếp công kích đến. Bốn cánh sải rộng, xích quang đỏ thẫm chém thẳng đến giống như lưu tinh đang bùng cháy.
Lý Quân Thiên sắc mặt hơi chìm, sát ý chuyển hướng trực tiếp khóa chặt Tứ Dực Hãn Mã, một kiếm nhẹ nhàng gảy ra.
Hắc liên phiêu phiêu, cánh liên như kiếm, sáu cánh nở rộ tràn đầy khí tức hủy diệt. Hủy Diệt Kiếm Liên là một đoàn cương khí bị nén chặt lại, cô đọng đến cực điểm, chỉ cần chạm đến là sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Nếu như nói Tử Quang tiêu hoa tuổi thọ để Lý Quân Thiên cảm thấy chán ghét thì Xích Quang lại để hắn cảm thấy ác cảm, loại ăn mòn này tuy chưa đả thương được hắn nhưng tiêu hao mất không ít y phục mất rồi.
Cảm giác y phục bị ăn mòn bạo lộ ra cơ thể lại còn phải chiến đấu để hắn cảm thấy không thoải mái. Mỗi bước di chuyển đều mang đến cảm giác không đồng đều trên những vị trí khác nhau của cơ thể, tuy không ảnh hưởng gì đến thực tế lại làm cảm xúc của hắn rất bài xích.
Hệt như khi thi triển Long Vũ Hành Bộ, dù cho bây giờ Lý Quân Thiên đã cải tiến võ kỹ rất nhiều cũng sử dụng rất nhiều lần, nhưng sâu thẳm vẫn có chút gì đó là lạ không ưa thích lắm.
Lại thêm cái cách cất tiếng nói của Tứ Dực Hãn Mã này để cho Lý Quân Thiên cảm thấy vô cùng chán ghét, cho nên ra tay lập tức chính là sát chiêu, không nương tay chút nào, không phải toàn lực nhưng đủ g·iết c·hết Tứ Dực Hãn Mã.
Chậc!
Người mặc áo choàng khẽ chép miệng một tiếng, ngón tay hơi lật liền có thần quang bắn ra, thần quang trắng sáng thánh khiết chớp mắt liền bao phủ lên trên người Tứ Dực Hãn Mã, đem Xích Quang trên người nó bùng nổ lên một cách mãnh liệt.
Như ngọn lửa được đổ thêm dầu.
Ngọn lửa bừng bừng trực tiếp đâm vào Hủy Diệt Kiếm Liên.
Ầm ầm!!!
Một vùng hắc ám bùng nổ bao trùm toàn bộ Tứ Dực Hãn Mã vào bên trong, vùng hắc ám nở rộng ra trong chớp mắt lại co rút lại, vừa chém g·iết mọi thứ ở bên trong, vừa muốn mượn áp lực vô biên từ không gian đè ép lên đối tượng ở bên trong.
Đè ép, nghiền nát bất cứ kẻ nào bị bao phủ trong đó.
Rống!!!
Hắc ám co rút lại, cuối cùng tan hết. Tại nguyên chỗ trong không trung còn lại gần nửa thân thể của Tứ Dực Hãn Mã, ngoại trừ một chiếc cánh, một chân cùng phần đầu là nguyên vẹn, còn lại đều thủng trăm nghìn chỗ, tàn tạ không chịu nổi.
Lam quang không biết từ đâu lóe lên, chậm rãi đem những phần rách nát của thân thể kia khôi phục lại, nhưng tốc độ vô cùng chậm, máu tươi không ngừng chảy xuống, thoi thóp nửa sống nửa c·hết.
Chiếu theo cái đà này, Tứ Dực Hãn Mã chắc chắn sẽ c·hết trước khi mà nó có thể hồi phục.
Thân thể rách nát của nó chậm rãi rơi xuống mặt đất, nhưng có vẻ như người mặc áo choàng kia không ưa thích kết quả này. Thần quang từ trên người hắn bắn vào trên thân Hãn Mã, lam quang bùng lên như biển lớn, bao bọc Hãn Mã vào bên trong.
Hiển nhiên là chữa thương.
Đồng thời, hắn lên tiếng nói với Lý Quân Thiên.
“Tiểu cô nương, sát tâm không nên nặng như vậy đâu”.
Lý Quân Thiên không muốn nghe nói nhảm, lạnh lùng nói.
“Ngươi nên quản lý tốt mấy con gia súc của mình đi. Đồng thời ta có một vài câu hỏi”.
Người mặc áo choàng cũng không biết nên có biểu thị gì, cho dù là đất còn có ba phần nóng, hắn cũng có chút nổi nóng với thái độ của Lý Quân Thiên.
Trên người hắn bùng lên ánh sáng trắng thánh khiết nhu hòa, ánh sáng rực rỡ như mặt trời, nhu hòa lại mãnh liệt. Thần quang tỏa ra, ngưng tụ thành mười hai thanh thần mâu xếp thành quang luân sau lưng.
“Tiểu cô nương, chớ có kiêu ngạo!”
Hắn chỉ tay một cái, mười hai thanh thần mâu phá không bay đến từ mười hai phương khướng khác biệt, đồng loạt đâm vào Lý Quân Thiên ở trung tâm.
Thẩm phán!
Lý Quân Thiên siết chặt kiếm Diêt Ma, chân đạp kiếm Tinh Hà, cương khí như đê vỡ tràn ra, trong một khoảnh khắc liền vung ra ba mươi ba kiếm phong tỏa toàn bộ không gian quanh thân.
Lực lượng tràn ra đem toàn bộ thần quang thương chặn lại, kiếm thứ hai liền xé toạc không gian rồi đem tất cả thần thương đánh vào trong vết nứt, mặc cho nó có trôi dạt đến nơi nào thì cũng không thể cham vào Lý Quân Thiên được.
Kiếm thứ ba chính là kéo giãn không gian, đem vết nứt nhanh chóng kéo khép lại, chớp mắt liền đánh tất cả thần thương đánh biến mất không còn tăm tích.
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, giống như Lý Quân Thiên chỉ vung tròn một kiếm liền hoàn thành, nhanh đến để người ta không kịp nhìn. Mà Lý Quân Thiên lừng lững giữa trời, không nhúc nhích chút nào.
Thông qua chiêu thức v·a c·hạm vừa rồi, Lý Quân Thiên ước lượng chính xác được cường độ của thần quang này.
Mạnh, cực kỳ mạnh, mạnh đến Lý Quân Thiên còn không thể chém đứt nó bằng hai kiếm được. Dẫu rằng ngay từ đầu thì Lý Quân Thiên không có ý định chặt đứt mấy cây thương này.
Người mặc áo choàng thấy cách Lý Quân Thiên xử lý mấy cây thần thương thì hơi kinh ngạc một chút, nhưng xuất thủ của hắn cũng không chậm trễ chút nào.
Lần này thần quang phát ra sáng chói, hành trăm mũi thần tiễn che rợp bầu trời, dày đặc lên đến hàng nghìn mũi tên.
Vu Lễ Tiễn!
...
p/s: Cầu đề cử!