Chương 109: Ánh sáng
Ầm! Ầm! Ầm!
Cương khí như dòng thác chảy ngược bắn thẳng lên bầu trời, đem mấy con quái thú hất tung lên trời. Nhưng mà mấy con quái thú này đều bản lĩnh phi phàm, thần quang hộ thể cùng nâng đỡ bản thân nên cũng không đến mức bị hất đi xa tít tắp.
Cũng chỉ bị đẩy lên một khoảng không trung, đồng thời cũng lơ lửng bên trên không trung.
Một đại chiêu, động tĩnh vô cùng lớn, nhưng sát thương cũng không quá mạnh bởi vì cương khí phân tán ra chứ không phải tụ tập lại vào một điểm.
Tử Kê không hổ là kẻ mạnh nhất trong số đám quái thú, đồng thời cũng giống như là kẻ cầm đầu, lần này dẫn đầu tiến công.
Tử quang như tiễn xuyên qua thác kiếm phun lên từ mặt đất, đánh thẳng đến Lý Quân Thiên. Lần trước v·a c·hạm, bởi vì lực lượng bùng nổ khiến cho không gian bị kéo rút cùng co giãn ra, khiến cho lực lượng thất thoát đi đồng thời giãn nở khoảng cách chứ không phải bên nào b·ị đ·ánh lui.
Xét về lực lượng, Tử Kê mạnh hơn so với Lý Quân Thiên một khoảng, sống cũng không biết bao nhiêu năm tháng, kinh nghiệm phong phú tất nhiên tránh thoát khỏi chiêu thức của Lý Quân Thiên không phải chuyện gì khó, đồng thời còn có thể lao đến t·ấn c·ông Lý Quân Thiên.
Hai cánh coi lại che chắn thân thể, lách qua đại đa số lưỡi kiếm, không thể tránh qua liền chống chịu, không phải chuyện rất khó khăn.
Xé tan lưỡi kiếm dày đặc, Tử Kê đá ra một cước, lần trước là đá vòng từ trên xuống nhưng lần này đổi lại là đá thẳng từ sau ra trước, tụ lực cùng công kích trong thời gian cực kỳ ngắn.
Hơn nữa rút kinh nghiệm rõ ràng, một cước này đá ra trực tiếp xé rách không gian, không để cho không gian nơi này bị vặn vẹo mà kéo dài ra, trực tiếp nhắm vào trên mặt của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên đang giơ kiếm lên cao, cương khí điên cuồn tuôn trào nhận thấy công kích tiến đến mà lòng không loạn, thậm chí là đã có dự liệu từ trước.
Chỉ thấy Lý Quân Thiên tự tin đem kiếm chém xuống, tất cả cương khí vừa rồi cuồn cuộn bắn lên bầu trời không biết từ lúc nào đã hội tụ lại vào cùng một chỗ, hóa thành một thanh cự kiếm dài không biết mấy trăm thước, sắc bén vô song, nặng nề vô cùng mà cắm thẳng xuống mặt đất.
Tốc độ nhanh còn hơn công kích của Tử Kê, cắm thẳng về đầu lâu của nó, tựa như thiên phạt hạ xuống, nhanh đến vô cùng, cũng không kịp tránh né.
Ầm ầm!!!
Mặt đất trước mắt Lý Quân Thiên trực tiếp bị đục ra một cái lỗ rộng ba mươi thước theo chiều ngang, mười mấy thước theo chiều dọc, đồng thời không biết sâu mấy trăm thước, trực tiếp bắn xuyên đến đáy núi.
Vết cắt láng mịn mà không để lại bất cứ vết nứt nào, ngoại trừ một khoảng đất b·ị đ·ánh biến mất thì còn cả đám quái thú bị hất lên trên bầu trời. Một đòn vừa rồi tiêu hao không ít, cũng là một trong số vài chiêu thức mà Lý Quân Thiên nghĩ ra mà chưa kịp đặt tên.
Có điều, chỉ bằng đó thì còn chưa g·iết được đám quái thú ấy.
Dưới hố sâu hàng trăm thước, một luồng thần quang sáng chói hắt ngược lên. Thần quang lam thẫm sáng chói toàn bộ đáy hố, không cần đoán cũng biết chính là năng lực hồi phục kinh khủng của đám quái vật kia.
Lý Quân Thiên cũng không ngỡ ngàng gì, hắn hiểu rất rõ ràng sức mạnh của mình cơ mà. Muốn g·iết c·hết đám quái thú thì cần phải thả ra đại chiêu. Nhưng từ đầu đến cuối thì Lý Quân Thiên cũng không có ý định g·iết hết đám quái thú này.
Quái thú tuy rất mạnh nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong bọn nó là rất lớn, nhất là con cự giao lúc trước, thậm chí là đủ năng lượng cho Lý Quân Thiên mở ra hết lục phủ ngũ tạng.
Tất nhiên đó là mưu lợi từ việc nó có khả năng khôi phục quá kinh khủng, nhưng không thể phủ nhận năng lượng ẩn chứa trong nó.
Ẩn chứa nhiều năng lượng như thế, rất thích hợp làm thức ăn cho võ giả. Muốn võ giả nhanh chóng tiến bộ thì cần phải có nguồn cung cấp dinh dưỡng thích hợp, mà chẳng có gì thích hợp hơn đám quái thú này.
Nếu như có thể để cho đám quái thú quanh quanh Tả Thiên Sơn này đi ra ngoài, đồng thời phát triển giống loài thì nhu cầu dinh dưỡng chẳng phải được giải quyết hay sao.
Lý Quân Thiên bị chấp niệm ảnh hưởng chính là phát triển võ đạo, mà đây cũng có chút dính líu đến việc này. Tất nhiên Lý Quân Thiên không nhất thiết phải suy tính đến việc này, nhưng hắn vẫn muốn suy tính đến một chút.
Không chỉ bởi vì sự nghiệp võ đạo mà còn bởi vì thức ăn của hắn sau này.
Mặc dù Lý Quân Thiên đã tính toán rằng sau khi đột phá thì hắn sẽ có khả năng hấp thụ cùng luyện hóa linh khí thay cho thức ăn, nhưng với cái mức độ linh khí mỏng manh ở cả hai cái thế giới này thì không biết hút đến ngày tháng năm nào mới được.
Nếu có thức ăn dồi dào năng lượng thì lại khác, hắn không phải lo lắng đến vấn đề đó nữa.
Cho nên không thể g·iết hết được, thậm chí là không thể g·iết quá nhiều, g·iết mỗi một con đều là tổn thất rất lớn. Lấy động tĩnh mà tất cả cùng tạo ra từ nãy giờ thì số quái thú không hề nhiều, thậm chí tất cả cũng chỉ có mấy con đã đến nơi này rồi.
Số lượng ít đến khó tin. Nhưng cũng có khả năng là bọn chúng thôn phệ lẫn nhau, đến cuối cùng chỉ còn lại bằng này quái vật, hình thành một sự cân bằng ở đây.
Nguyên nhân gì thì cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là hiện tại không thể tùy ý g·iết đám này được.
Tất nhiên chỉ trong trường hợp đám này chịu dừng lại đúng lúc, nếu không Lý Quân Thiên cũng không biết bản thân có kìm được sự táo bạo của mình hay không. Nếu không nhịn được, có lẽ hắn sẽ bóp c·hết hết đám này mất.
Để không bị đám quái thú tiếp tục chọc tức, Lý Quân Thiên mới phải mất công thi triển ra chiêu thức này, đem tất cả đánh vào trong đáy hố. Cương khí hóa thành dòng nước đổ xuống bên dưới, trong chớp mắt liền nhấn chìm tất cả quái thú.
Thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, sinh sôi không ngừng.
Cương khí chảy xuống trong chớp mắt liền hóa thành một khối sắt khổng lồ đặc quánh, đem tất cả quái thú nhốt vào bên trong đồng thời đè nặng lên thân thể bọn chúng.
Năm loại thuộc tính luân phiên thay đổi trong phút chốc giống như trăm hoa đua nở, rở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở, sinh sôi không ngừng, chuyển biến không ngừng. Mà mặc cho bị dập tắt bao nhiêu, lượng cương khí còn lại ngay lập tức sinh sôi, bó chặt lấy đám quái thú, sắc bén cắt vào da thịt bọn chúng cọ ra từng vết ngấn trắng cùng hỏa hoa tung tóe.
Bởi vì số lượng cương khí khổng lồ của Lý Quân Thiên đã cô lập nơi đó thành một khối khép kín, toàn bộ cương khí bị bó buộc vào giữa cho nên thần quang dù có phá hủy cương khí đến mức độ nào thì cũng không làm cho nó tiêu hao đi được, hay chính xác thì lượng tiêu hao là vô cùng nhỏ.
Trong thời gian đấy thì Lý Quân Thiên cũng có đủ thời gian để đi l·ên đ·ỉnh núi khỏi bị bọn hắn ngăn cản rồi.
Nếu mà mọi chuyện thuận lợi, đám quái thú này sẽ có thể rời khỏi Tả Thiên Sơn, đồng thời sau khi hai thế giới hợp nhất thì đám quái thú này cũng có thể đi đến Thương Võ Đại Lục.
Về phần có thể sinh sôi hậu đại hay không, Lý Quân Thiên sẽ thử thúc ép một phen, để cho bọn hắn “tự nguyện” gánh lên trọng trách này.
Đáng tiếc, mọi chuyện không có dễ dàng như thế. Khôi cương khí lên đến hàng trăm vạn cân cuối cùng vẫn không thể cản bước được Tử Kê. Mặc cho ăn một đòn trực diện từ Lý Quân Thiên đồng thời bị trấn áp lại.
Nhưng nó vẫn kịp thời bắn ra một vệt tử quang, đem khối cương khí của Lý Quân Thiên bắn ra một lỗ hổng mà thoát ra ngoài. Lý Quân Thiên phản ứng cực nhanh, đem lỗ hổng bù đắp lại, thấm chí siết chặt vòng vây tránh cho mấy con quái thú khác thoát ra.
Đồng thời, Lý Quân Thiên thao túng kiếm Tinh Hà, chặn lại Tử Kê ở trên không trung, mũi kiếm trực tiếp chém vào trên cánh của nó, bồi thẳng vào v·ết m·áu còn chưa kịp khô cứng kia.
Bành!!!
Tử Kê bị Lý Quân Thiên đánh quay trở lại vách đá, đập ra một mảnh bụi mù. Một tay Lý Quân Thiên siết lấy kiếm Diệt Ma, một bước bước ra liền nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tử Kê.
Một kiếm chém thẳng xuống, cương khí cô đọng lại nặng nề như núi lập tức xé toạc không gian mà lướt qua, chém thẳng vào đầu của Tử Kê.
Ầm Ầm!!!
Vách đá nứt toác, một đám đá vụn rơi xuống đáy hố kiếm, Lý Quân Thiên dùng một kiếm này trực tiếp đem Tử Kê chém sụp sâu hơn hai mươi thước, dính thật sâu vào trong vách đá.
Tóc bạc bay múa phiêu phồng sau lưng, Lý Quân Thiên dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn vào làn khói bụi, thấp thoáng in trên khuôn mặt lấm lem dưới máu tóc tím thẫm.
“Tốt hơn hết là người nên ngoan ngoãn nằm yên đi. Đừng có bắt ta phải g·iết ngươi!”
Sát khí cuồn cuộn từ trên người Lý Quân Thiên trào ra, hắn đã tiêu hao hơn một thành cương khí từ khí đụng độ với đám quái thú này mà vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề, nhất là đối mặt với con gà nửa người này.
Tác hại của Tử Sắc Thiên chính là tiêu hao tuổi thọ, hơn nữa nó cũng gây tổn thương trực tiếp lên “đạo” rồi phản hồi về với bản thân. Cho nên Lý Quân Thiên vẫn chưa tìm ra cách vô hiệu hóa ảnh hưởng của Tử Quang.
Đồng nghĩa với việc kéo dài chiến đấu chính là tổn hao tuổi thọ. Mà với một kẻ phải c·hết dần c·hết mòn một lần, lại còn tái sinh trong thân thể có tính mạng đếm từng ngày thì làm gì còn chuyện khó chịu hơn chứ.
Mặc dù bởi vì thể năng bị cụ thể hóa để có thể cảm nhận được sau khi mở ra thần tàng nên Lý Quân Thiên có thể không bị trở nên già yếu, thay vào đó sẽ chỉ tiêu hao thể năng. Nhưng việc nhìn thể năng cứ cạn kiệt dần dần trong lúc chiến đấu cũng đâu phải chuyện gì tốt đẹp.
Nhất là khi tiêu hao thể năng chống lại già yếu không có nghĩa là tuổi thọ của Lý Quân Thiên không bị giảm bớt. Chính xác thì việc già yếu chỉ là tác dụng phụ khi tiêu hao tuổi thọ mà thôi, cho nên Lý Quân Thiên không hề muốn giao đấu với Tử Kê chút nào.
Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng mà tinh khiết bao trùm từ trên bầu trời xuống, cuồn cuộn bao phủ lên Tả Thiên Sơn, giống như áng mây mù đột nhiên bị đục thủng và ánh nắng ấm áp phủ xuống ban phước lành cho đại địa.
Theo ánh sáng tinh khiết chiếu rọi, bụi mù dần dần lui tán, đất đai dần dần chấn động. Cương khí của Lý Quân Thiên chậm rãi bị tán đi, hóa thành từng hạt nội lực giống như sương mù rồi ngay lập tức không còn vết tích gì nữa.
Cây cối xung quanh nhúc nhích giống như sống dậy, mầm non đâm chồi mọc lên bao phủ tất cả đ·ống đ·ổ n·át đồng thời lại san bằng lại đ·ống đ·ổ n·át, khiến cho núi rừng trở nên “lành lặn” hơn.
Lý Quân Thiên ngẩng đầu nhìn lên trên, một bóng người đang đứng ở giữa ánh sáng, giống như tô điểm lên nét thần thánh của hắn.
Người này mặc một chiếc áo choàng trắng viền vàng che phủ từ đầu đến chân, thấp thoáng dưới mũ choàng là một khuôn mặt già nua tràn đầy hiền từ. Hắn cất tiếng nhẹ nhàng.
“Ta nghe nói có người mới đến bắt nạt mấy bạn nhỏ của ta à?”
...
p/s: Cầu đề cử!