Chương 107: Đồng Ngưu
“Nhân loại đáng c·hết, vậy mà đánh trọng thương Tiểu Thấu của ta!!!”
Trong một phía hang động truyền ra tiếng rống giận dữ khiến cho mấy dặm mặt đất rung chuyển, tựa như núi lửa chuẩn bị phun trào.
Đông! Đông! Đông!!!
Núi rừng rung chuyển tựa như mặt trống nhảy lên từng đợt, không bao lâu sau hang động bị xô đổ nát ra, từ bên trong chậm rãi bước ra một bóng đen không lồ, dần dần bại lộ ra dưới ánh sáng.
Bốn chân như trụ, đuôi lớn ngoe nguẩy tựa như cự xà lắc lư đánh hai bên không trung. Làn da màu đồng cổ, trên thân có năm vòng xoáy màu đen nhìn qua rất giống dòng nước chậm rãi xoay chuyển nhưng thực tế năm vòng xoáy đều đứng yên mà không chuyển động.
Hai sừng như câu cong v·út, đen tuyền nổi lên từng đường vân giống như mũi khoan, hai mắt đỏ như máu không ngừng phun ra nuốt vào khói trắng, tựa như trong bụng có một ngọn lửa cháy hừng hực, nung đỏ cả thân thể của cự ngưu.
Ngũ Luân Đồng Ngưu.
Rống!!!
Gầm thét vang vọng núi rừng, trên thân Ngũ Luân Tù Ngưu phun ra một mảnh mây sáng giống như tường thụy.
Đồng Ngưu đứng lên trên đó, bốn chân dẫm đạp xông về phía trước, mây sáng từ từ bay lên không trung, bay không quá cao nhưng cũng hơn ngọn cây, che phủ một vùng rừng núi.
Rầm rầm rầm!!!
Tiếng vó đạp đất giống như sóng dậy, cuồn cuộn chảy về đông. Bước chân lao nhanh nhưng mây sáng lan tràn cũng nhanh, cấp tốc hóa thành một con đường trải về phía trước, khóa chặt khu vực mà Lý Quân Thiên tiến lên.
Lý Quân Thiên nghe thấy tiếng chấn động rung chuyển núi rừng, ánh mắt hơi khóa chặt nơi xa liền nhìn thấy tường vân hóa thành cầu vồng vọt tới, bên trên tường vân còn có một con trâu to lớn đang cấp tốc xông lên, đầu hơi cúi nhô ra cặp sừng bén nhọn.
Kẻ đến không thiện, lại thêm sát ý cuồn cuộn kia thì Lý Quân Thiên không cần nghĩ cũng biết phải chuẩn b·ị c·hém g·iết.
Tay trái kiếm Diệt Ma, tay phải kiếm Tinh Hà, Lý Quân Thiên chậm rãi tụ lực.
Kiếm Tinh Hà gánh chịu cương khí hành hỏa, cương khí hành kim cùng cương khí hành thủy. Ngân hà chợt hiện, sông nước cuồn cuộn đẩy lên từng gợn sóng.
Kiếm Diệt Ma gánh chịu cương khí hành hỏa, cương khí hành thổ, cương khí hành kim, ba loại cương khí hỗn hợp lộ ra nặng nề mà sắc bén.
Tay trái đưa sang phải, tay phải đưa sang trái, cương khí cuồn cuộn bốc lên hóa thành hai nửa bầu trời, hóa thành dị tượng che rợp trời. Sát ý cũng từ trên người Lý Quân Thiên bốc lên, ẩn ẩn thôi động kiếm Diệt Ma càng sắc bén hơn.
Khoảng cách ước chừng một một dặm, Lý Quân Thiên kéo theo hai nửa bầu trời chém ra, hai kiếm vắt chéo vào nhau, hai bên dị tượng vậy mà đồng loạt dung hòa lại biến thành một thanh trường kiếm đâm tới.
Sơn hà ẩn hiện, Diệt Ma như núi thẳng tắp sắc bén, Tinh Hà cuồn cuộn hùng hồn, thế không thể đỡ, bén nhọn vô song.
Rống!!!
Đồng ngưu gầm lên một tiếng, hai sừng trực tiếp chỉ thẳng sơn hà đụng vào, không hề nao núng sợ hãi.
Ầm ầm!!!
Không gian đổ sụp tràn vô số vết rách tựa như kinh lôi lan tràn ra bốn phía. Tường vân tan nát giống như đất vụn đang chậm rãi rơi xuống.
Đông!!!
Ngũ Luân Đồng Ngưu dạp vào trên mặt đất, phạm vi nửa dặm đồi núi đều nứt toác ra, cảnh vật nhấp nhô không đều bị chia cắt ra từng khối bởi các vết nứt. Mà xung kích cuồng bạo từ v·a c·hạm lúc trước đã quét ngang một vùng không gian, thổi tan mây trời.
Thần quang cũng đã vặn vẹo, ánh sáng bảy màu đều b·ị đ·ánh ra tràn ra ngoài, chiếu rọi bốn phía. Không gian vặn vẹo rất nhanh liền khôi phục, bày màu thần quang một lần nữa tán đi, hòa vào nhau hóa thành ánh sáng trắng thông thường.
Lý Quân Thiên chằm chằm vào Đồng Ngưu, hơi nảy ra một chút suy nghĩ.
“Đám quái thú này đều có trí tuệ giống như nhân loại?”
Ngũ Luân Đồng Ngưa đang không ngừng đong đưa đầu, lắc trái lắc phải nguầy nguậy tựa như b·ị đ·ánh choáng váng đang chuẩn bị xông loạn.
Lý Quân Thiên một bên suy nghĩ, một bên xuất thủ cũng không chậm. Kiếm Tinh Hà rời tay hóa thành lưu tinh đánh đến, ngự kiếm t·ấn c·ông.
Đông!!!
Mũi kiếm đâm thẳng vào trên đỉnh đầu của Đồng Ngưu tựa như đánh vào tường đồng vách sắc, phát ra từng t·iếng n·ổ tung tựa như trống lại không thể gây ra tổn thương nào, chỉ có vạch ra một tia bạch ngấn nhàn nhạt.
Lý Quân Thiên động tay một cái, kiếm Tinh Hà b·ị b·ắn ngược ra sau lại một lần nữa quay đầu kiếm đâm đến, tiếp tục đánh vào trên đỉnh đầu của Đồng Ngưu.
Đông! Đông! Đông!!!
Giống như trống đánh liên hồi, Ngũ Luân Đồng Ngưu b·ị đ·ánh đến không phân biệt được đông tây nam bắc gì, hai mắt xoay tròn không phân rõ được thiên địa. Cuối cùng, b·ị đ·âm hai mươi mấy kiếm vào trên đỉnh đầu, Ngũ Luân Đồng Ngưu ngã thẳng xuống, bốn vó chổng lên trời.
Tầm mắt của Ngũ Luân Đồng ngưu lúc này đã tràn đầy sao trời bay múa, đầu óc trống rỗng không còn biết chuyện gì nữa.
“Ừm, cũng không thông minh lắm”.
Lý Quân Thiên bước ra mấy bước, thân hình nhẹ nhàng như yến liền đi đến gần Ngũ Luân Đông Ngưu. Đồng Ngưu lúc này đang nặng nề thở ra từng ngụm khói trắng, nghe đến tiếng ô ô tựa như kêu rên.
Cương khí tràn ra ngoài, cương khí hành thổ ngấm xuống dưới đấy không bị cản trở chút nào, tựa như nước nhập vào dòng, hòa trộn lẫn lộn. Cương khí từ trong lòng đất xông ra từng trụ đá cao, phá đất xông lên.
Cột đá cao đến mười mấy mét, đem Đồng Ngưu che lấp vào bên trong. Từ trên những cột đá này lại đồng loạt sinh ra rất nhiều nhánh cây siết chặt lại, đem thân thể của đồng ngưu bó buộc chặt chẽ vào xung quanh các cột đá.
Cương khí lại tiếp tục trào ra, tổng cộng đã tiêu hao đến một thành cương khí của bản thân, cuối cùng đem tất cả cột đá hóa thành kim loại vàng óng, thậm chí cành lá cây cũng tràn đầy gân vàng, tựa như kim tuyến xỏ xuyên qua tất cả.
Chỉ trong một thời gian ngắn trăm thước nơi này đã háo thành một mảnh lao lung vàng kim óng ánh, nhánh cây mọc loạn trói buộc kín lấy Ngũ Luân Đồng Ngưu, chỉ để xót lại mỗi cái đầu cùng đôi sừng nhọn hoắt.
Lý Quân Thiên cầm kiếm Diệt Ma, gõ gõ vào trên mặt Đồng Ngưu hỏi.
“Trâu ngốc, tỉnh chưa?”
Phì! Phì! Hừ!!!
Ngũ Luân Đồng Ngưu thở ra khói trắng, khói trắng càng dày đặc hơn mấy phần tức giận nói gào một tiếng, toàn bộ lao lung đều chấn động lên nhưng giãy giụa rất lâu cũng không thoát ra được liên giận dữ mắng.
“Cả nhà các ngươi mới là trâu ngốc!”
“Mẹ nhà ngươi chứ! Thả lão tử ra!”
Lý Quân Thiên cũng không tức giận, trong lòng đại định bởi vì con quái thú nào có thể nói chuyện, trí tuệ thật sự không thấp.
Bang! Bang!
Lý Quân Thiên lại lấy lưỡi kiếm gõ gõ mấy cái không đau không ngứa, cực kỳ giống như là trêu tức.
“Trâu ngốc! Ngươi rốt cục là giống loài gì? Vì sao lại sống ở nơi này?”
“Cả nhà của ngươi mới là trâu ngốc!”
Ngũ Luân Đồng Ngưu chửi ầm lên, nhưng ngoại trừ một chút lời thô tục đều không có thông tin gì hữu ích. Lý Quân Thiên nghe đến có chút nhức đầu liền trực tiếp vận lên lực lượng gõ cho Đồng Ngưu một cái.
Lực lượng thân thể tăng lên thật lớn lại thêm cương khí cuồn cuộn phụ trợ, trực tiếp khiến cho một đòn này mạnh bạo hơn hẳn, đạt đến hơn bốn trăm vạn cân.
Ầm một tiếng, đỉnh đầu của Ngũ Luân Đồng Ngưu cũng bị lột một lớp da, máu tươi chảy xuống từng giọt nhỏ. Nếu không phải Lý Quân Thiên dùng chuôi kiếm thay vì lưỡi kiếm thì rất có thể đã đem Đồng Ngưu chia làm hai nửa.
Một đòn này, Lý Quân Thiên chỉ đơn thuần là đánh ngất Đồng Ngưu mà thôi, tạm thời còn chưa muốn g·iết con trâu ngốc này. Loại quái thú da dày thịt béo mà hơi ngốc một chút thế này dễ đối phó hơn con hồ ly kia nhiều.
Vù vù!
Lý Quân Thiên đang muốn nghiên cứu một chút con quái thú này, dù sao cũng là thứ hiếm lạ, nhất là trên người nó còn ẩn ẩn có thần quang nên có thể thử rút ra. Lúc trước Tường Vi có thể rút ra một sợi thần quang quấn trên Dục Hỏa Hồng Liên, tuy không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì nhưng Lý Quân Thiên thấy có thể nếm thử.
Nhưng đúng lúc này, Lý Quân Thiên liền nghe thấy một tiếng xé gió nhẹ nhàng bao phủ đến. Hắn xoay người nhìn xem liền thấy ở phía xa xa, đứng trên một tầng mây, tựa như đang trôi nổi.
Một con ngựa lông nhung màu đỏ thẫm, hồng mao tung bay trong gió. Trên lưng của nó mọc ra bốn cánh to lớn, lông vũ no đủ mềm mượt, sải cánh xòe rộng che rợp cả thân thể.
Lý Quân Thiên kinh ngạc khẽ “ý” một tiếng, trong lòng nảy ra suy nghĩ.
“Có vật thay đi bộ?”
...
p/s: Tết uống quá nhiều, cảm giác đầu óc không còn được tốt lắm ( T - T )