Chương 106: Lục vĩ
Hồ Ngọc Thấu vừa nói, trên thân hiện ra sáu màu thần quang Xích, Kim, Lục, Lam, Tử, Hắc luân chuyển lẫn nhau giống như mây trời. Mây trời nhẹ choàng lên bả vai, tựa như yên vũ trong ngày xuân, cuối cùng hóa thành gió nhẹ biến thành áo choàng, che lấy nội y ẩm ướt.
Theo áo choàng phủ lên, nửa che nửa lấp thân mình, vẻ e thẹn trên người nữ tử ít đi mấy phần. Giống như bản thân e ấp, nửa che nửa hở thêm mấy phần quyến rũ cùng dụ hoặc.
Như che như mở quả nhiên quyến rũ vô song.
Trần trụi cũng quyến rũ nhưng sẽ để cho người ta hơi có cảm giác dung tục, không có phong thái riêng biệt. Mà kín đáo, liền không phải không quyến rũ, nhưng sự thú hút sẽ không mãnh liệt mà có từng điểm nhấn riêng.
Cho nên, muốn quyến rũ, muốn dục vọng vậy thì như che như hở mới là lựa chọn tốt nhất.
Che đậy tạo nên huyền bí, kích thích khát vọng tìm tòi cùng chinh phục. Mà sơ ý lộ ra để cho người ta thấy được cơ hội, thấy được khả năng, để cho người ta có dũng khí tiến lên.
Nếu không, vây quá kín kẽ không có đường thì mọi ý nghĩ đều dập tắt, không có ý nghĩ dấy lên liền không có những chuyện tiếp sau.
Lý Quân Thiên cũng không rung động gì, lần trước bị Tường Vi quấn lên một đêm, lại thêm mấy ngày nhiễm lên khí tức sắc dục đã sớm đem khả năng chống chịu của hắn kéo căng, không đến mức dễ dàng lâm vào trong dụ hoặc.
Vũ Nhu..cùng Tường Vi đấu căng thẳng như vậy, nhưng giống như cũng không luyện ra được cái gì, lúc này giống như đã hơi ngơ ngác, lâm vào im lặng.
Lý Quân Thiên lắc đầu, tay trái vươn ra khẽ gảy một cái.
Cương khí hóa thành một thanh kiếm nhỏ như mũi tên dài chừng một thước, kim mang lóng lánh. Kim kiếm phóng ra một bên xé toạc không trung, một đường thẳng tắp bắn xuyên hơn ba dặm, dọc đường không biết đánh bay bao nhiêu cây cối.
Mà tại chỗ, vị trí không trung bị Lý Quân Thiên đánh đến, mưa máu nổ tung. Giống như trong không gian b·ị đ·ánh trọng thương đến chảy máu.
Mây mù đảo qua, từ trong không trung sinh ra mây mù cấp tốc quét ngang xung quanh, cuối cùng hiện ra một cái đuôi lớn bị cắt đứt, máu thịt tung tóe đang nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Chỉ là một phần của chiếc đuôi liền lớn bằng hai ba người lớn, lông trắng mượt mà nặng nề đập vào trên mặt đất phát ra một tiếng vang trầm đục.
A!!!
Hồ Ngọc Thấu gào thét một tiếng, tiếng kêu chậm rãi hóa thành gầm thét bén nhọn tràn đầy đau đớn.
Sương mù không biết từ bao giờ đã phủ quanh một khu vực hơn trăm thước, đem Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu bao vào bên trong, đem tất cả cảnh vật đều che lấp hết, tựa như lạc vào trong tầng mây.
Một bóng đen to lớn ẩn nấp trong sương mù cấp tốc đánh tới, cho đến khi gần sát mục tiêu thì Lý Quân Thiên mới nhìn rõ ràng, đó là một chiếc đuôi vàng óng như kim loại, chóp đuôi nhọn hoắt như đầu thương đâm thẳng vào.
Chiếc đuôi lớn như cột đình, hai người mới có thể ôm hết mà tốc độ vô cùng nhanh, gần như cắt chém ra không gian vọt thẳng đến trước mặt. Lý Quân Thiên phản ứng thật nhanh, tay trái đưa lên, cương khí bọc lại cánh tay hóa thành một tầng đá cứng.
Cánh tay chém chéo ra, hất một góc nghiêng từ trước ra sau đánh thẳng vào bên cạnh của chiếc đuôi, lấy góc độ xảo diệu mà làm chệch hướng của chiếc đuôi sang một bên khác.
Đạt đến hiệu quả của tứ lạng bạt thiên cân, sử dụng lực lượng nhỏ nhất hóa giải đi công kích của đối phương.
Ầm ầm!!!
Chiếc đuôi đánh xuống, mười mấy mét đuôi dài trực tiếp xuyên vào trong lòng đất, nhẹ nhàng như đâm vào một miếng đậu phụ. Mà uy lực của nó trực tiếp phá ra một khe nứt dài mấy chục mét kéo về phía xa.
Uy lực nặng nề mạnh mẽ mà vô cùng sắc bén, nếu như b·ị đ·ánh trực diện liền không thể tránh khỏi tổn thương.
Chiếc đuôi còn chưa rút lên, bốn chiếc đuôi khác liền phá tan màn sương đâm đến. Lý Quân Thiên lúc này liền động, thân hình bước lên thì kiếm Tinh Hà đã rơi vào trong lòng bàn tay, cương khí vận lên đem thanh kiếm thắp sáng.
Cương khí hành kim, cương khí hành thủy, cương khí hành hỏa luân chuyển lẫn nhau, sinh sinh sôi không ngừng cuối cùng hóa thành một dòng l·ũ q·uét thẳng qua.
Phốc! Phốc! Phốc!
Dòng l·ũ q·uét thẳng qua, không gì có thể cản bước đem tất cả nhấn chìm. Kiếm ý sắc bén vô song giống như dòng l·ũ q·uét, dùng lũ hung mãnh lăng lệ lại giống như trong tia nước có ẩn giấu mạt sắt lấy tốc độ cao bắn qua.
Sắc bén không gì cản nổi, nơi đi qua không gì còn sót lại, tất cả đều chém thành mảnh vụn.
Một chiêu đi qua liền đem năm chiếc đuôi đánh thành bọt máu hòa vào trong dòng lũ, quét thẳng qua ba dặm đồi núi, cày ướt một khe rãnh sâu mấy chục thước.
Dưới một kiếm này, sương mù cũng bị cuốn tán đi lộ ra khung cảnh rừng núi xung quanh. Sương mù hội tụ lại về một chỗ, che lấp lấy thân hình yêu điệu ở bên trong, chỉ có thể nhìn ra một cái bóng chứ không rõ hình dáng.
Sau lưng bóng hình liền là điểm hội tụ của sáu chiếc đuôi lớn, mỗi chiếc đuôi đều dài đến ba mươi mấy thước, bồng bềnh như lụa treo khắp bầu trời. Nhưng lúc này sáu chiếc đuối đều bị cắt cụt ngủn, rách nát không đồng đều mà còn có máu tươi nhỏ giọt.
“A!!! Đáng c·hết! Đáng c·hết! Nhân loại đáng c·hết!”
Hồ Ngọc Thấu gằn gằn từng chữ, vừa giận vừa sợ đến nghiến răng nghiến lợi. Sáu chiếc đuôi dựng thẳng đứng, uốn éo như ngọn cây trong gió, đong đưa vươn lên trời.
Lý Quân Thiên bùng nổ ra kiếm ý bao phủ một dặm quanh thân, trong phút chốc liền có thể nhìn xuyên sương mù phía trước, thấy được rõ ràng bộ dáng của Hồ Ngọc Thấu dưới sương mù.
Nàng ta lúc này làm gì còn có bộ dạng mĩ mạo quyến rũ, trái lại toàn thân lông lá trắng dài. Thân cao hai thước, chi trước dài nhỏ, móng vuốt cong v·út như lưỡi đao, dài mảnh như từng mũi tên. Hai chi sau to lớn như cột đình, ngồi xổm giống như thỏ.
Trên mặt cũng không phải hình người, răng nanh dưới mũi nhọn nhô ra, hai mắt nhỏ bé giống như một cái chấm nhỏ gần như bị lông lá che lấp.
Như chồn lại như cáo, như thỏ lại như chuột, không có nửa điểm liên quan gì với xinh đẹp quyến rũ.
Bất giác, Lý Quân Thiên liền nghĩ đến cái tên “Cửu Vĩ Yêu Hồ” tuy rằng Hồ Ngọc Thấu chỉ có sáu cái đuôi, toàn thân trắng muốt, bộ dáng cũng không giống hồ ly nhưng Lý Quân Thiên vẫn cho rằng đây chính là “yêu hồ”.
Liền gọi là Lục Vĩ Yêu Hồ chứ?
Trong lúc Lý Quân Thiên đặt tên cho nàng, Hồ Ngọc Thấu lại đang lâm vào trong phẫn nộ cùng điên cuồng, sáu chiếc đuổi nhanh chóng mọc ra khôi phục lại. Đồng thời toàn bộ lông trên người đều bồng bềnh lên giống như muốn đốt cháy lên.
Màu lông trắng muốt của Hồ Ngọc Thấu chậm rãi bị đốt lên, hóa thành màu đỏ thẫm như máu, ẩn ẩn còn hơi phát sáng.
“Nhân loại khốn kiếp! C·hết đi!!!”
Sáu chiếc đuôi đập ngược về sau, không gian nổ tung ra, thân thể trong chớp mắt liền áp sát Lý Quân Thiên, một đôi móng vuốt vung ra, mười đầu móng tay đen kịt như kiếm cắt loạn trong không trung.
Lý Quân Thiên đồng dạng trở tay, một kiếm chém thẳng ra hóa thành một dòng lũ, Tinh Hà như thác cuốn, tựa như sông đổ về biển, thế không thể đỡ.
Ầm ầm!!!
Không gian nổ tung chẳng khác gì cự thạch đập vào mặt hồ, trực tiếp tạc ra một khe hở cùng với gợn sóng khuếch tán ra, gợn sóng trực tiếp hất tung cảnh vật trăm thước quanh hai người.
Đem tất cả sự vật bị chấn động bao trùm đập nát tan tành. Vũ Nhu cũng may mắn trong lúc hai người giao thủ liền vội vàng lui lại, toàn lực phòng thủ cuối cùng mới tránh thoát được chấn động.
Nhưng phía trước, mấy trăm thước núi rừng đồng loạt vỡ tan, mặt đất đổ sụp xuống giống như rơi vào trong một cái giếng sâu hàng chục thước.
Lý Quân Thiên lơ lửng giữa trời, cương khí quanh thân sôi trào như nước sông gầm thét. Nửa bộ y phục phía trước hơi bung ra trong gió, tơ lụa bị ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, không che lấp được núi cao thẳng tắp khiến cho ngọc phong hơi đẩy ra tầng mây, triển lộ trong ánh mặt trời.
Hai chân trắng muốt cũng như ẩn như hiện trong gió, hiển nhiên quần áo đều bị ăn mòn vô cùng lợi hại.
Lý Quân Thiên hơi nhíu nhíu mày, cương khí khẽ chuyển một cái liền hóa thành một bộ áo choàng che phủ quanh thần, đồng thời dưới chân mọc ra một cành cây lớn. Cành cây hơi nghiêng cấp tốc đâm thẳng ra ngoài, dũng mãnh đâm vào miệng hố ở phía xa.
Cương khí hành mộc hóa thành cành cây lớn hơn bắp chân, trong phút chốc liền có gốc rễ đầy đủ, vỏ lá xum xuê phủ kín miệng hố.
Mũi chân của Lý Quân Thiên đáp xuống trên cành cây, mi tâm hơi nhíu.
Vừa rồi Lý Quân Thiên thử “cưỡng đoạt” lực lượng của thiên địa đại thế nhưng không thành. Hắn có thể cảm giác được đại thế nhưng không c·ướp được.
Giống như trước kia đại thế của hắn là một cái móc, thiên địa đại thế là từng sợi dây, Lý Quân Thiên có thể chủ động đưa móc ra để bản thân có thể treo lơ lửng trong không trung. Nhưng bây giờ đại thế của Lý Quân Thiên lại chỉ là một cái dùi, có thể đâm vào trong thiên địa đại thế, nhưng không móc ra được cái gì, cái dùi trơn tuột rơi thẳng xuống.
C·ướp không đến, tựa như là nước bị tóm lên nhưng lại theo kẽ tay trượt xuống, không giữ lại được gì.
Ngoài ra, vừa rồi hắn đem Hồ Ngọc Thấu đánh tan xác nhưng cũng không có g·iết c·hết nàng. Bởi vì sáu chiếc đuôi đã hóa thành sáu vệt lưu quang, phá không bay về sáu hướng khác nhau, biến mất không thấy gì nữa.
Rõ ràng là thủ đoạn bảo mệnh, cũng chứng tỏ là nàng chưa c·hết.
...
p/s: Chúc mừng năm mới!!! Chúc tất cả mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khỏe cùng phát tài!!!
p/s: Đồng thời cũng cầu đề cử!!!