Chương 7: Vân Vụ Sơn, tìm kiếm Địa Linh Thảo (2)
Chỉ sau mười mấy phút, Bạo Huyết Lang đã thương tích đầy mình, dần dần sinh lòng thoái ý, không dám đối mặt với nhân loại đáng sợ kia nữa.
"Ngươi chạy được sao?"
Dương Thiên không để cho con yêu thú này bỏ chạy, thi triển thân pháp áp sát, kề cận chính là tung ra hai kiếm.
Phốc!
Máu tươi bắn tung toé, sau gáy của Bạo Huyết Lang xuất hiện hai vết cắt sâu hoắm, thân thể khổng lồ ngã xuống, khiến cho mặt đất rung động.
Dương Thiên gật đầu, hắn triển lộ thực lực tuy chỉ ở mức độ tam lưu cao thủ, kiếm pháp sử dụng cũng chỉ là Minh Kiếm Tông phổ thông võ kỹ, thế nhưng vẫn dư sức thuấn sát Bạo Huyết Lang.
Quả nhiên là cảnh giới của tu tiên giả khác biệt hoàn toàn so với võ giả. Có thể tam lưu võ giả thông thường sẽ gặp khó khăn khi đối đầu với yêu thú, thế nhưng Dương Thiên thì không.
Linh khí gia trì vào lưỡi kiếm, rất dễ dàng xé mở phòng ngự của yêu thú, cho dù cảnh giới có tương đương đi chăng nữa. Đây là điều mà võ giả khó mà làm được.
Giải Thanh Nhã lúc này đã chấn kinh không nói nên lời.
Sư đệ giải quyết Bạo Huyết Lang rồi?
Nàng không có bị hoa mắt đi?
"Sư tỷ, chúng ta có cơm tối rồi! Thịt của Bạo Huyết Lang nhìn có vẻ rất ngon a!"
Dương Thiên cười nói.
Giải Thanh Nhã ngược lại là không quan tâm đến điều này, bắt đầu đi vòng quanh hắn ta soi mói một hồi.
"Sư tỷ, ngươi làm gì?" Dương Thiên thắc mắc.
Giải Thanh Nhã làm ra biểu cảm nghi ngờ, vừa đánh giá hắn ta vừa hỏi dò:
"Ngươi thật là tam lưu võ giả?"
"Thật a!" Dương Thiên giơ hai tay lên, biểu cảm vô tội.
Lúc giao thủ với Bạo Huyết Lang, khí huyết tự thân của hắn lộ ra cũng chỉ ở mức độ tam lưu cao thủ. Nàng hẳn là không nhìn ra sơ hở.
Về chuyện cảnh giới thực sự của bản thân, Dương Thiên quyết định tạm thời không nói cho Giải Thanh Nhã.
Không phải là hắn không tin tưởng nàng, độ thiện cảm vẫn còn bày ở đó, chỉ có điều việc này vốn dĩ không cần thiết cho lắm.
Giải Thanh Nhã ngược lại là không hoài nghi Dương Thiên, hai năm trước, hắn vẫn còn là một cái bất nhập lưu võ giả đâu.
Trong vòng hai năm, chỉ dựa vào đống Khí Huyết Đan nàng đưa cho, muốn đột phá đến nhị lưu cảnh giới là điều không thể nào.
Đạt đến tam lưu đã được coi là dốc sức tu luyện.
Chỉ là Giải Thanh Nhã không ngừng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Chiến lực của sư đệ cũng quá là nghịch thiên đi!
Đánh bại yêu thú cùng cảnh giới, đây chính là biểu hiện của một thiên tài.
Ở lại ngoại môn thời gian dài như vậy, ngược lại thực sự quá ủy khuất hắn!
"Sư đệ, ngươi quá lợi hại a!"
Giải Thanh Nhã nhiều hơn là cảm thấy vui mừng, nam nhân của nàng càng xuất sắc, nàng càng cao hứng.
Hai người sau đó phân giải con Bạo Huyết Lang ở một dòng suối nhỏ gần đó, phần da còn lành lặn thì đóng gói bảo quản lại, một phần thịt thì đem chế biến rồi nướng lên.
Mùi thơm rất nhanh truyền ra.
Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối, hai người không có đi tiếp, bắt đầu dựng trại qua đêm bên bờ suối.
"Địa Linh Thảo thực sự không dễ kiếm, thảo nào mà đổi lấy Chân Khí Đan cần điểm cống hiến nhiều đến như vậy!"
Giải Thanh Nhã đang nằm gối đầu lên đùi của Dương Thiên, lúc này mở miệng phàn nàn.
Chân Khí Đan cũng nằm trong danh sách đan dược có thể quy đổi bằng điểm cống hiến, thế nhưng giá trị lại cao đến dọa người.
Cơ hồ chỉ có trưởng lão cùng đệ tử chân truyền mới có thể bỏ ra lượng điểm lớn đến như vậy.
Dương Thiên có thể lý giải điều này.
Đạt tới Tông Sư chi cảnh đối với võ giả thông thường mà nói, vốn dĩ là một chuyện rất khó khăn.
Không chỉ là vấn đề về mặt thiên phú cùng ngộ tính, coi như là tài nguyên tu luyện có sẵn cũng một phần nào đó ảnh hưởng đến mặt bằng chung về thực lực của võ giả.
Tỷ như là ở một khu vực có linh khí cùng thảo dược quá mức thưa thớt, sẽ có rất ít khả năng để sinh ra võ giả cường đại. Ngược lại, trong một môi trường có một điều kiện tu luyện tốt hơn, sẽ có nhiều cường giả xuất hiện, kéo mặt bằng chung thực lực của khu vực đó đi lên.
Minh Kiếm Tông hiện thời chỉ có năm vị Tông Sư, đã nói lên rằng điều kiện tu luyện không cho phép họ có nhiều cường giả như vậy thêm nữa.
Dù vậy, Dương Thiên vẫn tin tưởng vào việc ở một nơi nào đó trên thế giới này, Tông Sư tuy không nói là đi đầy đường như chó, nhưng cũng không khó tìm như ở Minh Kiếm Tông.
Một đêm không có chuyện gì đi qua.
Hai người Dương Thiên tiếp tục tìm kiếm tung tích của Địa Linh Thảo.
Bắt đầu một ngày này, Địa Linh Thảo vẫn là không có dấu vết, thế nhưng hai người đã chạm mặt yêu thú nhiều hơn.
Đa phần xuất hiện đều là tam phẩm yêu thú, khiến cho Dương Thiên có rất nhiều cơ hội để rèn luyện, năng lực thực chiến của hắn theo đó không ngừng được đề thăng lên.
Ngày thứ năm, hai người Dương Thiên đi tới một vùng núi, tựa như đã cách khá xa lãnh địa của tông môn, thì bắt gặp một nhóm năm người ngồi bên đường.
Giống như vừa trải qua một trận đại chiến, mỗi người đều lộ ra vẻ uể oải.
Tất cả đều trông rất trẻ tuổi, cỡ tầm Dương Thiên, dựa theo khí huyết đến xem, có ba người là nhị lưu cao thủ, hai người còn lại là tam lưu.
Dựa trên cách ăn mặc, Dương Thiên cảm giác xuất thân của đám người này không đơn giản.
Trông thấy hai người Dương Thiên, một người trẻ tuổi lập tức tiến tới bắt chuyện.
"Huynh đệ, ngươi đến từ đâu?"
"Minh Kiếm Tông!"
Dương Thiên thản nhiên đáp lại.
"Thì ra là người của Minh Kiếm Tông! Chúng ta là người của Diêu Sơn Phái!"
Thiếu niên kia bắt đầu giới thiệu.
"Ta tên Lưu Vũ, hắn tên Mạnh Nhiên, mấy vị kia lần lượt là Hứa Đông, Chu Kỳ, còn có vị mỹ nữ này là Băng Nhi!"
Dương Thiên hướng về phía đám người gật đầu, nói:
"Ta là Dương Thiên, vị này là Giải Thanh Nhã!"
"Dương Thiên huynh đệ, vừa nãy chúng ta có phát hiện một địa phương có rất nhiều Địa Linh Thảo, có điều có một con yêu thú rất lợi hại trông coi, không cách nào đắc thủ, huynh đệ có hứng hợp tác hay không?"
Lưu Vũ đề nghị với Dương Thiên, sở dĩ nhiệt tình như vậy chính là vì mục đích này.
"Ồ?"
Dương Thiên cùng Giải Thanh Nhã hai mặt nhìn nhau. Ở đây tồn tại Địa Linh Thảo, hơn nữa không chỉ là một gốc?
"Yêu thú kia là chủng loại gì?"
Giải Thanh Nhã hỏi.
"Hắc Minh Xà, nhị phẩm yêu thú, hơn nữa còn là nhị phẩm đỉnh phong!"
Lưu Vũ trả lời.
Dương Thiên bừng tỉnh, chẳng trách năm người Lưu Vũ không thể đắc thủ.
"Sư đệ, Hắc Minh Xà không đơn giản, lúc chiến đấu biết phun khí độc, võ giả khi đối đầu với nó phải dùng chân khí phong bế ngũ quan. Nhị lưu cao thủ thông thường không phải đối thủ của nó!"
Giải Thanh Nhã ghé sát vào tai Dương Thiên, khẽ nói.
"Không sao, chúng ta cứ thử đi quan sát tình hình xem!"
Dương Thiên ngược lại là không để ý, một cái nhị phẩm yêu thú mà thôi.
Sau đó bảy người cùng xuất phát, hướng về vị trí của Hắc Minh Xà.
"Dương Thiên huynh là đệ tử của Minh Kiếm Tông, lần này đến đây cũng là vì Địa Linh Thảo sao?"
"Phải, tông môn nhiệm vụ, thu thập Địa Linh Thảo mang về tông thì sẽ đổi được rất nhiều điểm cống hiến."
Dương Thiên cùng đám người Lưu Vũ trò chuyện một đường, chủ yếu là hỏi thăm về tình huống của tông môn mỗi bên tự thân.
Diêu Sơn Phái lãnh địa ngay sát Minh Kiếm Tông, cũng là một cái võ lâm môn phái. Đám người Lưu Vũ vốn là đệ tử trong môn, một ngày này cũng là ra ngoài tìm kiếm Địa Linh Thảo, đem về môn đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Giải Thanh Nhã một bên không lên tiếng, tính cách của nàng không cởi mở với người lạ, ngoài sư đệ cùng một vài tỷ muội ra thì luôn mặt lạnh như băng, khiến cho đám người Lưu Vũ không dám bắt chuyện, chỉ có thể hiếu kỳ về vị băng sơn mỹ nhân này.
Sau nửa canh giờ, đoàn người đi tới một đầm lầy ẩm ướt, còn chưa lại gần thì đã ngửi thấy một cỗ mùi thối buồn nôn, nhưng ở giữa thì lại xuất hiện thình lình bảy gốc thực vật màu lam nhạt, chính là Địa Linh Thảo.
"Phải nín thở thì mới có thể tiếp tục tiến lên."
"Hoàn cảnh xung quanh nhất định là do Hắc Minh Xà tạo ra. Con yêu thú này quá giảo hoạt, đem cả một đầm lầy biến thành một khu vực chứa toàn khí độc!"
"Chỉ cần dẫn dụ con yêu thú kia rời khỏi đây, liền có thể hái trộm Địa Linh Thảo."
"Dương Thiên huynh đệ, Hứa Đông, Băng Nhi, ba người phụ trách hái Địa Linh Thảo. Còn ta, Chu Kỳ, Mạnh Nhiên cùng Giải cô nương sẽ lo việc dẫn dụ Hắc Minh Xà, không có vấn đề chứ?"
Lời này chủ yếu là nói với hai người Dương Thiên.
Người hái quả mỗi bên đều là tam lưu võ giả phụ trách, miễn cho b·ị t·hương cùng với việc có một bên mang theo chiến lợi phẩm chạy trốn.
Lưu Vũ cảm nhận được khí huyết mà Dương Thiên phát ra chỉ là tam lưu cao thủ mức độ, nên mặc định coi là Giải Thanh Nhã sẽ là người xuất thủ đối phó với yêu thú.
Dương Thiên quay sang nhìn lấy Giải Thanh Nhã, thấy nàng khẽ gật đầu thì cũng không có ý kiến gì.
"Chúng ta trước tiên dẫn Hắc Minh Xà rời khỏi đầm lầy, nơi này độc khí quá mức nồng đậm, ở lại lâu sẽ bị ảnh hưởng."
Thiếu niên tên Mạnh Nhiên nói ra.
"Được!"
Tất cả rút ra binh khí, đem chúng gõ vào với nhau, tạo ra âm thanh huyên náo.
Chỉ một hồi, một con yêu thú dạng rắn từ trong đầm lầy bắt đầu nổi lên, cả người mọc đầy vảy đen, từ trong miệng rộng không ngừng phun ra lưỡi rắn, kèm theo đó là độc khí lan tỏa.
Đây chính là Hắc Minh Xà, ở trong nhị phẩm yêu thú được xếp hạng hàng đầu, tuyệt đối là loại nguy hiểm nhất.
Hắc Minh Xà dường như có linh trí, lúc này chỉ là nhìn lấy đám người Dương Thiên gầm gừ mà không có xuất kích, dường như là muốn bảo hộ lấy Địa Linh Thảo.
Thảo dược đối với yêu thú cũng là có chỗ tốt to lớn, giống như võ giả một dạng, nuốt vào là có thể gia tăng thực lực. Yêu thú có linh trí một khi tìm thấy thảo dược đang trong quá trình phát triển, thì sẽ theo bản năng bảo vệ lấy dược thảo cho đến lúc nó trưởng thành.
"Nó không định rời đi, đành phải tiến lên thôi!"
Đám người Lưu Vũ đồng thời hét lớn, xông lên trước tiên, vung vẩy các loại binh khí nhằm thẳng Hắc Minh Xà.
Dương Thiên cũng định rút kiếm tương trợ, nhưng giữa chừng thì bị một bàn tay thon dài ngăn lại.
Hắn nhìn sang, Giải Thanh Nhã lúc này đang hướng hắn mỉm cười, nói:
"Sư đệ, lần này để ta đi!"
Xoạt!
Lúc này, nàng xuất kiếm, nhanh như lưu quang.