Chương 6: Vân Vụ Sơn, tìm kiếm Địa Linh Thảo (1)
Dương Thiên còn đang suy nghĩ việc giải quyết vấn đề tài nguyên tu luyện, thì ngay ngày hôm sau, Giải Thanh Nhã như thường lệ tìm đến, đồng thời mang theo một cái tin tức.
Minh Kiếm Tông khu vực quản hạt kề cận có một vùng rừng núi tên là Vân Vụ Sơn, thời điểm gần đây chính là mùa xuất hiện của Địa Linh Thảo.
Tông môn hằng năm đều ban thưởng hậu hĩnh cho nhiệm vụ thu thập loại thảo dược này, bởi đây chính là một trong những dược liệu quan trọng để tạo nên Chân Khí Đan.
Minh Kiếm Tông bên ngoài chưởng môn là một vị kiếm đạo Tông Sư, còn có bốn vị thái thượng trưởng lão cũng đạt tới cảnh giới này.
Chân Khí Đan vì thế mà lộ ra phá lệ quan trọng, dược liệu chế luyện ra nó cũng bị chú trọng thu thập một cách gắt gao.
Địa Linh Thảo là một ví dụ.
Cũng có thể chọn cách nuốt sống Địa Linh Thảo trong quá trình tu luyện, tuy nhiên lượng chân khí phản hồi lại sẽ không nhiều, hầu như chỉ bằng một nửa so với việc đem luyện thành đan.
Minh Kiếm Tông cường giả đương nhiên sẽ không lãng phí như thế, chọn cách phái ra đệ tử tìm kiếm Địa Linh Thảo, mang về luyện chế thành đan dược.
Dương Thiên không hề hay biết về loại thông tin tầng thứ này, cho đến khi Giải Thanh Nhã nói cho hắn.
Nhiệm vụ thu thập này chỉ nhắm vào đối tượng là nội môn đệ tử, những người có đủ thực lực để chống lại yêu thú trong Vân Vụ Sơn.
Ngoại môn cơ hồ không tiếp xúc đến.
Giải Thanh Nhã lần này đề nghị, chủ yếu là muốn dẫn Dương Thiên đi mở mang tầm mắt.
Dương Thiên theo bản năng tự nhiên là muốn từ chối, thế nhưng sau khi cẩn thận dò hỏi tình huống của Vân Vụ Sơn một hồi, thì lại bắt đầu cân nhắc.
Yêu thú trong Vân Vụ Sơn không thường xuyên xuất hiện vào ban ngày, đồng thời chiến lực cũng chỉ sánh ngang nhị lưu võ giả, hoàn toàn không đe doạ được hắn ta.
Dương Thiên đã đột phá nhất lưu cảnh giới, cộng thêm rất nhiều tuyệt học bàng thân, cho dù đụng phải nhất phẩm yêu thú cũng có thể dễ dàng chém g·iết.
Hắn nhìn sang một mặt rất tự tin Giải Thanh Nhã, dường như nàng cũng không hề tỏ ra lo lắng gì cả.
Vân Vụ Sơn, hắn nghĩ sẽ đi, nhưng vẫn phải chuẩn bị chu toàn một chút.
Mục tiêu chính là thu thập nhiều nhất Địa Linh Thảo có thể, phục vụ cho việc tu luyện sau này.
…
Vân Vụ Sơn nằm ở phía bắc so với Minh Kiếm Tông sơn môn, cách ba mươi dặm, diện tích tổng thể không lớn, xung quanh cũng không tồn tại thôn trấn, chủ yếu vì số lượng yêu thú ở đây cũng khá nhiều.
Võ giả ngược lại là đến đây thường xuyên, yêu thú hay là linh dược, đối với họ đều là thứ tốt.
Dương Thiên mặc dù không muốn chạm mặt những người này một chút nào, nhưng ngồi một chỗ là không có tài nguyên tu luyện, liền đành phải đi theo Giải Thanh Nhã.
Ngày hôm nay, hai người bọn họ xuất phát đi Vân Vụ Sơn.
Bởi vì Vân Vụ Sơn rất gần, hai người Dương Thiên không cần phải mang theo quá nhiều hành lý, chỉ cần vài món y phục cùng binh khí là được, tuy vậy mỗi người vẫn là phải đeo một bao vải phía sau lưng.
Cái này không khỏi để cho Dương Thiên ao ước đến thứ gọi là "không gian giới chỉ" trong mấy bộ tiểu thuyết tu chân ở kiếp trước.
Nó thường có dạng hình nhẫn, bên trong có một không gian rộng lớn, có thể thu nhận rất nhiều thứ, là một đồ vật không thể thiếu đối với tu chân giả.
Dương Thiên thở dài, tiếc rằng đây chỉ là một thế giới cao võ, hẳn là không tồn tại thứ đồ này.
Hai người Dương Thiên một đường đi bộ, ba mươi dặm đối với võ giả mà nói, chỉ là mất hai giờ lộ trình. Hai người xuất phát từ sáng sớm, buổi trưa thì đặt chân đến Vân Vụ Sơn.
Phóng tầm mắt nhìn tới là một mảnh rừng cây um tùm xanh tươi, khí tức hoang dã phả vào mặt hai người.
"Đi thôi, chỉ cần có nguy hiểm xuất hiện, sư đệ cứ giao cho ta!" Giải Thanh Nhã tự tin cười nói với Dương Thiên.
"Được!"
Hắn ta gật đầu đáp lại.
Bất quá, Vân Vụ Sơn ban ngày không phải là thời điểm hoạt động của yêu thú, Địa Linh Thảo tung tích cũng không hề bắt gặp, hai người Dương Thiên nhìn lấy sắc trời dần ảm đạm, đều cảm thấy thất vọng trong lòng.
"Phải nhanh chóng tìm ra Địa Linh Thảo a, nếu không đêm xuống sẽ rất nguy hiểm."
Giải Thanh Nhã một bên lấy tay lau mồ hôi trên trán nói, đi lại cả ngày trời, cho dù nàng là nhị lưu cao thủ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lúc này, nàng bỗng nhiên dừng bước.
"Làm sao? Sư tỷ, ngươi phát hiện ra điều gì à?"
Dương Thiên đi đằng sau cảnh giác hỏi.
"Không, dây giày bị lỏng."
Giải Thanh Nhã cúi người xuống.
Dương Thiên khoé miệng co giật, không nghĩ tới thời điểm này nàng còn đùa cợt mình.
Hắn từ từ tiến tới, đối với mông nàng chính là một cái vỗ.
"Á! Sư đệ, ngươi làm gì?" Giải Thanh Nhã giật mình quay đầu lại, mặt có hơi đỏ lên.
"Để cho ngươi nghiêm túc lại!"
"Không phải là sư đệ nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi người ta đi?~"
"Sư tỷ nghĩ nhiều." Dương Thiên tất nhiên là có c·hết cũng không chịu thừa nhận.
Hai người sau một hồi đùa cợt thì lại tiếp tục tiến về phía trước, chỉ là không được bao lâu, Giải Thanh Nhã lại cúi người xuống.
"Dây giày lại lỏng sao?"
Dương Thiên hỏi.
"Không, có dấu vết yêu thú!"
Giải Thanh Nhã lần này biểu lộ rất nghiêm túc, nhìn lấy một dấu chân to lớn trên nền đất.
Dương Thiên vội vàng lại gần xem xét, dấu chân còn rất mới, chứng tỏ yêu thú chỉ vừa mới vừa đi qua.
"Dấu chân này là của loài sói, tuy nhiên dựa theo độ lớn thì có lẽ là một con sói đã thành tinh, gọi là Bạo Huyết Lang."
"Vận khí của chúng ta không tệ, sư đệ, thịt và da của con yêu thú này rất đáng tiền!"
Ánh mắt của Giải Thanh Nhã sáng ngời, hẳn là rất quen thuộc với tình huống này.
Ngẫm nghĩ lại thì nàng vốn dĩ là nội môn đệ tử, kinh nghiệm lịch luyện bên ngoài vượt xa Dương Thiên không ít, liếc mắt là có thể nhận ra tình hình.
Quả nhiên một đường lần theo dấu vết, rất nhanh thì một con sói xuất hiện trong tầm mắt cả hai.
Bạo Huyết Lang vẻ ngoài tuy không khác một con sói thông thường, tuy nhiên kích cỡ thì lại lớn như một con trâu nước. Loại yêu thú này được xếp vào tam phẩm yêu thú, tương đương với nhân loại tam lưu cao thủ.
Tuy nhiên, tam lưu cao thủ đối phó với Bạo Huyết Lang cũng sẽ gặp không ít khó khăn, bởi vì nếu chỉ xét về mặt sức mạnh và phòng ngự, yêu thú vốn dĩ luôn luôn vượt trội so với nhân loại.
Chưa kể đến việc yêu thú vốn dĩ sinh tồn trong tự nhiên, năng lực chiến đấu cùng giác quan tự nhiên theo thời gian đã lạc ấn sâu vào huyết mạch, võ giả hoàn toàn không thể so sánh ở điểm này.
Ưu thế duy nhất có thể kể đến có lẽ là các loại võ kỹ, công pháp cùng binh khí chờ các loại. Dù vậy, khi đối mặt với yêu thú cùng cảnh, phần thắng của võ giả vẫn là rất thấp.
"Cẩn thận!"
Quả nhiên, Bạo Huyết Lang thính lực cùng khứu giác quá mức bén nhạy, có thể nhận ra hai người Dương Thiên đang âm thầm quan sát nó, cách đó vài chục bước chân.
Bạo Huyết Lang không ngừng phát ra những tiếng gầm nhẹ, dưới cái nhìn của nó, hai người Dương Thiên chính là những kẻ x·âm p·hạm lãnh thổ, là con mồi.
"Sư đệ, lùi về phía sau đi!"
Giải Thanh Nhã trông thấy Bạo Huyết Lang tiến lại gần thì vội vã nói ra, sợ rằng Dương Thiên gặp nguy hiểm.
Hắn vốn dĩ chỉ là ngoại môn đệ tử, kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, mặc dù cách đây không lâu đã nói cho nàng việc đã sớm đột phá đến tam lưu, thế nhưng trước Bạo Huyết Lang, nàng cho rằng vẫn xa xa không phải là đối thủ.
"Không sao, sư tỷ, thứ này để cho ta đi!" Dương Thiên cảm thấy hứng thú nói ra.
"Không được, ngươi không phải đối thủ của nó!" Giải Thanh Nhã lập tức phản đối.
"Tin tưởng ta, ta có thể giải quyết thứ này."
Dương Thiên cười nhẹ nhàng.
Giải Thanh Nhã khẽ nhíu mày. Sư đệ làm sao lại tự tin như vậy?
Phần thắng của hắn không lớn a!
Vạn nhất mà b·ị t·hương, nàng sẽ lo muốn c·hết.
Thế nhưng trông thấy nụ cười của đối phương, tâm của nàng bất chợt mềm nhũn lại.
Thôi kệ đi, lỡ có điều gì đó không đúng, nàng sẽ ngay lập tức nhảy vào và xé xác con yêu thú kia ra làm tám khối!
Nghĩ vậy, Giải Thanh Nhã lúc này mới chậm rãi lui lại.
Bạo Huyết Lang càng ngày càng tiến lại gần, trong lúc gầm gừ để lộ ra hai hàng răng nhọn, như chủy thủ toả ra hàn khí.
Dương Thiên rút ra trường kiếm buộc đằng sau lưng, khớp vai vận động.
"Gào!"
Bạo Huyết Lang lúc này đột nhiên nhào tới, tốc độ nhanh kinh người.
Dương Thiên có hơi giật mình một chút, nhưng đã rất nhanh bình tĩnh lại, trường kiếm khẽ rung lên, Lưu Thủy Kiếm Quyết thuần thục triển khai.
Xoạt! Một kiếm đâm ra, đã khiến cho chân của Bạo Huyết Lang xuất hiện một đạo v·ết t·hương thật dài.
"Hừm?"
Giải Thanh Nhã có chút ngoài ý muốn.
Một kiếm này của sư đệ, tốt nhanh nhạy a!
Bạo Huyết Lang b·ị t·hương, gào lên đầy đau đớn.
Dương Thiên đồng thời triển khai Lăng Ba Vi Bộ, trường kiếm vung vẩy, thân hình phi dật, ép cho con yêu thú không ngừng bại lui.
Giải Thanh Nhã đứng ngoài quan chiến, ban đầu từ có chút kinh ngạc, dần dà đã cảm thấy bất khả tư nghị.
Nếu mà nàng cũng là tam lưu cao thủ, nàng tuyệt đối không thể làm tốt hơn sư đệ a!
Nàng có thể dựa vào cảnh giới ổn ép Bạo Huyết Lang một đầu, chứ không thể cùng cấp dễ dàng đè ép nó.
Võ giả khai chiến với yêu thú, đều cần cảnh giới chiếm ít thượng phong mới được, cảnh giới giống nhau, khả năng võ giả thua càng lớn hơn, dù sao không phải mỗi người đều là thiên tài chiến đấu.
Giải Thanh Nhã từ trước đến giờ không tự cho mình một thiên tài, thế nhưng xem ra sư đệ chính là kiểu võ giả như vậy.
Kiếm pháp của Dương Thiên vận dụng càng lúc càng trôi chảy, bộ pháp cũng theo đó nhuần nhuyễn hơn. Sự thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta đang dần được cải thiện.
Hắn đã một đường tu luyện từ bất nhập lưu đến nhất phẩm cao thủ chỉ trong vòng vài năm, thế nhưng lại chưa từng trải qua một trận chiến.
Đây rõ ràng là một cái cơ hội không thể bỏ lỡ.
Bạo Huyết Lang đang trở thành đá mài dao của Dương Thiên, mặc hắn thoả thích triển khai, tôi luyện các loại võ kỹ.