Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 98: Lên đường




Chương 98: Lên đường

Yêu Đan khác loại giá Pháp Khí cũng khác, Yêu Đan càng tốt thì càng chứa được nhiều linh lực, mức độ dung nhập cao hơn thì Pháp Khí sẽ cứng hơn.



“May mắn kiếm được một viên lúc săn yêu thú!” Lâm Thắng nói.



“Không ngờ lại thành Pháp Khí cấp thấp hoàn mỹ thật!” Sở Bính cảm thán.



[ Tên: Pháp Khí ]



[ Loại: Kiếm ]



[ Cấp độ: Cấp thấp – Hoàn mỹ]



Đây là thông tin đang hiện ra trước mắt Lâm Thắng, không khác gì một chiếc Pháp Khí bình thường hắn thấy bên ngoài.



Không có hiệu ứng buff thêm sát thương như của hệ thống cho.



Lâm Thắng trầm ngầm một chút, vài giây sau hắn cầm chiếc Pháp Khí lên, giờ là lúc xác nhận suy nghĩ trong đầu.



Vận dụng ma lực đi đến tay, truyền ra ngoài tiến nhập vào Pháp Khí!



Oongg!!!!



Bỗng viên Yêu Đan sáng lên rồi hơi rung động một chút, Lâm Thắng cảm thấy được mình có thể dùng nó y như v·ũ k·hí cấp D!



“Xem ra ý nghĩ của bản thân là đúng, mình chỉ dùng được v·ũ k·hí hệ thống cho và tự tay rèn!” Lâm Thắng thầm nghĩ.



“Anh thử không?” Lâm Thắng đưa cho Sở Bính.



“Có chứ!!” Sở Bính nở nụ cười cầm lấy rồi vận dụng linh lực truyền vào!



Vụt!!!



Sở Bính vung vung vài đường tạo ra từng tiếng động trong không khí.



“Giờ anh đây chắc chắn mình có thể đánh bại một Chân Linh hậu kì!!” Sở Bính tự tin nói.



Đây là tác dụng của những chiếc Pháp Khí, giúp người sử dụng t·ấn c·ông một cách đa dạng hơn, nâng cao sức mạnh bản thân lên một bậc!



“Nếu vậy thì cho anh luôn đấy!” Lâm Thắng nói.



“Ok, nhận!” Sở Bính cất luôn vào nhẫn trữ vật mà không chần chừ.



Lâm Thắng không cảm thấy gì, hắn có nhiều hàng ngang với Pháp Khí cấp thấp, thậm chí có cả đồ ngang với Pháp Khí cấp trung rồi, không bao lâu nữa sẽ chất thành đống thôi.





“Sau ngày hôm nay em không rèn nữa đâu! Thời gian qua rèn đủ rồi, giờ nên tập trung vào tu luyện!” Lâm Thắng nhìn Sở Bính nói.



Chuyến sắp tới rất lâu vì thành cấp trung gần nhất cách tận 300km, phải đi qua ba thành cấp thấp mới đến. Không biết bao giờ về nên trước tiên cứ ngừng việc rèn đã.



“Ok, chú em cứ làm theo ý mình!” Sở Bính không nói thêm gì, thời gian qua ông ta cũng kiếm được nhiều lắm rồi.



Sau đó, hai người ngồi nói chuyện trên trời dưới đất cho đến trưa rồi Lâm Thắng quay lại quán trà an ủi.



Đến tối, như thường lệ, một trận đánh nhau trên giường diễn ra rất lâu dài, đến hơn nửa đêm mới dừng lại.



Vì biết Lâm Thắng phải đi một thời gian dài nên đêm này Sở Minh Ngọc muốn gấp đôi, Lâm Thắng rất vui vẻ phối hợp với cô nàng, ra sức khiến cả hai như lên mây!



Sáng hôm sau, cổng Tây thị trấn.



Lâm Thắng, Mạc Uyên, Lâm Ngọc Linh đã ở đây với một chiếc xe ngựa chuẩn bị lên đường bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm.



Lúc này chỉ có ba người đến tiễn, đó là Sở Minh Ngọc, Phương Hồng Nhung và Dung Sương.



“Đi đường bình an nhé ba người! Không cần về sớm, chỉ cần trở về an toàn!” Sở Minh Ngọc nhìn ba người Lâm Thắng nói.



“Bọn em nhất định sẽ trở về an toàn!” Lâm Thắng nói.



“Em sẽ mua quà cho chị khi về!” Lâm Ngọc Linh quơ quơ tay nói.



“Em đâu có tiền đâu!” Mạc Uyên mỉm cười chọc thiếu nữ.



Động tác của Lâm Ngọc Linh cứng lại trong phút chốc.



“Anh Thắng có, em đòi anh ấy là được!!!!” Thiếu nữ kéo tay Lâm Thắng nói.



Mấy người mỉm cười haha.



“Em đi đây!”



“Ưm!”



Sở Minh Ngọc tiến lên, cho hắn một cái ôm và một nụ hôn đầy tình cảm.



Hai cô nàng ở quán trà xấu hổ đỏ mặt, Mạc Uyên không cảm thấy gì, hai tay che mắt Lâm Ngọc Linh đang đỏ mặt nhưng rất tò mò lại, cô bé giãy dụa muốn xem tiếp và bị giữ chặt hơn.



Vài phút sau chiếc xe ngựa lên đường, Sở Minh Ngọc đứng ở cổng Tây thị trấn nhìn theo cho đến khi mất hình bóng mới quay người đi về.



...





Trên xe ngựa, Lâm Thắng phụ trách lái, hai cô nàng mỗi cô ngồi một bên hắn ngồi ngắm cảnh xung quanh, không chịu nhàm chán ở trong buồng xe.



Lâm Ngọc Linh thích thú ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, lâu rồi mới được đi ra ngoài nên phải xem cho thỏa mãn. Mạc Uyên bình tĩnh hơn nhiều, cô chỉ hơi hơi liếc rồi thu ánh mắt lại, ngắm cảnh mới lạ không bằng ngắm người yêu bên cạnh mình.



Chỉ ba mươi phút sau, một tòa thành đã hiện ra ở xa xa, đây không phải là thành mà Lâm Thắng cứu hai cô nàng ra.



Từ cổng Tây đi nên sẽ đến một tòa thành khác, quy mô các thành cấp thấp sêm sêm nhau, không khác biệt quá nhiều.



“Anh, bọn em vào đó có sao không?” Mạc Uyên thấy gần đến thành thì lo âu nhìn Lâm Thắng nói.



Lâm Ngọc Linh cũng sợ sệt ôm lấy tay hắn, kí ức đáng sợ lại đang ùa về.



Hai cô gái không quên loài người rất ghét nhân yêu, nhất là những người tu luyện, chỉ coi họ như một loại hàng hóa để mua bán.



Trong lúc này thiếu nữ đã vẻ hào hứng, có chút không muốn vào đó nhưng Lâm Thắng cần phải đi tiếp nên không nói ra ngoài, tay ôm chặt hắn hơn.



Không sao, có anh ở đây sẽ ổn thôi!



Mạc Uyên nghĩ nhiều hơn, cô lo sợ Lâm Thắng sẽ lại bị binh vệ bao vây t·ấn c·ông như lúc trước. Anh ấy rất mạnh nhưng binh vệ rất nhiều.



“Không sao, hai em cứ trùm kín ở trong sẽ không bị phát hiện đâu. Nếu có thì anh nói đã là chủ nhân của hai em cũng ổn thôi!”



Lâm Thắng an ủi hai cô gái.



“Vâng!”



Nghe vậy cảm thấy cũng rất ổn, hai cô gái đi vào trong buồng xe trùm kín bằng áo choàng.



Sau đó, Lâm Thắng cho xe đi tiếp về phía tòa thành.



Mong không có chuyện gì xảy ra, bình thường thì tốt. Còn không bình thường thì mình không ngại g·iết hết để an toàn ra ngoài đâu.



Mắt Lâm Thắng lạnh lùng thầm nghĩ trong lòng.



Một thời gian sau, xe an toàn vào trong thành, không có tình tiết ngăn cản cẩu thả gì diễn ra.



Hai cô nàng hé nhỏ rèm ra ngó xem bên ngoài, trong lòng rất tò mò nhưng vì sợ và để tránh phiền phức nên họ cẩn thận trên từng động tác.



Chỗ đông người thì không kéo nhẹ rèm nha xem, chỗ vắng người mới hơi hé ra một tí.



Bỗng xe ngựa dừng lại trên một con phố, hai cô gái ở trong không hiểu chuyện gì xảy ra. Lâm Thắng còn đã đi xuống làm cái gì đó.





Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh nhìn nhau, yên lặng chờ đợi.



Năm phút sau đó, hai người đã cảm nhận được Lâm Thắng trở về.



“Hai em ăn đi nè!”



Lâm Thắng mở rèm lớn mang một đống đồ vào bên trong, thì ra hắn dừng xe để mua đồ ăn cho bọn họ.



“Vâng ~”



Hai cô gái vui vẻ mỉm cười nhận lấy, mấy chục xiên thịt yêu thú nướng, bánh bao, bánh...gì gì đó tận vài loại, bánh ngọt, nước ép từ linh quả....đủ ăn cả bữa tối luôn.



“Anh mua nhiều quá!”



Xem rõ được đống hắn mua thì Mạc Uyên mở miệng nói.



“Đường còn dài lắm, để nhấm nháp dần cho đỡ chán!” Lâm Thắng mỉm cười nói.



Cũng cho một xiên thịt yêu thú vào miệng ăn!



“Vẫn cảm thấy ngon thật đấy, dù sáng đã ăn no!” Mắt Lâm Thắng sáng lên.





“Anh lái xe tiếp đây, hai em ăn từ từ nhé!” Cầm một phần nước rồi quay lại phía trước xe ngựa.



“Vâng!”



“ ng!” Ngọc Linh phồng miệng rồi!



Mạc Uyên và Lâm Thắng chỉ có thể cười cười với trường hợp này.



Tiếp đó Lâm Thắng hỏi người đi đường về vị trí của nơi bán xe yêu thú. Thế giới này có loại xe kéo bằng yêu thú dành cho những người tu luyện không có Pháp Khí bay.



Với những quãng đường dài mà chỉ dùng xe ngựa bình thường thì đi rất rất lâu mới đến đích, xe yêu thú có thể nhanh hơn gấp mấy lần thậm chí là mấy chục lần.



Sau khi biết được địa điểm thì Lâm Thắng đế đó và dùng ngay năm trăm linh thạch mua loại xe yêu thú tốt nhất ở thành cấp thấp này.



Được kéo bằng hai con ngựa có dòng máu của yêu thú, mang cấp độ Tụ Khí tầng chín, có thể chạy liên tục trong ngày và một giờ chạy được khoảng 50km.



Lâm Thắng đổi xe rất thuận lợi, không gặp sự cố cẩu huyết gì suốt quãng đường ra khỏi cổng bên kia của tòa thành.



Lúc này Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh có thể ra ngoài ngồi ngắm cảnh nữa rồi.



Tiếp tục lên đường, vượt qua hai tòa thành cấp thấp mà Lâm Thắng đã từng đến, thời gian trôi qua và dừng ở nửa buổi chiều ngày hôm đó, cuối cùng ba người cũng đã đến tòa thành cấp trung đầu tiên.