Chương 87: Giăng lưới
“Hể, chủ quán chịu làm đến mức này cơ đấy ! Nếu cô đã nói thế thì làm theo vậy!”
Triệu Tử An nói rồi ném cho Sở Minh Ngọc một viên thuốc!
“Tán Linh Đan, chủ quán uống vào là mọi chuyện sẽ tốt!”
Sở Minh Ngọc tóm lấy viên đan dược rồi cho vào miệng luôn mà không do dự.
“Thả bọn họ ra đi rồi chúng ta đến chỗ của ngươi!” Sở Minh Ngọc nói.
“Được!!”
Triệu Tử An không cảm thấy linh lực trên người Sở Minh Ngọc nữa thì đồng ý yêu cầu!
Thu hồi khí thế, các cô nương đã có thể hoạt động bình thường được!
Xoạt!!!
Hai cô gái Tụ Khí tầng tám đứng sau Sở Minh Ngọc ngay lập tức, muốn làm gì đó nhưng bị cản lại!
“Chúng ta đi thôi chủ quán!”
Triệu Tử An không quan tiếp tục tâm đến mấy cô gái nhỏ bé.
Cứ từ từ, không cần phải vội, mấy hôm nữa nơi đây sẽ thành của mình, lúc đó muốn gì chả được!
Ba người Triệu Tử An, Vân Minh, Sở Minh Ngọc đi ra khỏi quán trà...
Hai cô gái Tụ Khí tầng tám đứng ở cửa nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra đầy sát khí!
...
Đông thị trấn!
Sở Minh Ngọc được dẫn vào một tòa nhà lớn, đây chính là trụ sở hiện tại của Triệu Tử An.
Không nói thêm lời gì, Sở Minh Ngọc được dẫn thẳng xuống dưới phòng giam, nơi mấy người Sở Bính đang bị nhốt!
Cộp cộp!
Nghe thấy tiếng động mấy người trong đó mở mắt ra.
“Minh Ngọc!!!”
Sở Bính trông thấy người đi sau Triệu Tử An ngay lập tức!
Trong lòng hoảng hoảng, không ngờ cô em lại bị tóm nhóm như vậy! May mà không chịu tổn thương gì!
“Thì ra tên nhà ngươi bị nhốt ở đây!” Sở Minh Ngọc bình tĩnh nói.
Trong lòng thở nhẹ hẳn ra, may mắn người không b·ị t·hương tí nào!
“Vậy, quan hệ của hai người là gì đây?!” Triệu Tử An đứng ở bên cạnh mở miệng hỏi!
“Ta là em hắn, Sở Minh Ngọc!”
Sở Bính còn chưa kịp nói thì Sở Minh Ngọc đã lạnh lùng mở miệng!
“...” Sở Bính thở dài, cô em gái ngu ngốc!!
Triệu Tử An sững sờ, bốn đội trưởng kinh ngạc!
“ y da, thì ra thị trưởng vẫn còn có người thân!! Tin tức rất lớn đấy!!” Triệu Tử An nghe vậy tì vỗ tay mỉm cười.
Sở Minh Ngọc không nói gì, chuyện Sở Bính có em gái lạ lắm sao!
“Hai người có gì muốn nói cho nhau không? Đáng lẽ ra sẽ giam chung với nhau nhưng chủ quán là em gái thị trưởng thì phải giam riêng rồi!” Triệu Tử An nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Sở Minh Ngọc không hiểu hỏi.
Triệu Tử An cười không trả lời câu này!
“Haiz, không có gì đâu, yên tâm bị giam đi Minh Ngọc!” Sở Bính nhìn cô ta nói!
“??” Sở Minh Ngọc cảm thấy mấy tên này đang chơi trò gì đó!
“Không có gì thì mời chủ quán đi sang phòng giam khác!!”
“...”
Cuộc gặp gỡ lấy sự không hiểu của Sở Minh Ngọc mà kết thúc!
...
Khoảng mười giờ đêm!
Nơi hai chị em Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang ở.
Hiện tại hai người vẫn đang thức để chờ Sở Minh Ngọc mang đồ đến! Chưa được ăn từ trưa, chưa được tắm từ tối!
Mạc Uyên còn chịu được nhưng Lâm Ngọc Linh đang ôm bụng cuộn tròn trên ghế.
Sợ bị phát hiện nên chỉ thắp nến lấy ánh sáng nhỏ bé, quang cảnh phòng khách rất lờ mờ!
“Chị, em buồn ngủ!” Lâm Ngọc Linh dụi mắt nói!
“Để chị đưa em vào trong phòng!”
Mạc Uyên đã thăm dò cả căn nhà, chỗ nào có phòng nào đang nắm trong đầu!
Dẫn Lâm Ngọc Linh vào phòng ngủ gần đó rồi hai chị em lên giường!
Trong lòng rất nghi ngờ vì sao Sở Minh Ngọc đi lâu như vậy mà chưa quay lại!
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao???
Suy nghĩ như vậy rồi dần dần chìm vào giấc ngủ...
Đến nửa đêm, phòng khách.
Mọi thứ đang yên tĩnh thì bỗng có một bóng hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng mở cửa rồi đi vào bên trong! Cả người khoác lên bộ đồ màu đen và trong tay xách theo một chiếc túi lớn!
Bóng người đặt chiếc túi lên bàn, sau đó quay người định đi khỏi thì thấy Mạc Uyên đã đứng ngay sau lưng!
Giật mình giúp kiếm ra nhưng nhớ ra gì đó lại bỏ xuống!
“Đồ ăn và y phục!”
Bóng đen chỉ túi và nói nhỏ!
Mạc Uyên hơi sững sờ, thu lại động tác chuẩn b·ị đ·ánh nhau rồi nhìn vào chiếc túi.
Lúc cửa phòng khách bị mở ra cô đã phát hiện được rồi, âm thầm đi đến xem là ai.
Không ngờ lại là một cô gái có cấp độ Tụ Khí tầng tám mặc nguyên đồ đen xách túi đi vào!
Định khống chế hỏi xem ai thì cô gái quay người lại, hai bên suýt đánh nhau rồi.
Thì ra là người mang đồ ăn đến cho mình!
“Chị Ngọc đâu rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?!” Mạc Uyên nhìn cô gái trước mắt hỏi, trong lòng có dự cảm xấu.
“Bị mất tên rất mạnh bắt đi rồi, trước khi đi chị ấy bảo tôi âm thầm mang ít đồ đến đây...”
Dung Sương trầm ngâm một chút rồi nói!
Mạc Uyên nhíu mày lại, Sở Minh Ngọc bị chúng bắt quá nhanh rồi!
Thông tin về chị ấy ít hơn mình rất rất nhiều mà! Tại sao lại thành ra như vậy?!!
“Cô cứ ở yên đây đi, đừng có ra ngoài đấy! Chỗ này rất an toàn và bí mật! Chị ấy đã lừa bọn chúng về vị trí của hai người...Bị bắt thì sự hi sinh của chị ấy sẽ uổng công mất! Ba ngày sau tôi lại đem đồ ăn đến!”
Dung Sương không muốn ở đây lâu vì sợ bị lộ, nói vài câu rồi muốn đi!
“Xin lỗi và cảm ơn!” Mạc Uyên nói nhè nhẹ!
Dung Sương dừng bước một chút rồi lại đi tiếp, không trả lời từ nào!
Cả hai người không biết rằng trên nóc nhà đang có một người đàn ông ngồi nghe trộm.
“Rất bí mật và an toàn à?? Ở đâu ta? Haha!!”
Người có thể nghe trộm cuộc nói chuyện của một Tụ Khí tầng chín và một Tụ Khí tầng tám ở khoảng cách gần như vậy thì ít nhất phải có cấp độ Tụ Khí tầng chín đỉnh cao!
Nhưng, chỉ có Chân Linh mới làm có thể nói thầm được như thế!
...
Cùng lúc đó, trong phòng họp của Kim Minh Bang.
Cả đám người đang ngồi ở đây bàn chuyện, bao gồm Triệu Tử An, Vân Minh, ba đội trưởng vệ binh ‘chiếm được’ và một số Tụ Khí tầng chín.
“Đại ca, hôm nay đã âm thầm bắt và tra hỏi mấy tên binh vệ đáng nghi, chúng ta moi ra được vài thông tin về hai con nhân yêu đó!” Quang Nam mở miệng nói!
“Nói đi, có những tin gì!” Triệu Tử An hỏi.
“Đầu tiên hai con nhân yêu đó được một thanh niên trẻ tên là Lâm Thắng dẫn từ bên ngoài vào thị trấn!”
“Thứ hai là tên Lâm Thắng đó được thị trưởng đối đãi như một người ngang hàng! Hơn nữa còn cho binh vệ âm thầm giải quyết những người muốn động đến hai con nhân yêu!”
“Thứ ba, hắn ta thường xuyên ra ngoài vào ban ngày, không ai biết đã đi đâu, làm những gì! Lần ra ngoài gần nhất là mấy ngày trước, từ đó đến giờ chưa về thị trấn!”
Triệu Tử An nhíu mày lại, giờ hắn đã xác định những người mà Sở Bính quan tâm đối đãi nhất định là người thân hoặc có cấp độ gần bằng ông ta!
Thanh niên...con riêng hay đã là Chân Linh rồi?!
“Đại ca!”
Bỗng có người đi vào bên trong phòng họp!
Triệu Tử An đưa mắt quay ra nhìn.
“Cung Liêu, nếu ông đã đến đây rồi thì...!”
“Đúng vậy, đã tìm được chỗ trốn của hai con nhân yêu đó, trong một căn nhà ngay giáp giới giữa Bắc và Tây thị trấn!”
Cung Liêu đi vào nói, ông ta chính là người đã nghe trộm Mạc Uyên và Dung Sương nói chuyện.
Lúc tối Triệu Tử An bảo hắn theo dõi mấy cô gái trong quán trà an ủi, nếu họ có hành động mờ ám gì đó thì tìm hiểu thật kĩ!
Ai ngờ một trong số đó có hành động mờ ám thật, đi theo lại còn phát hiện được hai con nhân yêu đang bị truy tìm nữa chứ!
“Được, rất tốt!!”
Trong đầu Triệu Tử An bỗng nổi lên một kế hoạch!!
“Tạm thời để yên cho hai con nhân yêu ở đó, chúng ta cần bắt cá lớn hơn là chủ nhân của chúng! Người này có khả năng rất cao là Chân Linh!”
“Quang Nam về xem tên nào biết mặt kẻ đó thì bắt hắn vẽ ra cho mọi người thấy! Sau khi tất cả đã biết mặt rồi cần phải chú ý là khi hắn xuất hiện ở trong thị trấn phải hành động thật nhanh, tránh để cho con cá chạy khỏi lưới!”
“Kế hoạch lần này như sau...”
“...”
Triệu Tử An nghĩ Lâm Thắng là con riêng của Sở Bính cũng được, là Chân Linh cũng không sao!
Ở thị trấn, rất hiếm người trong độ tuổi thanh niên có cấp độ Tụ Khí tầng cao, dù Lâm Thắng là thiên tài thì cũng chỉ đến Chân Linh sơ kì là cùng!
Coi hẳn là Chân Linh trung kì cũng không sao nhưng cỡ đó không thể ở thị trấn nhỏ bé như thế này được!
Chân Linh mà trẻ tuổi đã ở trong học viện hoặc tông môn hưởng lạc hết rồi.
Hắn nghĩ Lâm Thắng là Chân Linh đang có chút quá nhưng vẫn nên lấy tiêu chuẩn cao nhất để chuẩn bị cho an toàn!
Nói cho cùng, cái mác thị trấn đã hạ thấp rất nhiều thứ!
...