Chương 79: Sở Minh Ngọc
Sở Minh Ngọc trầm tư suy nghĩ, bấy lâu nay tên kia chưa bao giờ biến mất mà không để lại chút tin tức nào, dù gấp đến đâu cũng phải thông báo cho cô một tiếng nhờ trông coi mọi thứ trong thị trấn phần nào đó.
Chuyện này rất đáng ngờ, cần phải tìm hiểu kĩ hơn.
Tất cả mọi người đều biết Sở Bính không có người thân, tiếp nhận vị trí thị trưởng mấy chục năm vẫn luôn ở một mình, lời đồn đó đã bị coi như sự thật theo thời gian.
Nhưng mà không ai biết trước khi làm thị trưởng Sở Bính sống ở trên thành Vũ Hà, nhà và người thân của ông ta ở nơi đó.
Theo sự trôi đi của thời gian, người nhà của Sở Bính cũng không còn trên thế gian, bố mẹ ông ta đã mất, gia đình chỉ còn hai anh em.
Người anh chính là Sở Bính, còn người em chính là Sở Minh Ngọc, bà chủ hiện tại của quán trà.
Vì là quán của em gái mở nên Sở Bính đến đây xem một chút, thuận tiện tạo thế cho Sở Minh Ngọc, nên xung quanh mới có lời đồn quán trà này có quan hệ với thị trưởng.
Sở Minh Ngọc mới đến thị trấn gần đây ư? Không, cô ta đã đến đây trong âm thầm từ năm năm trước.
Đến đây trải nghiệm cuộc sống trong thị trấn được quản lí bởi anh mình. Thuận tiện điều tra xem nơi mà Sở Bính đã xây dựng được gốc rễ có cơ hội kinh doanh nào không!
Trong âm thầm cũng giúp Sở Bính coi chừng những kẻ muốn p·há h·oại thị trấn, để làm được như vậy thì tu vi của Sở Minh Ngọc không kém, bản thân cô ta đã đạt đến Chân Linh sơ kì, chỉ thiếu một chút nữa có thể lên được Chân Linh trung kì.
Trải qua năm năm tận hưởng, điều tra, giúp bắt t·ội p·hạm, rác trong thị trấn đã được hai anh em cho hết vào ngục. Lúc bấy giờ Sở Minh Ngọc cũng đã tìm được con đường kinh doanh tốt nhất.
Dịch vụ an ủi tinh thần lẫn cơ thể trong thị trấn quá ít, chỉ có đúng một nơi là Hồng Phấn Lâu.
Cơ hội to lớn bày ra trước mắt, Sở Minh Ngọc không do dự bán hết nhà trên thành Vũ Hà, dừng hoạt động kinh doanh các quán trà trên đó lại và chuyển hết đến thị trấn này.
Sau đó, như mọi người đã biết, Tây thị trấn xuất hiện một nơi mới rất đặc biệt...quán trà an ủi.
Đúng như Sở Minh Ngọc dự đoán, chỉ một nơi đơn giản không có gì mới mẻ như Hồng Phấn Lâu không thể nào đáp ứng được nhu cầu của tất cả cánh đàn ông.
Sự xuất hiện của quán trà an ủi đã khiến người người đổ xô về đây như n·ước l·ũ, ngày nào quán trà cũng đông nghịt khách.
Chỉ mới mấy ngày khai trương đã kiếm được một nửa số vốn đầu tư xây dựng quán trà an ủi...
Dù nơi đây không có phần thâm nhập trao đổi sâu như Hồng Phấn Lâu.
...
“Đội trưởng mới được bổ nhiệm như thế nào?” Sở Minh Ngọc nói.
Nếu chỉ mỗi thị trưởng biến mất thì cô ta sẽ không có sự nghi ngờ quá lớn, sẽ chỉ coi như có chuyện gấp đi nhanh không kịp thông báo.
Nhưng mà việc những đội trưởng cũ biến mất theo thị trưởng và đội trưởng mới được bổ nhiệm quá đột ngột khiến chuyện này trở nên cực kì đáng ngờ.
Người không hiểu quy tắc trong bộ máy thống trị sẽ không biết rằng tất cả mọi thứ liên quan đến nó phải có quy trình rõ ràng, không có chuyện một phát đến đích luôn được.
Sở Minh Ngọc giúp Sở Bính tận năm năm, trong năm năm này cô ta được tiếp xúc rất nhiều về những quy tắc trong bộ máy đó, không nói có thể biết hết nhưng cũng biết đa số.
“Thưa chủ quán, đội trưởng mới bên Tây thị trấn giống một tên tặc hơn là người trong binh vệ. Cách ăn nói, cử chỉ,hành động, thái độ luôn thiên về hướng những thứ có lợi ích bản thân hơn là chuyện quản lí việc chung!”
Cô gái đứng giữa phòng trả lời.
“Hồng Oánh! Cô đi thông báo các chị em phụ trách tầng ba ít tiếp khách lại, vào trạng thái phòng địch. Các chị em ẩn núp trong bóng tối bảo vệ cũng vậy!”
Sở Minh Ngọc bắt đầu cảm giác không ổn khi nghe được tình báo của đội trưởng mới.
Nếu các đội trưởng kia cũng giống như thế thì....cảm giác bất an dâng lên nhanh chóng khi cô suy nghĩ theo hướng này.
Phải tự mình đi điều tra mới được!
“Hồng Oánh đã rõ!”
Cô gái nói rồi đi ra khỏi phòng.
Ở trên thành, người tu luyện có cấp độ Tụ Khí đông đảo như người bình thường trong thị trấn vậy.
Nhân viên bình thường trong các quán trên đó ít nhất cũng phải Tụ Khí tầng năm. Tầng sáu, bảy, tám là chuyện bình thường. Tầng chín thì nhậm chức quản lí, tổ trưởng...
Cấp độ Chân Linh ở thị trấn được nắm trong tay một gia tộc có quyền lực to lớn. Ở trên thành, mới chỉ đủ tư cách làm một ông chủ, muốn xây dựng gia tộc quyền thế phải là Kim Đan...
Sở Minh Ngọc cũng có quán cũ ở trên thành, nhân viên của cô cũng không kém.
Không có Tụ Khí tầng chín nhưng có hai người tầng tám, tầng bảy năm người, tầng sáu, tầng năm cộng lại gần hai mươi.
Với thực lực này có thể đặt chân vững chắc ở thị trấn mà không sợ ai cả.
Nhân viên Tụ Khí tầng tám của cô phụ trách quản lí quán trà, tầng bảy âm thầm bảo vệ, tầng sáu, tầng năm phụ trách phục vụ các khách ở dãy tầng ba trong quán trà.
Bây giờ giới nghiêm lại mọi chuyện sẽ thay đổi.
Sở Minh Ngọc đứng dậy đến tủ đồ lấy một bộ y phục trắng xám khoác kín người lại, thêm chiếc khăn cùng màu che khuất một nửa khuôn mặt.
Sau khi thay đồ thì khí chất của Sở Minh Ngọc đã thay đổi ngay lập tức. Từ một phụ nữ lười biếng thành một phụ nữ lạnh lùng khó đoán.
Thời gian tiếp theo cô dặn dò hai nhân viên Tụ Khí tầng tám một số chuyện rồi biến mất khỏi quán trà an ủi.
Sở Minh Ngọc lại hóa thân thành người bảo vệ âm thầm của thị trấn.
Cô ta không biết khi mình đi khỏi quán trà được năm phút thì hai kẻ cầm đầu của tất cả đã ghé vào.
Cũng không biết bọn họ đã dò xét hết nơi đây và rất thích thú với tất cả, trong đầu bắt đầu nghĩ kế muốn chiếm quán trà thành căn cứ mới của hội.
...
Chuyển cảnh...
Bắc thị trấn, nhà thị trưởng.
Một bóng người màu trắng bỗng xuất hiện ngoài cổng nơi đây.
Hai hàng lông mày của bóng trắng này cau lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cổng đang đóng ở trước mặt.
Bóng trắng này chính là Sở Minh Ngọc, cô đi thẳng từ quán trà đến đây nhằm mục đích điều tra xem thị trưởng có để lại dấu vết gì không.
Nhưng mà đến nơi cô không cảm nhận được bất kì khí tức nào trong phủ thị trưởng. Dùng thần thức quét vào càng không thấy người nào trong đó.
Sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn bởi vì cô đã phát hiện những dấu vết chiến đấu ở bên trong.
Những dấu vết này đã được xử lí để che lấp nhưng không kĩ càng.
Nếu chỉ ở cấp độ Tụ Khí sẽ không thể phát hiện ra được, thế nhưng cấp độ Chân Linh lại khác, có thần thức mạnh hơn rất nhiều.
Dùng thần thức ở cấp độ này có thể thấy được những dấu vết nhỏ như cây kim hoặc những nơi mới bị thay đổi như trong sân này.
Sở Minh Ngọc đẩy cửa đi vào bên trong, càng vào thì những dấu vết càng bị thấy rõ.
Dựa theo những manh mối này cô đoán được ở đây đã từng diễn ra chiến đấu giữa cấp độ Chân Linh và rất nhiều Tụ Khí tầng cao.
Đêm qua nhà thị trưởng đã bị t·ấn c·ông!!
Sở Minh Ngọc nhìn vào một chỗ, nơi đó là chỗ cánh tay bị chặt của Tào Chính rơi xuống.
Như đã nói, xử lí sơ sài nên cô có thể phát hiện được rất nhiều điều.
Chỉ có một v·ết m·áu nhỏ, xem ra không có ai phải m·ất m·ạng ở đây!
Nhưng chỉ ở đây mà thôi!
Rắc!!
Tiếng vỡ vụn vang lên dưới chân khi Sở Minh Ngọc bước vào một đống đá vụn.
Nếu là đá bình thường thì sẽ không thể vỡ và phát ra tiếng như thế.
Lúc nãy thần thức đã lướt qua, chỉ là đống đá vụn mà thôi.
Giờ đây đến gần Sở Minh Ngọc nhận thấy xen lẫn trong đống đá có những cục giống đá gốm xanh đã bị đập vỡ nát thành từng mảnh.
Ánh mắt cô co lại, đưa tay nhặt một phần lên.
“Là lệnh bài tín hiệu cầu cứu của tên đó!” Sở Minh Ngọc lẩm bẩm.
Cô biết khi hoàn chỉnh những thứ đá vụn này tạo thành thứ gì bởi vì trong nhẫn trữ vật ở tay bản thân mình cũng có một cái.
Đây là hàng chỉ riêng thị trưởng mới có nên người không biết sẽ coi nó như đá gốm bình thường.
Xem ra chuyện thị trưởng g·ặp n·ạn đã được chắc chắn một trăm phần trăm.
Nhưng mà lệnh bài cầu cứu này đang phát tín hiệu cho ai đây?!
Sở Bính mà b·ị đ·ánh bại thì chắc chắn kẻ địch có cấp độ bằng hoặc hơn ông ta.
Vụ này không ổn rồi, cấp độ của mình còn không bằng thị trưởng, việc điều tra tiếp sẽ rất nguy hiểm, m·ất m·ạng như chơi.
Vài giây sau Sở Minh Ngọc quay người rời chỗ này, đã biết được tình hình hiện tại rồi thì không cần ở đây nữa cho khỏi tốn thời gian.
Kẻ địch mạnh mà dừng điều tra? Không đời nào!!
Bắt đầu từ những tên yếu trước, mục tiêu của cô chính là mấy tên đội trưởng mới!
...