Chương 73: Hầm ngục (6)
Lâm Thắng mở mắt ra, hắn đã ngủ một giấc ngon nghẻ. Giờ thì không biết bây giờ là lúc nào luôn.
Sau một giấc ngủ sức khỏe và tinh thần đã tràn đầy, hôm nay lại là một ngày cần chăm chỉ.
Bước đi quay lại theo đường cũ về đến ngã ba kia, lúc đi mất tận mấy tiếng lúc quay lại chỉ mất mấy chục phút.
Hiện tại Lâm Thắng đang đứng trước ngã ba đó, đường bên trái đã đi rồi giờ chỉ còn đường giữa và đường bên phải.
Hắn nghĩ cho dù mình bước vào đường nào cũng là đường cụt.
Bản thân nghĩ như vậy là bởi vì lúc mới vào hầm ngục hệ thống nói phải càn quét hết.
Kết hợp điều đó với chuyện hoàn cảnh trong hầm ngục có thể tùy thời thay đổi thì hắn đưa ra một kết luận.
Ở ngã ba này có một đường ra nhưng đường ra này chỉ có thể xuất hiện khi hắn đã tàn sát hết quái vật trong hai đường khác.
Hai con đường bất kì hắn đi vào sẽ đều là đường cụt mà thôi.
Để chứng minh suy nghĩ này Lâm Thắng đã chọn con đường đi vào tiếp theo là đường giữa.
Nhiều cuộc chém g·iết sắp xảy ra trong thời gian dài.
Đường ở giữa này được bố trí không khác đường bên trái, vẫn là đường hầm nhỏ rồi đến những không gian có Goblin, số lượng con cũng tăng theo từng không gian, đến không gian thứ mười là mười con, đủ mười con thì không tăng thêm nữa, số con các nơi sau dừng lại từ đây.
Có kinh nghiệm từ đường bên trái rồi ở đường giữa này sẽ mất ít thời gian hơn, bên kia mất ba giờ đồng hồ để đến không gian thứ mười lăm thì giờ chỉ mất hai.
Nhưng mà, sau khi đến không gian thứ mười lăm hắn phát hiện vẫn còn đường đi tiếp.
Chẳng lẽ hắn đoán sai rồi? Mang theo sự nghi ngờ Lâm Thắng bước đi tiếp.
Không gian thứ mười chín...vẫn còn đường, không gian thứ hai mươi hai..vẫn có đường....thứ hai mươi lăm...đã là đường cụt.
Lâm Thắng thở ra một hơi, suy nghĩ của hắn đã đúng.
Hiện tại cả người hắn đã dính đầy máu Goblin, trên thân còn có những vết cháy đen.
Không thể né được mãi, hắn vẫn sẽ trúng đòn khi mệt lử và nhiều đòn tất công lao đến cùng lúc.
“Đậu...Cứ nghĩ sẽ tốn ít thời gian hơn ai ngờ đường này lại có thêm không gian, mất nửa ngày nữa rồi!”
Lâm Thắng vừa sửa sang lại mình vừa chửi bậy trong lòng.
Đánh càng lâu càng mệt, cũng mất nhiều thời gian hơn, đã trôi qua năm hay sáu giờ đồng hồ rồi!
Nấu cơm ăn tại đây rồi nghỉ ngơi một giờ đồng hồ sau Lâm Thắng bắt đầu quay lại đường cũ để đi sang đường cuối cùng.
Có vẻ như hôm nay vẫn chưa thể ra khỏi hầm ngục này rồi!
Bốn mươi phút sau.
Trước mặt hắn là con đường bên phải, con đường bên trái đã không còn.
Lâm Thắng hít sâu một hơi rồi bước vào con đường bên phải, trông cũng mệt cũng khổ đấy nhưng hắn không kêu than gì.
Qua mấy cuộc chém g·iết với Goblin kĩ xảo trong đầu đã tăng lên rất nhiều.
Bản thân hắn tiến bộ rất lớn từ kiếm thuật cho đến cách vận dụng hợp lí phép thuật, ma lực.
Như thể hầm ngục được tạo ra để mài giũa mọi mặt mình mang vậy.
Bản thân hắn đang quen cách chém g·iết không tốn sức với yêu thú, thanh kiếm chưa sắc bén bao nhiêu.
Hầm ngục bay ra thật đúng lúc, vừa dùng để đập nát con người mang sự tự tin ngu ngốc, vừa dùng để xây dựng một con người khác biết tự tin đúng chỗ, mài nên một thanh kiếm sắc bén về mọi mặt.
...
Bốn giờ đồng hồ sau.
Lâm Thắng đang đứng ở không gian thứ hai mươi lăm, Goblin trong này đã bị xử xong và phía trước vẫn còn đường đi.
“Có lẽ còn mười không gian nữa!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Đường giữa tăng mười không gian so với đường bên trái, khả năng cao đường này cũng tăng mười tầng sao với đường giữa.
“Hôm nay đến đây thôi, cơ thể đã mệt mỏi nhiều rồi!”
Lâm Thắng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Từ lúc có hệ thống hắn cực ít khi săn g·iết đến cực hạn nên sức bền của hắn không mạnh lắm, chém g·iết liên tục nửa ngày cơ thể đã không đủ sức rồi.
“Xem ra trước giờ mình nhàn quá rồi, phải chăm chỉ ra sức hơn mới được!”
Lâm Thắng lấy đồ ra chuẩn bị nấu cơm, cũng may linh thảo hái được nhiều và gạo có một bao khoảng 10kg.
Không có củi nên vẫn phải dùng hỏa thuật, lửa mà đám Goblin dùng là than cháy trong một cái chảo sắt nhưng không có tay cầm.
Khi hắn đi vào không gian và bị đám Goblin phát hiện thì chỗ than cháy đó đã tự tắt, không thể tận dụng thứ gì.
Còn xác của chúng...vì định nghỉ ở đây nên hắn đã thiêu hết rồi.
Dù hắn không thiêu chúng cũng sẽ tự biến mất, sau một hai giờ đồng hồ gì đó.
Lúc hắn nghỉ ngơi xong và đi quay lại ở đường bên trái, đường giữa thì không thấy xác Goblin đâu.
Hầm ngục này có nhiều thứ biến mất thật đấy!
...
Khoảng chín giờ tối, ở trong nhà của Lâm Thắng.
Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên vẫn đang ngồi ở phòng khách đợi.
“Chị! Hôm nay anh lại không về à?” Lâm Ngọc Linh hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay anh lại không về, chị em mình chuẩn bị đi ngủ thôi Ngọc Linh!” Mạc Uyên nói rồi đứng dậy đóng cửa.
“Không biết anh có giấu trộm quần áo ở đâu nữa không nhỉ ~”
Mạc Uyên nghe được lời này của Lâm Ngọc Linh thì suýt nữa ngã ra đất, mặt đỏ hồng lên!
Chuyển cảnh sang bên khác.
Phủ thị trưởng, trong phòng khách.
Có bốn người đang ngồi ở trong này, theo thứ tự là Sở Bính, Tào Chính, Chung Sung và Bách Thuận!
“Thưa thị trưởng, tìm từ tối hôm qua không thấy bất kì dấu vết nào của những đứa trẻ Phong gia bên Tây thị trấn!”
“Bên Nam thị trấn cũng vậy, các thế lực khác vẫn bình yên!”
Nghe Tào Chính và Chung Sung nói thì Sở Bính trầm ngâm lại, không biết suy nghĩ gì.
“Đông thị trấn cũng không tìm thấy nhưng mà những kinh doanh của Phong gia đã có người lộ mặt tiếp nhận!”
“Bọn họ tự nhận là Kim Minh Bang, một bang phái mới thành lập không lâu, thực lực đã dò xét qua, chỉ có hai tên Tụ Khí tầng tám, còn đâu là mười mấy người Tụ Khí tầng năm, sáu, bảy!”
“Những người này nói Phong gia đã đồng ý bán lại các quyền kinh doanh và khế ước đất trong tay cho họ vào hai ngày trước. Đích thân tôi đi kiểm tra thì khế ước đúng đã được thay đổi vào hai ngày trước!”
“Mọi thứ đều rất thuận, không tìm ra dấu vết vi phạm nào. Thành viên trong Kim Minh Bang này cũng có vài người là người lâu năm của thị trấn nhưng chỉ có thực lực thấp nhất!”
Bách Thuận nói.
“Mua của Phong gia? Trò hề! Nhất định là bọn này, Kim Minh Bang chỉ là con rối mà những kẻ đằng sau đẩy ra quản lí đống sản nghiệp đó ở ngoài sáng, những kẻ thật sự vẫn giấu ở trong tối!”
Tào Chính nói.
“Chúng ta đều biết điều này nhưng những tên này làm quá kín, không có một tí dấu vết nào lộ ra ngoài. Chúng ta cũng không thể điều tra bọn chúng khi không có bằng chứng gì!”
Chung Sung mở miệng.
Không ai nói gì nữa, tất cả đều đồng ý với điều này.
“Kim Minh Bang à, cái tên này làm ta nhớ đến Kim Long Hội!” Sở Bính bỗng nói.
“Kim Long Hội ?? Là những kẻ đang bị truy nã toàn khu vực quanh đây sao thị trưởng?”
“Đúng vậy!”
“Nếu như vậy thì chúng ta có cần báo lên trên không thưa thị trưởng?!”
“Không vội, chỉ có một chữ giống nhau chưa tính là gì, cách làm việc cũng không giống, phải điều tra thêm!”
“Không thể điều ra công khai thì điều tra bí mật, phái người theo dõi Kim Minh Bang này thật chặt, cho binh vệ giả làm người dân trà trộn khắp nơi, nhất là những chỗ vắng vẻ, có manh mối gì thì ba người các ngươi phải hành động ngay, dù là manh mối nhỏ nhất!”
“Vâng thưa thị trưởng!” Ba người đồng thanh nói.
...
Một đêm trôi qua.
Lâm Thắng tỉnh dậy trong hang động sắp quen thuộc.
Vận động một chút rồi bước đi sang không gian tiếp theo, hôm nay nhất định phải đánh cho xong hầm ngục này.
Bước vào không gian thứ hai mươi sáu, trong này có mười con Goblin Chiến Binh, không thấy Goblin Cung Thủ hay Goblin Pháp Sư.
Không có gì quấy phá nên hắn có thể tập trung múa kiếm một cách điêu luyện.
Chỉ sau mười phút mười con Goblin Chiến Binh đã nằm xuống an nghỉ.
Đến không gian thứ hai mươi bảy vẫn có mười con Goblin Chiến Binh, không quá khó để giải quyết...Không gian thứ hai mươi tám cũng như vậy.
Không gian thứ hai mươi chín, Lâm Thắng vừa bước vào thì...
Vút!!! Vèo!!!! x10
Một đống mũi tên bay thẳng đến mặt hắn, ánh mắt Lâm Thắng co rụt lại đồng thời cũng phản ứng lại ngay lập tức.
Hắn ngồi xuống với tốc độ nhanh nhất có thể rồi dựng một tấm chắn băng ngay trước người!
Khập!! Khập!!!
Những mũi tên bắn ở phía trên đã trượt và những mũi tên bắn ở dưới trúng tấm chắn băng.
Trong không gian này có đến mười con Goblin Cung Thủ.
...