Chương 72: Hầm ngục (5)
Lâm Thắng nhanh chóng tránh sang một bên rồi lao đến chiến đấu với Goblin Chiến Binh.
Lúc này xung quanh lại nổi gió lên cản bước hắn, Goblin Chiến Binh gào lên vung kiếm t·ấn c·ông.
Cứ nghĩ Lâm Thắng sẽ lùi lại tránh như lúc trước nhưng không!
Hắn bỗng đổi hướng chạy nhanh ra sau Goblin Chiến Binh, tiến về chỗ Goblin Pháp Sư và Goblin Cung Thủ.
Tình huống bất ngờ không kịp chuẩn bị và Lâm Thắng hành động rất nhanh, chỉ trong 2 giây hắn đã đến trước mặc mục tiêu cần đến.
Vung kiếm chém ngang ra, ba chiếc đầu bay lên lời, hai Goblin Cung Thủ và một Goblin Pháp Sư.
Xử xong đám hay phá thì Goblin Chiến Binh không quá đáng lo. Với vài đường kiếm hắn đã tìm được cơ hội xử xong năm con còn lại.
Đã hết kẻ địch, Lâm Thắng thở ra một hơi rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cứ theo như tình hình này không biết bao giờ mới xong được.
Lúc mới vào hầm ngục là gần trưa, cho đến giờ có lẽ đã tối rồi.
Lâm Thắng liếc qua trạng thái hiện tại của mình.
[ HP: 2920/2920 ]
[ MP: 1020/1460 ]
HP còn nguyên vì hắn chưa dính đòn nào, phải nói là trình độ né của hắn vẫn cao lắm.
MP giảm gần 1/3, đánh qua bảy không gian mất từng đó ma lực.
Vẫn đủ để chiến tiếp một đoạn thời gian dài.
Nghỉ vài phút rồi Lâm Thắng đứng dậy đi đến không gian tiếp theo.
Tiếp đó đến không gian thứ tám, số lượng Goblin tăng lên tám con.
Vẫn sẽ bị cản trở liên tục nếu không g·iết Goblin Cung Thủ và Goblin Pháp Sư trước.
Để tránh mất thời gian hắn đã đánh lừa bọn chúng rồi bất ngờ lao đến chém g·iết lũ quấy phá, xong chuyện thì Goblin Chiến Binh chỉ như bia luyện tập kĩ xảo kiếm cho hắn.
Sau đó là đến không gian thứ chín, mười...cho đến thứ mười lăm, lúc này thời gian cũng đã qua hai giờ đồng hồ.
Đến đây Lâm Thắng bất ngờ bời vì ở không gian thứ mười lăm này không có đường đi tiếp. Đây là ngõ cụt.
Trải qua một trận chém g·iết mất sức cuối cùng Goblin cũng đ·ã c·hết hết.
Lần này hắn đã b·ị t·hương nhẹ, một đạn lửa của Goblin bắn trúng vai hắn.
Bỏng rát ở mức độ bình thường, cú này lấy đi mất 50 MP của hắn.
Với v·ết t·hương ở vai, hắn lấy ngay một lọ MP ra nốc vào trong bụng, qua mấy giây sau Lâm Thắng tự hỏi mình...Vết thương ở đâu ? Mình b·ị t·hương hả ? Vai vẫn khỏe lắm...
“Đến đây là đường cụt, có lẽ phải quay lại ngã ba đó để chọn đường khác, một trong hai sẽ là đường ra hoặc là đường đến chỗ có yêu quái tiếp theo!” Lâm Thắng thầm nghĩ.
Nhưng mà hắn không di chuyển quay lại ngay lập tức, bây giờ đang là đêm rồi nếu hắn tính thời gian đúng.
Lâm Thắng quyết định sẽ nghỉ ngơi ở ngay trong không gian thứ mười lăm này.
Lấy đồ ra nấu ăn rồi...nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...
Ban đêm, khoảng mười giờ tối ở thị trấn.
Giờ phút này đã số nhà dân ở Bắc thị trấn đã tắt đèn đóng cửa đi ngủ.
Chỉ có số ít vẫn thắp sáng trong nhà bận việc gì đó, hôm nay nhà Lâm Thắng nằm trong số ít đó.
Lúc này trong phòng khách của căn nhà, hai chị em đang ngồi chống cằm ở ghế chờ đợi ai đó trở về.
Lâm Ngọc Linh gật gù sắp ngủ mất rồi, Mạc Uyên ngồi bên cạnh thấy thế liền đứng dậy.
“Đi ngủ thôi Ngọc Linh, hôm nay anh không về rồi!”
“Vâng chị ~”
Lâm Ngọc Linh đứng dậy ngáp một cái thật to.
Hai chị em dắt nhau đi vào phòng ngủ của Mạc Uyên, cởi bớt quần áo, cởi giày rồi nằm lên giường.
“Ơ, sao giường chị lại có mùi của anh, còn rất nồng nữa?!”
“Cái gì đây...hình như là...quần áo trong của anh!”
Lâm Ngọc Linh dơ lên hai thứ đồ cô phát hiện ở dưới nệm...
Trong khi đó, ở Đông thị trấn.
“Giết!!!”
Một hồi tranh đấu chém g·iết đang diễn ra, địa điểm chính là Phong gia, gia tộc lớn nhất ở Đông thị trấn.
Một nhóm người mặc kín toàn thân màu đen đánh bất ngờ khiến Phong gia không kịp chuẩn bị.
Có những người vừa lao ra khỏi phòng ngủ đã b·ị c·hém c·hết ngay, còn chưa kịp nhìn thấy kẻ thù.
Chỉ một thời gian ngắn mùi máu tanh đã nồng nặc khắp trong không khí, tiếng chém g·iết đang giảm dần dần..
Già trẻ lớn cả Phong gia không có một ai còn sống.
Đến lúc binh vệ đến thì không thấy kẻ chém g·iết đâu chỉ thấy toàn xác người của Phong gia.
Binh vệ chỉ đành kiểm kê thiệt hại và dọn xác!
Thị trưởng cũng đang ở chỗ này.
Mặt ông ta không có một tí cảm xúc nào, đứng giữa sân Phong gia nhìn binh vệ đang làm việc.
Khoảng mười phút sau có một binh vệ đi đến trước mặt ông ta.
“Thưa thị trưởng, Phong gia c·hết hết người lớn, người già, và thiếu niên thiếu nữ từ mười tuổi trở lên, từ mười tuổi trở xuống đã biến mất hết!”
“Tất cả tài sản của Phong gia cũng biến mất theo, sơ bộ đánh giá vụ án này là g·iết người c·ướp c·ủa!”
Người binh vệ này nói xong đứng sang một bên chờ thị trưởng phán xét.
“Không chỉ như thế đâu Bách đội trưởng, vụ án này có âm mưu rất lớn!”
Một giọng nói từ ngoài cửa Phong gia vang lên, chỉ thấy có hai người binh vệ khác đi vào.
Người binh vệ vừa báo cáo cho thị trưởng Sở Bính, cũng là người vừa được kêu Bách đội trưởng quay sang nhìn.
“Tào đội trưởng, Chung đội trưởng, có chuyện gì khác xảy ra nữa hả?” Bách đội trưởng hỏi.
“Đúng vậy!” Một trong hai người đi vào nói, người này trông khoảng bốn mươi tuổi, cao to lực lưỡng, còn có râu quai nón.
Ông ta tên là Tào Chính, đội trưởng binh vệ ở Tây thị trấn, thực lực Chân Linh sơ kì.
Người còn lại trông trẻ hơn, khoảng ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt cương nghị chính trực như quan.
Đây là Chung Sung, đội trưởng binh vệ Nam thị trấn, thực lực Tụ Khí tầng chín.
Bách đội trưởng kia là Bách Thuận, đội trưởng binh vệ Đông thị trấn này, thực lực cũng là Tụ Khí tầng chín.
“Thị trưởng!”
Tào Chính và Chung Sung đi đến bên cạnh Bách Thuận đứng.
Sở Bính gật đầu không nói gì.
“Chuyện gì đã xảy ra mà làm hai vị phải chạy đến tận đây?” Bách Thuận mở miệng hỏi.
“Ba mươi phút trước Khang gia báo nhà họ có một xe vận chuyển linh thảo đi lên thành b·ị c·ướp ngay ngoài thị trấn, thực lực của k·ẻ c·ướp rất mạnh, hai Chân Linh sơ kì, vài tên Tụ Khí tầng tám chín!”
“Thị trưởng biết được liền gọi tôi và Chung đội trưởng đuổi theo ngay lập tức. Tôi và thị trưởng đang ở cạnh nhau nên hành động luôn, trên đường ra khỏi thị trấn trùng hợp gặp Chung đội trưởng đang chuẩn bị đi báo cáo liền kéo đi cùng luôn, anh ở xa nên không kịp gọi, chỉ có thể cho người đi thông báo anh là đi tuần duy trì trật tự trong thị trấn!”
“Ba người chúng tôi cùng với vài người của Khang gia truy đuổi theo dấu vết của k·ẻ c·ướp khoảng 10km thì phát hiện xe hàng bị ném ở bên đường, không thấy c·ướp đâu!”
“Lúc đầu cả đám không suy nghĩ được mục đích của những tên đó cho đến khi trở về thị trấn, nghe tin Phong gia bị tàn sát thì hiểu ra chúng ta bị dụ ra ngoài!”
“Thời gian rất đáng ngờ mà trên đường gặp Chung đội trưởng cũng rất trùng hợp, lúc Phong gia bị t·ấn c·ông thì anh đang đi tuần ở chỗ khác đúng không ?!”
“Những điều này cho thấy k·ẻ c·ướp và bọn tàn sát Phong gia cùng một đảng, chúng đã điều ra rất rõ về nơi đây rồi tính kế rất hoàn mỹ!”
Tào Chính nói ra một đống thông tin.
Nghe được những lời này thì Bách Thuận đã hiểu ra, mắt anh ta trừng trừng, rất kinh ngạc với thủ đoạn của những kẻ này.
“Sao bọn chúng lại làm như thế? Xưa nay chúng ta đâu có quản chuyện các thế lực đấu đá lẫn nhau, một thế lực khác ngã xuống một thế lực khác lạ đi lên là chuyện hợp pháp! Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến người dân, mạch kinh tế chúng ta sẽ không quản! Đâu nhất thiết phải g·iết cả nhà như thế này!”
Bách Thuận không hiểu nói.
“Đây là một trong những điều khác lạ ở vụ án này, bọn chúng bắt những đứa trẻ dưới mười tuổi để làm gì? Số tài sản, khế ước đất của Phong gia đã đi đâu? Giờ ai sẽ quản những buôn bán liên quan đến người dân? Chúng ta cần phải biết được những điều này! Chuyện bắt h·ung t·hủ thì còn tùy vào số điều trên đã!”
Chung Sung nói.
“Từ tối nay hãy tăng số lượng binh vệ đi tuần trong khắp thị trấn, ưu tiên điều gia vị trí của những đứa trẻ. Còn về khế ước đất và buôn bán ngày mai bọn chúng sẽ tự phải lộ ra ngoài, nếu không những thứ đó sẽ thuộc về chúng ta!”
“Chung Sung và Tào Chính về nơi mình quản lí, vừa tìm kiếm vừa để ý tình hình các thế lực, ta có cảm giác bọn này sẽ không dừng tay lại. Chuyện ở đây giao cho ta và Bách Minh là được!”
Sở Bính mở miệng nói.
“Vâng thưa thị trưởng!”
...