Chương 31: Tiệm sách
Một thời gian sau hắn đã tắm xong cho Lâm Ngọc Linh.
Hắn mất công phu miệng lưỡi một trận dài Lâm Ngọc Linh mới biết tắm.
Trên người vai em ấy có một vết bớt nhỏ hình chữ T, hắn không để ý nó lắm, có lẽ từ lúc sinh ra đã có.
Sau khi tắm xong hắn bế Lâm Ngọc Linh đi đến tiệm sách.
Thường thường tiệm sách sẽ đóng cửa vào buổi tối nhưng tiệm này vẫn mở cửa.
Lâm Thắng bước vào đó, bên trong có hai giá sách bằng gỗ cao 2m ở hai bên tường.
Ở giữa hai giá sách là một bộ bàn ghế dài được đặt ở đó.
Có một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang ngồi trên ghế đọc sách.
Thấy có người đi vào cô gái ngẩng đầu lên.
“Chào quý khách, ngài muốn mua sách hay đọc sách ạ!” Cô gái đứng dậy đi đến trước mặt hắn nói.
“Chào chịu, em muốn đọc sách!” Lâm Thắng mở miệng.
“Mời ngài vào ạ, đọc sách một tiếng cần hai đồng tiền, sau khi đọc xong mới cần thanh toán. Không biết ngài muốn đọc loại sách gì?”
“Để em tự tìm đọc là được!”
“Vâng thưa ngài, có gì cứ gọi ạ!”
“…”
Cô gái giới thiệu xong rồi đi vào sâu trong tiệm.
Lâm Thắng thở dài, mỗi khi hắn vào cửa hàng nào thì nhân viên cửa hàng đó chỉ gọi hắn bằng ngài hoặc quý khách.
Họ toàn là những người lớn hơn hắn rất nhiều, cứ gọi như thế khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Lễ đối đãi khách nhân của thế giới này tốt thật đấy.
Lâm Thắng đi đến bàn đặt Lâm Ngọc Linh ngồi xuống đó.
“Em ngồi đây chơi đồ chơi nhé, anh đi lấy mấy quyển sách!” Lâm Thắng nói.
“Vâng ạ!” Lâm Ngọc Linh gật đầu rồi tò mò nhìn xung quanh trong tiệm sách.
Đây là đầu em ấy đến tiệm sách nhỉ, có lẽ em ấy không có khái niệm về sách. À không, đến chữ cũng có thể không biết.
Lâm Thắng xoa xoa đầu Lâm Ngọc Linh rồi đi đến giá tìm sách mình cần.
Trong lòng hắn quyết định khi về rừng phải dạy chữ cho em ấy.
Tìm một hồi hắn thấy một quyển sách có tên ‘thế giới quanh ta’. Lâm Thắng lật ra đọc thử.
Trang đầu là lời của tác giả viết cuốn sách này, ông ta nói thế giới này rất rộng, đi cả một đời chưa được một phần nhỏ, rồi có nhiều nơi rất kì bí…bla bla các thứ, chỉ toàn lời cảm nhận của ông ta.
Lâm Thắng lật sang trang thứ hai, từ đây đã bắt đầu viết về những gì tác giả nghe ngóng được khi đi khám phá.
Thế giới này được mọi người gọi là Thiên Diệp, không ai biết Thiên Diệp có hình dáng gì, rộng bao nhiêu, đi bao lâu mới hết.
Trong Thiên Diệp được chia thành sáu khu vực chính, tác giả chỉ biết một ít về khu vực mình sống, những khu vực khác tạm thời chưa rõ.
Nơi tác giả sống nằm trong một góc nhỏ của Bắc Châu, chính là khu vực duy nhất mà ông ta biết.
Bắc Châu lại được chia thành bảy Vực, tác giả đến từ Hằng Vực, Vực nằm ngoài cùng và giáp với khu rừng Đại Ngàn rộng lớn.
Rừng Đại Ngàn lớn đến mức chiếm một phần ba của Bắc Châu, ở sâu bên trong rừng Đại Ngàn là nơi trú ngụ của Yêu tộc.
Tác giả dành sáu mươi năm của cuộc đời mình để đi với mong muốn khám phá khắp Bắc Châu.
Nhưng chỉ mới khám phá được ba Vực thì tuổi già sức yếu đã dừng bước chân ông ấy lại.
Trong quá trình đi ông ta khám phá ra rất nhiều thứ khổng lồ đến mức không dám tin nó tồn tại.
Đầu tiên là về thành, ông ta sinh ra trong một tòa thành cấp trung, cứ tưởng thành cấp trung to lắm rồi ai ngờ trên đó còn có thành cấp cao và thành chuẩn vực.
Hai cấp thành đó rộng lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thành chuẩn vực chỉ có thể có một tòa trong một Vực, đó là nơi ở của người có quyền thế nhất Vực, được xưng Vực chủ.
Thành chuẩn vực quản lí các thành cấp cao, thành cấp cao quản lí các thành cấp trung xung quanh, thành cấp trung sẽ quản lí các thành cấp thấp xung quanh và thành cấp thấp sẽ quản lí các thị trấn gần đó.
Trong các thành đều có vài học viện dạy cách tu luyện cho người ở trong thành đó, ai không muốn đi học viện cũng có thể đi đến các tông môn tu luyện.
Tiếp theo đến tông môn, nghe ngóng ở ba vực biết được tông môn được chia thành các cấp độ theo thứ tự là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên…Phía trên còn không ông ta không biết được.
Ông ta cũng nghe ngóng được một phần cấp độ của người tu luyện, đầu tiên là Tụ Khí, tiếp theo là Chân Linh rồi Kim Đan, Anh Thai, Thần Kiều, Hư Nguyên, Hợp Đạo…
Thành chủ của thành cấp thấp phải có tu vi Kim Đan mới được đảm nhiệm, thành cấp trung sẽ là Anh Thai, cấp cao sẽ là Thần Kiều, chuẩn vực sẽ là Hư Nguyên, còn Vực chủ phải đạt tới Hợp Đạo.
Những người đảm nhiệm thành chủ, vực chủ không phải là những người mạnh nhất, trong thành trong vực luôn luôn có người mạnh hơn.
Những có uy tín và năng lực quản lí mạnh mới được đẩy lên làm thành chủ, vực chủ. Có tu vi mạnh chưa chắc đã được làm.
Còn trong tông môn, muốn tông môn của mình đạt chuẩn Hoàng Tông thì trong tông phải có ít nhất một người tu luyện cấp độ Anh Thai và năm người có cấp độ thấp hơn Anh Thai một cấp độ.
Huyền Tông, Địa Tông, Thiên Tông thì là Thần Kiều, Hư Nguyên, Hợp Đạo,..đương nhiên vẫn cần năm người có cấp độ thấp hơn cấp độ cao nhất một bậc.
Tu luyện đến Thần Kiều có thể bay giữa thế giới này, còn dưới Thần Kiều trên Tụ Khí cần phải có phi kiếm hoặc pháp bảo phi hành trợ giúp mới bay được.
Trên thế giới này không chỉ có mỗi loài người, còn có cả Yêu tộc và nhân yêu.
Yêu tộc chỉ là cách gọi chung nhất, trong yêu tộc còn chia thành hai chủng riêng.
Chủng thứ nhất gọi yêu thú, yêu thú bao gồm các loài yêu không thể hóa thành hình dạng như nhân tộc.
Chủng thứ hai là các chủng yêu thú đến cấp độ nhất định có thể hóa thành hình như người. Những chủng này có thể xưng một tộc loài riêng biệt như tộc Phượng Hoàng, tộc Long,…
Cấp độ tu luyện của Yêu tộc có thể gọi theo hai cách. Cách thứ nhất là theo các số từ một đến bảy….
Cách thứ hai là gọi theo từng cấp độ riêng giống như loài người. Yêu Thú, Yêu Đồ, Yêu Sư, Yêu Linh, Yêu Vương, Yêu Hoàng, Yêu Quân,…Các cấp độ này hay được tộc có thể hóa hình dùng.
Yêu tu luyện đến Yêu Vương có thể hóa hình và bay, riêng có một vài tộc khi sinh ra đã có thể bay được rồi.
Tác giả còn nghe nói có một vài tộc mang dòng máu mạnh mẽ không cần đến Yêu Vương vẫn có thể biến đổi tự do giữa hình người và hình yêu.
Cuối cùng về nhân yêu. Đây là một tộc loài mới được sinh ra giữa sự kết hợp của người và yêu.
Vì người và yêu đã tranh đấu muôn vàn đời nên tộc loài này nhân yêu đều bị hai bên hắn hủi, căm ghét.
Người và yêu coi nhân yêu như một nỗi ô nhục lớn nhất, khi ở trong địa bàn của Yêu tộc thì nhân yêu sẽ bị đuổi hoặc là g·iết. Còn trong địa bàn của người thì nhân yêu nam sẽ b·ị b·ắt làm việc như nô lệ, nhân yêu nữ sẽ bị buôn bán trao đổi như một món hàng cho những người cần.
Tộc nhân yêu luôn bị h·ành h·ạ như vậy là do họ yếu.
Một tộc loài mới nên chưa có công pháp tu luyện riêng.
Nhân yêu có thể tu luyện cả công pháp của người và yêu nhưng sẽ không lên cao được do dòng máu lẫn lộn.
Tác giả mới chỉ biết đến đây, chắc chắn còn những có cấp độ cao hơn nhưng ông ta không thể đi tiếp để khám phá được.
Lâm Thắng khép cuốn sách lại rồi thở ra một hơi.
Nhờ cuốn sách này hắn đã biết những thứ cơ bản của thế giới.
Hắn thấy rất nể phục tác giả của cuốn sách, dùng gần cả một đời chỉ để đi và viết sách để lại thông tin cho đời sau.
Lâm Thắng cất cuốn sách lại lên trên kệ, hắn đọc chăm chú quá nên không biết đã qu bao lâu.
Nhìn sang bàn thì thấy Lâm Ngọc Linh đã nằm xuống bàn ngủ mất, trong tay vẫn cần hai món đồ chơi hắn mua cho.
Cô gái chủ quán đang ngồi đọc sách ở trên bàn lúc nào không hay, giữa bàn còn để hai cốc nước và một đĩa bánh gì đó.
Lâm Thắng đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, cất hai món đồ chơi vào túi hệ thống rồi vuốt nhẹ tóc cô bé.
“Em đã đọc sách được bao lâu rồi thế chị!” Lâm Thắng hỏi cô gái trông tiệm.
“Mười phút nữa là được hai giờ rồi thưa quý khách!” Cô gái nhìn một chiếc đồng hồ cát ở bên tủ rồi nói.
Lâm Thắng lấy tiền đưa cô gái rồi nhẹ nhàng bế Ngọc Linh đang ngủ say lên.
Cô bé cựa quậy vài cái trong ngực hắn xong vẫn ngủ yên.
Lâm Thắng bước ra tiệm sách đi về khách sạn, lên đến phòng cởi giày và áo ngoài cho Ngọc Linh rồi đặt cô bé lên giường, hắn cởi bớt đồ xong cũng lên giường đi ngủ.
Mai đi sang thành Đông hỏi nốt chỗ cuối cùng xem tình hình thế nào.
Nếu có manh mối hắn sẽ đi tìm tiếp, không may không có hắn đành phải về rừng đánh quái để tăng cấp.
Đến một cấp độ nào đó hắn sẽ có năng lực tìm ở các khu vực lớn hơn, xa hơn.
Lúc đó hắn không tin mình sẽ không tìm thấy hai người họ.
…