Chương 30: Đi dạo (2)
Không quan tâm việc chỗ này nữa, hắn bế Ngọc Linh đi dạo vòng quanh tiếp.
Dạo qua mấy con phố không thấy có gì cần để mua nữa, hai người đi về khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường đi hắn thấy binh vệ thành bắt đầu đi dạo quanh trong thành.
Hắn đoán có lẽ họ đã bắt đầu lùng bắt cô gái nhân yêu đó.
Lâm Thắng thở dài, mong có gái đó trốn được, b·ị b·ắt lại sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
“Em muốn đi dạo nữa không!” Lâm Thắng hỏi Lâm Ngọc Linh.
Hắn định về khách sạn nhưng sợ cô chưa ngắm mọi thứ đủ nên mới hỏi.
Nếu Ngọc Linh muốn đi tiếp thì hắn sẽ đi đến những chỗ khác.
“Anh đi đâu em ngắm ở đó, em không đòi anh phải dẫn em đi dạo mãi đâu!” Lâm Ngọc Linh nhìn hắn nói.
Mình đi đâu thì ngắm ở đó hả. Đúng ha, có thể đi hỏi thông tin bố mẹ ngay lúc này, Ngọc Linh cũng có thể ngắm mọi thứ xung quanh ở trên đường mà.
“Vậy mình đi tiếp nhé!” Lâm Thắng nói.
Hắn bắt đầu di chuyển sang thành Tây luôn, còn thành Tây là hắn chưa hỏi.
Ở khu vực hắn đang đứng cách thành Tây không xa lắm, đi một đoạn có thể đến.
Không cần phải về khách sạn dọn đồ hay gì cả vì hắn không để đồ ở đó.
Ở khách sạn còn thừa hai viên linh thạch, hắn không định quay về lấy, nó không cần thiết lắm, có hai viên thôi mà.
…
Thương hội bên Thành Tây tên là Phương Vân, thương hội này có bảy chi nhánh phân bố ở các nơi.
Chi nhánh gần hắn nhất mất khoảng hai mươi phút đi bộ.
Hắn không chạy nhanh để cho Ngọc Linh ngắm những cảnh trên đường.
Hai mươi phút sau đã đến chi nhánh thứ nhất của thuơng hội Phương Vân.
Lâm Thắng bế Ngọc Linh vào hỏi thăm. Kết quả là không thu được gì.
Hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, bản thân đã quen với câu trả lời này rồi.
Lâm Thắng rời khỏi chi nhánh này sang chi nhánh khác.
Mất cả buổi chiều hỏi cả bảy chi nhánh, tất cả đều có một câu trả lời như nhau đó là không thấy.
Hỏi cả thành rồi mà không có manh mối khiến hắn sầu não.
Hướng đi duy nhất đã đến đường cụt, giờ muốn tìm họ khó như lên trời.
Lâm Thắng nhăn mi cau mày suy nghĩ.
Lúc này bỗng có một bàn tay nhỏ bé chạm vào má hắn.
“Anh có chuyện gì hả!” Lâm Ngọc Linh ngước lên nhìn hắn nói.
Thấy vậy lông mày hắn giãn ra, cười xoa đầu cô bé.
“Không có chuyện gì đâu bé ngoan!”
Manh mối chưa cụt hẳn, có một chỗ hắn chưa kịp hỏi bên thành Đông.
Vẫn còn một tia manh mối ở bên đó, bây giờ bỏ cuộc vẫn còn sớm.
Trời đang ngả vàng xuống dần, không bao lâu nữa là trời tối.
Hắn cần đi thuê khách sạn và đi ăn, bụng đã có chút đói rồi.
Chỗ hiện tại hắn đang đứng có nhiều người bình thường đi lại, hắn đoán thành Tây này là nơi nghèo hơn so với ba khu vực còn lại vì hắn thấy rất ít người bình thường ở bên đó.
Trên đường đã thấy nhiều người bình thường thì đi ra rìa thành Tây có lẽ sẽ là một khu sinh sống.
Lâm Thắng bước đi về phía trước, hắn đang hướng về phía rìa khu vực thành này.
Hắn muốn để Ngọc Linh cũng thấy những hoàn cảnh sống của những người bình thường.
Đúng như hắn đoán, đi hết đoạn đường đang đứng hắn đã thấy ven đường không phồn hoa, đẹp đẽ như trong trung tâm nữa.
Nhà ở đây thấp hơn, cũ hơn, ít treo những thứ nhiều màu sắc hơn. Người ở đây toàn là người bình thường, thỉnh thoảng mới gặp người tu luyện có cấp độ dưới Tụ Khí tầng năm.
Đường xá nhà cửa ở khu này chỉ cũ và nhỏ so với trong thành thôi, những thứ ở đây vẫn hơn thị trấn rất nhiều.
Trên đường bắt đầu những sạp hàng, có vẻ như hắn đang đến gần chợ.
Ngọc Linh mở to mắt nhìn những sạp hàng mới lạ.
Lâm Thắng chú ý thấy cô bé đang nhìn chằm chằm vào một sạp hàng bán đồ điêu khắc nhỏ.
Trên đó có những con vật, búp bê bằng gỗ được khắc rất đẹp.
Lâm Thắng cười cười, chỉ có người bình thường mới bán những thứ trẻ con thích như vậy thôi.
Lâm Ngọc Linh đã mười ba tuổi nhưng cô bé chưa bao giờ được chơi như một đứa trẻ bình thường.
Bị thu hút bởi những thứ đồ chơi của trẻ em là chuyện đương nhiên.
Lâm Thắng đi đến sạp hàng bán những đồ điêu khắc đó.
Lâm Ngọc Linh vẫn bị thu hút bởi những thứ kì lạ này.
“Em thích cái nào!” Lâm Thắng đặt cô xuống và ngồi xuống hỏi.
Lúc này Lâm Ngọc Linh mới hoàn hồn lại, cô không nghe hắn hỏi mà quay đầu vào ngực hắn.
Có vẻ cô thích nhưng không dám đòi hắn.
“Em thích cái nào nói với anh!”
Lâm Thắng cầm lấy hai bên vai quay Ngọc Linh về phía sạp hàng.
Ngọc Linh quay đầu lại nhìn về phía hắn.
“Được thật ạ!” Cô nhỏ giọng nói.
“Anh nói được là được, em bảo sẽ nghe anh cơ mà!” Lâm Thắng xoa đầu cô nói.
Lâm Ngọc Linh mím mím cái môi rồi chỉ vào một con mèo gỗ màu vàng, đuôi nó còn đính một đôi chuông nhỏ.
Ông lão bán hàng thây vậy thì cười.
“Cô bé rất biết chọn đấy, rất nhiều trẻ con thích món này!”
“Bao nhiêu tiền thế ông chủ?” Lâm Thắng hỏi.
“Mười lăm đồng!” Ông chủ trả lời.
Lâm Thắng lấy ra năm mươi đồng đưa cho ông chủ và cầm con mèo gỗ đặt vào tay Ngọc Linh.
“Cảm ơn anh!” Lâm Ngọc Linh tươi cười vui vẻ ngắm con mèo gỗ mãi.
Tiếng chuông nhỏ ở đuôi mèo phát ra tiếng ‘linh ting linh ting’ khiến cô rất thích thú.
Thấy Ngọc Linh vui vẻ như vậy hắn cũng vui theo.
“Em thích cái nào nữa không?!” Lâm Thắng hỏi.
“Không ạ!” Ngọc Linh nhìn sạp hàng một vòng rồi nói.
Cô bé nói không nhưng hắn thấy ánh mắt cô đã dừng lại một chút ở những con búp bê bằng vải.
Lâm Thắng cầm lấy một con búp bê bằng vải đặt vào tay cô bé.
Lâm Ngọc Linh kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nhìn sang thì thấy mắt cô bé đỏ dần lên, chưa kịp nói gì thì cô bé đã lao vào lòng rồi.
Lâm Ngọc Linh lại khóc, khóc vì được quan tâm như vậy, một cảm giác khác lạ xuất hiện trong lòng cô bé.
Lâm Thắng ôm cô bé rồi đứng dậy bước đi tiếp.
“Khách quan, ngài còn tiền thừa!!” Ông chủ ở đằng sau hô lên.
“Ông chứ cầm lấy đi!” Lâm Thắng quay đầu lại nói.
“Cảm ơn ngài rất nhiều!” Ông chủ sững sờ rồi hét lớn lên.
Hắn không biết năm mươi đồng đó là một số tiền không nhỏ đối với người bình thường.
Nó đủ để người bình thường ăn trong vài ngày, nếu nghèo tiết kiệm thì có thể ăn trong một tuần.
“Ngoan ngoan không khóc nữa, bé ngoan là bé không khóc!” Lâm Thắng vừa bước đi vừa dỗ dành cô bé.
Lâm Ngọc Linh nghe hắn nói thì ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau nước mắt.
“Ngọc Linh là bé ngoan, Ngọc Linh không khóc!” Ngọc Linh vừa nói vừa sụt sịt.
“Ngọc Linh ngoan nhất!” Lâm Thắng véo má cô bé một cái.
Lâm Thắng tiếp tục đi dạo trong chợ, bây giờ trời đã vàng hẳn, chợ cũng sắp tan rồi.
Người bình thường khác với người tu luyện, họ không đủ sức để buôn bán cả ngày lẫn đêm.
Cho dù có thì hôm sau sẽ mệt mỏi cả một ngày.
“Ọc ọc!!!” Vừa đi qua một hàng bánh bao thơm lừng thì tiếng bụng của Ngọc Linh kêu lên.
Cô bé dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Lâm Thắng cười cười. Mua hẳn năm cái bánh bao cho cô ăn.
Không ăn vội vàng như trước nữa, cô bé cầm bánh ăn từ từ như hắn dặn.
“Anh ăn nè!” Lâm Thắng đang bế Ngọc Linh bước đi thì cô bỗng đưa một chiếc bánh bao đến trước miệng hắn.
“Ngọc Linh ngoan quá!” Lâm Thắng cắn một miếng rồi nói.
Ngọc Linh cười tươi cắn một miếng rồi lại đưa đến miệng hắn.
Mỗi lần Ngọc Linh đưa bánh đến miệng thì hắn đều cắn một miếng.
Đây là ý tốt của cô bé, hắn phải nhận nếu không cô bé sẽ buồn mất.
Một lúc sau bánh bao đã hết, hắn tính toán mình đã ăn mất hai cái.
“Em no chưa!” Lâm Thắng hỏi.
“Hơi hơi ạ!”
“Hơi hơi là chưa! Đi ăn tiếp!”
“Vâng..!”
Lâm Thắng tìm được một khách sạn nhỏ trong khu người bình thường.
Dẫn Ngọc Linh đi vào gọi một bàn đồ ăn lớn.
Lúc hai người ăn xong trời đã tối hẳn, hắn thuê một phòng rồi bế Ngọc Linh lên đó.
Hắn định dẫn Ngọc Linh đi tắm nhưng nhà tắm không có nước nóng, phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có.
Trong khi chờ có nước thì Ngọc Linh ngồi ở bàn trong phòng chơi đồ chơi, hắn đứng bên cửa sổ ngắm cảnh xung quanh.
Ở khu này vào ban đêm không sáng như khu trung tâm của thành.
Chỉ có ánh đèn trong các cửa hàng, khách sạn chiếu từ trong ra làm đường sáng một ít, nếu tắt đèn hoặc đóng cửa đường sẽ tối om.
Lâm Thắng nhìn xung quanh thì bỗng thấy một cửa hàng bán sách.
Chỗ đó bán sách thì liệu có sách về thông tin của thế giới này không nhỉ!
Chắc sẽ phải có, mình cần phải đến đó xem thử để biết thêm về thế giới này.
Lâm Thắng quyết định sẽ đến tiệm sách đó đọc sách sau khi tắm cho Ngọc Linh xong.
Một thời gian sau chủ khách sạn báo đã có nước nóng. Lâm Thắng bế Ngọc Linh đi xuống tầng.
“Ông chủ! Khách sạn có nhân viên nữ không?!” Lâm Thắng hỏi ông chủ khách sạn.
“Có nhưng đã về mất rồi! Không biết ngài cần gì ạ?!”
“Thôi, không có gì đâu!”
Lâm Thắng có chút khó khăn, không có nhân viên nữ nào trong khách sạn thì làm sao để tắm cho Ngọc Linh đây.
“Ngọc Linh, em có thể tự tắm được không?!” Lâm Thắng nhìn cô bé hỏi.
“Không ạ, trước các chị sẽ tắm cho em nhưng rất lâu mới được tắm nên em không nhớ tắm thế nào!” Lâm Ngọc Linh nói nhỏ.
“Chị hôm qua tắm cho em em còn nhớ không?”
“H..Hôm qua em chỉ nhìn anh nên không nhớ…!”
Hắn cảm thấy khốn khổ thật rồi. Chẳng lẽ mình tự tay tắm cho em ấy sao! Nhưng em ấy mười ba tuổi rồi..
“Anh tắm cho em được không…?!”
Lâm Ngọc Linh bỗng nhìn hắn nói.
Lâm Thắng sững sờ.
“Nghe anh này, em đã lớn…”
“A…Anh muốn nói là em phải biết giữ kín thân thể không được cho người khác thấy phải không...Các chị đã từng nói với em như vậy…Nhưng em không muốn giấu với anh..anh là người thân của em..em không muốn giấu anh cái gì cả…”
Lâm Ngọc Linh cúi đầu xuống nói.
Lâm Thắng há miệng, định nói gì đó nhưng vẫn thôi.
Từ nhỏ đã b·ị b·ắt nên suy nghĩ của Ngọc Linh chỉ hạn chế từ những lời mà các chị em ấy nói.
Rất nhiều thứ khác em ấy chưa biết rõ, mình cần phải dạy từ từ, không thể để như thế được, rất không tốt.
“Lần này anh sẽ tắm cho em, anh cũng dạy em cách tắm luôn. Từ lần sau em phải tự tắm đấy!” Lâm Thắng nhìn Ngọc Linh nói.
“Vâng ạ!”
….