Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 20: Mua đồ




Chương 20: Mua đồ

Năm phút sau hắn đã thấy cổng thị trấn ở xa xa, hơn một trăm trước hắn đã đi từ đó ra để chạy trốn vào rừng.



Hôm nay hắn nghênh ngang trở về không cần phải trốn chui trốn lủi nữa. Có thực lực hắn đã tự tin hơn hẳn.



Hắn giảm tốc lại, đi bộ bình thường từ đây đến cổng thị trấn, còn khoảng ba trăm mét nên đi bộ bình thường không mất bao nhiêu thời gian.



Một lúc sau hắn đã đi đến cổng thị trấn, chỗ này vẫn không khác gì lúc hắn đi ra.



Bước vào dạo trên đường thị trấn, bây giờ là gần trưa nên dòng người rất tấp nập.



Vì là đường chính nên rất đông người, hai bên đường rất nhiều thứ được bày bán, tiếng hò hét mua bán ồn ào khắp con đường.



Hắn không thấy những tiếng ồn ào này khó chịu mà thấy thấy thích, chỗ có người vẫn tốt hơn trong rừng chỉ toàn yêu thú.



Lâm Thắng không vội đi thẳng về Lâm gia mà đi dạo quanh thị trấn, hắn thấy thích cảm giác bây giờ.



Đi dạo qua một khu bán đồ ăn khiến bụng hắn kêu lên, dù sao cũng gần trưa rồi.



Lâm Thắng dựa theo trí nhớ đi đến cuối con đường này rồi rẽ phải.



Sang một con đường khác không có sạp hàng lề đường nữa, thay vào đó là những quán ăn quán rượu mọc sát nhau, người đi đường vẫn rất đông.



Lâm Thắng đi đến quán ăn lớn nhất ở con đường này. Vừa bước vào thì tiếng ồn ào nói chuyện của những vị khách đang ngồi ăn ập vào tai.



Không hổ là quán ăn tốt nhất khu này, lúc nào cũng rất đông.



“Chào đại nhân, mời đại nhân qua đây ạ!!” Lâm Thắng vừa bước vào thì một tiểu nhị mắt sáng lên, nhanh chân chạy đến mời hắn vào bàn.



Lâm Thắng nhìn rất trẻ nhưng tiểu nhị vẫn gọi hắn là đại nhân vì quần áo trên người hắn rất tinh xảo, nhìn biết là người có tiền.



Tiểu nhị dẫn hắn đi qua bàn nào thì người ở bàn đó đều ngước nhìn hắn.



Áo choàng màu trắng trên người hắn rất đẹp, rất bắt mắt, áo giáp và quần giáp màu xám nhìn giống như rất đắt tiền lộ ra khiến hắn càng bị chú ý.



Lúc Lâm Thắng ngồi xuống một bàn trống thì tất cả mọi người trong quán đều nhìn hắn.



“Thanh niên này đến từ đâu nhỉ?”



“Không biết được, nhưng nhìn mặc nhiều đồ đắt tiền thế kia chỉ có thể đến từ ngoài trấn, trong trấn chưa có nhà nào có tiền mặc như thế cả!”





“Mấy người bàn luận người ta ít thôi, mặc đồ đắt như vậy mà đi có một mình không sợ b·ị c·ướp chắc chắn rất mạnh!”



“Chẳng lẽ là học sinh của học viện từ thành sao?!”



“Có lẽ thế!”



“…”



Bị chú ý là điều không thể tránh khỏi vì thị trấn có chút nghèo, không ai mặc quần áo đắt tiền như hắn cả, tiền để dành hoặc mua đồ có ích cho việc tu luyện là ưu tiên hàng đầu của người ở thị trấn này.



“Thưa đại nhân, ngài dùng gì ạ?” Tiểu nhị đứng bên cạnh hắn hỏi.



“Các người có gì ngon mang hết ra đây!” Lâm Thắng nói.



Gọi hết luôn cho nó gọn, sức ăn của hắn rất lớn, mà lại hắn cũng có tiền.



“Vâng thưa đại nhân, ngài đợi một lát ạ!” Tiểu nhị cười tủm tỉm rời đi.



Lâm Thắng ngồi yên chờ thức ăn lên.



“Ngươi biết về chuyện của đại thiếu gia Lâm gia chưa?!”



“Chuyện gì!”



Bỗng có người nói một chuyện khiến hắn chú ý, đại thiếu gia Lâm gia? Đang nói về hắn sao?



“Đại thiếu gia Lâm Phong của Lâm gia mới mười lăm tuổi đã là Tụ Khí tầng năm, có cơ hội rất lớn đỗ vào học viên trên thành Vân Xuyên!”



“Thật sao! Đúng là người của gia tộc lớn, có tư chất tốt còn có nhiều tài nguyên, không như chúng ta chỉ có tư chất kém, tu luyện mấy chục năm mới đến Tụ Khí tầng ba!”



“Chịu thôi, không thể so sánh với họ!”



“…”



Đại thiếu gia bây giờ của Lâm gia là Lâm Phong à, xem ra mình vừa rời khỏi bọn hắn đã bỏ luôn mình đi.



Lúc này tiểu nhị cũng đã bê đồ ăn lên, bảy tám món, đủ loại thịt và rau.





Có một phần là thịt yêu thú, một phần là thịt bình thường. Ở thị trấn có rất ít người dám đi săn yêu thú để bán nên món ăn làm bằng thịt yêu thú rất ít và rất đắt.



Chỉ có những quán lớn mới có thể bán thịt yêu thú, đương nhiên chỉ là yêu thú cấp thấp.



Thấy tiểu nhị bê nhiều đồ ngon cho hắn thì người xung quanh lại nhìn sang.



Lâm Thắng không để ý những thứ khác, cầm đũa lên bắt đầu ăn.



Một lúc sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hắn đã trả tiền và rời khỏi quán ăn.



Trên bàn hắn vừa ngồi chỉ còn lại những bát đĩa trống không, đến nước sốt cũng không còn.



“Mặc dù là đồ bình thường nhưng có gia vị và được nấu kĩ nên ngon thật, phải đi kiếm chỗ bán gia vị để mua một đống lớn mới được!” Lâm Thắng nói thầm.



Những tháng ngày qua hắn chỉ ăn mỗi thịt nướng không, tuy có mùi vị hơi ngọt nhưng ăn mãi một vị đã rất ngán. Đành cố nuốt để có sức mà săn yêu thú tiếp.



Trong túi hắn mất một viên linh thạch và thay vào đó là hơn tám trăm đồng tiền.



Tiền ở thế giới này có hai loại, tiền giấy và tiền xu, tiền giấy có loại giá trị năm trăm đồng, một trăm đồng và năm mươi đồng. Tiền xu chỉ có năm đồng và một đồng. Linh thạch thuộc về một phạm trù khác.



Lâm Thắng chuyển hướng ra đường chính đi đến một cửa hàng chuyên bán các loại gia vị.



“Quý khách muốn mua loại gia vị nào ạ!”



Lâm Thắng vừa vào thì một bác gái đứng dậy chào hàng, ánh mắt bác gái nhìn hắn y như lúc tiểu nhị quán ăn nhìn hắn.



Hắn nhớ lại gia vị của thế giới này chỉ có năm loại chính là muối, đường, hạt tiêu nhưng là hạt to, nước mắm và nước tương. Còn đâu muốn cho món ăn có thêm mùi vị thì cho thêm các loại rau có mùi thơm vào.



“Muối, tiêu, đường cho 50kg, hai chum nước mắm lớn, hai chum nước tương lớn!” Lâm Thắng suy nghĩ một chút rồi nói.



Tạm thời hắn mua từng đó trước, chỗ đó đủ cho nửa năm nhỉ, hết lại đi mua tiếp.



“Có ngay thưa quý khách!” Bác gái cười tươi như hoa chạy vào trong lấy đồ.



Một lúc sau một đống đồ lớn đã được đặt trước mặt hắn.



“Của quý khách hết sáu mươi đồng ạ!” Bác gái cười nhìn Lâm Thắng nói.



Lâm Thắng gật đầu rồi lấy tiền ra đưa cho bác gái.





Trả tiền xong Lâm Thắng cất đống gia vị vào túi hệ thống. Hắn không hiểu tại sao mà mấy thứ đồ này để được trong túi riêng thịt lại không để vào được. Hệ thống sợ bị bốc mùi hay sao.



“Gia vị có rồi tiếp theo là nồi niêu xoong chảo nhỉ, không thể cứ ăn nướng mãi!” Lâm Thắng lẩm bẩm.



Hắn tìm đến chỗ bán đồ bếp xem thử nhưng không có cái nào vừa ý, nồi thì quá dày quá to, chảo cũng dày còn lõm sâu như cái nón, không có tay cầm dài không hợp ý hắn.



Hắn hỏi ông chủ bán đồ bếp chỗ làm ra những thứ đồ này, hắn muốn chỗ đó làm nồi chảo theo ý của mình.

Đi theo đường ông chủ bán đồ bếp chỉ hắn đã đến trước một tiệm rèn. Chỉ mới đứng ở ngoài hắn đã cảm thấy chỗ này có nhiệt độ cao hơn chỗ khác, tiếng gõ sắt cũng vang lên liên tục.



Trước cửa tiệm rèn trưng bày đủ loại đồ làm bằng sắt, đồ bếp, v·ũ k·hí, …



“Ông chủ có đó không!” Lâm Thắng bước vào gọi.



“Đến đây đến đây!” Tiếng nói từ sau tiệm vang lên.



Sau đó là một người đàn ông trung niên đi ra.



“Khách quan gì ạ!” Chủ tiệm rèn nhìn Lâm Thắng nói.



“Tôi muốn đặt làm một số đồ bếp!” Lâm Thắng nói.



“Ngài muốn làm loại hình nào!”



“Như này..rồi như thế…!”



Lâm Thắng mô tả hình dáng và đặc biệt là độ dày do chủ tiệm.



“Hai ngày sau sẽ có ngay, vì ngài không mang vật liệu nên đồ sẽ đắt hơn bình thường!” Sau khi hiểu rõ mô tả của Lâm Thắng chủ quán nói.



“Hai ngày à, có thể xong trong chiều nay không!” Lâm Thắng nói.



Hai ngày hơi lâu, hắn định xử lí chuyện ở Lâm gia trong ngày hôm nay rồi rời khỏi thị trấn luôn.



“Không thể được, còn nhiều đơn khác đang đợi…nhưng mà quý khách là đặc biệt nên có thể xong ngay trong chiều này!” Chủ tiệm đang từ chối nhưng khi thấy Lâm Thắng để một viên linh thạch trên bàn thì bẻ lái ngay lập tức.



Chủ tiệm cười tủm tỉm đồng ý yêu cầu của Lâm Thắng, thậm chí lúc hắn đi ra còn theo sau tiễn tận cửa, nụ cười trên mặt vẫn còn đó.

“Tiếp theo là đến Lâm gia!”