Chương 19: Rời rừng
“Vẫn là những thứ quen thuộc!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Những thứ này có quá nhiều rồi, nhiều đến mức hắn không dùng hết, trừ khi phá không thì nó vẫn sẽ chất đầy trong hệ thống.
Nhiều quá cũng không tốt, chật túi nhìn rất ngứa mắt.
“Về thị trấn Lâm An xem thử nhỉ, với thực lực đang có bây giờ sẽ không có ai ở đó làm gì mình được!” Lâm Thắng nghĩ.
Ở trong rừng một mình lâu quá sẽ rất buồn chán, mới đầu có thưởng của hệ thống hắn không cảm thấy chán lắm, bây giờ quá quen rồi nên không còn cảm thấy có gì thú vị nữa.
Hắn định về thị trấn giải tỏa một chút cho đỡ chán.
Hắn chọn thị trấn là vì tiện đường giải quyết chuyện ở Lâm gia luôn, về đó xem bố mẹ mình trở về chưa, nếu chưa về thì tìm hiểu trước khi m·ất t·ích họ đã đi đâu.
Có lẽ Lâm Đông biết một chút thông tin, nếu ông ta nói chuyện bình thường hắn sẽ tha cho con trai của ông ta, còn không thì đành phải tiễn cả hai người đó xuống địa ngục.
Hắn vẫn không quên họ đối xử với mình như thế nào khi ở gia tộc đó, mặc dù lúc hắn mới đến chỉ chịu một ít, phần nhiều do tiền thân chịu nhưng hắn đã chấp nhận thân phận này, thù của tiền thân cũng là thù của hắn, phải báo mới có thể thoải mái được.
Lâm Thắng lên đường ngay sau khi quyết định xong, vị trí bây giờ của hắn là ở sâu trong rừng khoảng 50km tính từ rìa chỉ có động vật hoang dã.
Hắn đã đi qua đi lại ở khu vực lớn này trong một năm trời nên có thể tính được đại khái khoảng cách và độ rộng.
Vào sâu khoảng 50km còn mở rộng ra hai bên chỉ có tầm 30km thôi, nên săn thú ở một khu vực cố định trước, hết thú ở đó mới di chuyển sang khu vực khác.
Nếu cứ đi thẳng đường săn thú rất dễ bị lạc, không may còn rơi vào nơi có nhiều yêu thú mạnh, hắn sẽ không mắc sai lầm nghiêm trọng này đâu, an toàn là trên hết.
50km không xa lắm đối với hắn, chạy tầm một tiếng đã ra đến ngoài rìa.
Sau khi lên level 100 hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể mình có một nguồn năng lượng dồi dào, nguồn năng lượng này có thể giúp hắn rất nhiều thứ.
Một trong những tác dụng của nó là tăng tốc, điều khiển nguồn năng lượng này bao bọc hai chân sẽ tăng rất nhiều tốc độ chạy, năng lượng tiêu hao không lớn nên hắn có thể sử dụng liên tục.
Hắn đoán đây là dòng MP hay mana, hoặc ma lực gì gì đó. Hệ thống cho cho hắn biết nên hắn đành phải đoán mò.
Xét theo game thì nguồn năng lượng này tên là mana nhưng hắn thích tên ma lực hơn nên hắn quyết định sẽ gọi nó là ma lực.
…
Một tiếng sau hắn đã ra đến ngoài rìa, bây giờ hắn đang đứng trên đỉnh sườn núi thẳng đứng.
Một năm qua hắn hay ra chỗ này ngủ rồi ngắm sao ngắm trăng, gió thổi mát mẻ, không khí trong lành khiến tinh thần rất thoải mái.
Nhớ lại phương hướng thì bây giờ hắn cần đi về phía bên phải để quay lại khu vực lúc trước, chỉ cần chạy thẳng bên ngoài rìa là có thể đến.
Trước kia hắn luôn đi thẳng bên trái, bây giờ ngược lại nó là bên phải.
Lâm Thắng lên đường luôn sau khi biết được hướng cần phải đi, chạy được ba bốn cây số thì sườn núi đã biến mất, hắn đã xuống khu vực thấp.
Không biết bao lâu mới có thể đến mà chắc là không xa lắm, trong rừng chạy ngoằn ngoèo nghĩ rất xa nhưng chạy thẳng sẽ khác.
Không nằm ngoài dự đoán, chỉ ba mươi phút sau hắn đã đến khu rừng mà lúc trước hắn săn thú sau khi đi khỏi nhà Dương Bình.
Chạy ba mươi phút được khoảng 20 cây số, các chỗ hắn săn thú thực sự không xa nhau lắm.
Nếu đi thẳng vào sâu thì sẽ đến địa bàn của Lục Mối, từ địa bàn Lục Mối mà đi về bên phải thì sẽ thấy hang sói, nơi hắn bị đám Lang Sừng mời đi.
Nếu bây giờ hắn vẫn còn ở level dưới một trăm thì hắn sẽ đi săn đám Lục Mối và đám Sói yêu đó.
Nhưng bây giờ đã lên level 150, đám yêu thú cấp một không cho hắn được bao nhiêu kinh nghiệm, g·iết mấy chục con mới lên một level, không nên lãng phí thời gian cho bọn chúng, dành thời gian đó để chém yêu thú cấp hai sẽ tốt hơn nhiều.
“Không biết ông Bình còn ở đó không nhỉ?!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Trước kia Dương Bình đã giúp hắn rất nhiều, nhờ ông ấy mà hắn đã có thể lên level thấp một cách nhanh chóng.
Từ việc lên level thấp nhanh đó hắn mới có thể vào rừng sâu săn yêu thú tốt hơn.
Hắn quyết định đi đến ngôi nhà đó xem có thấy người không, nếu gặp thì hắn sẽ cho Dương Bình thêm linh thạch, để ông ấy có thể về lại trong thành sống.
Dương Bình đã già rồi, cứ dựa vào săn thú để sống qua ngày như vậy rất không ổn. Vài năm nữa muốn đi cũng khó khăn thì săn thú kiểu gì đây.
Hiện tại hắn không thiếu linh thạch, chỉ cần cho ông ấy vài chục viên là có thể an hưởng tuổi già trong thành.
Lâm Thắng đổi hướng chạy ra khỏi rừng, chỉ vài phút sau hắn đã ra khỏi khu rừng và thấy một con đường.
Chạy thẳng theo đường sẽ đến được nhà Dương Bình, cũng có thể đến thị trấn nhanh chóng.
Một lúc sau hắn đã đến nhà của Dương Bình nhưng bên trong không có ai cả, hắn đi vào quan sát thì thấy toàn bụi bặm. Ngôi nhà này đã lâu không có người ở.
Dương Bình đã không ở đây trong một thời gian dài, có lẽ ông ấy đã dùng linh thạch hắn cho để vào thành ở.
Không thấy người thì thôi vậy, hắn tiếp tục đi về phía thị trấn.
Chạy theo đường được một đoạn thì hắn thấy phía trước có ba chiếc xe ngựa.
Nhìn hướng có vẻ như là đi từ thị trấn ra để đến thành.
Hắn không để ý đám người này, giữ nguyên tốc độ tiếp tục chạy trên đường.
Lúc này đám người trên xe ngựa đã nhìn thấy hắn.
Người điều khiển xe ngựa dụi dụi mắt của mình.
“Kia là…một người!!”
Người này bỗng cho xe ngựa dừng lại, xe đầu dừng thì hai xe phía sau cũng dừng lại.
“Sao đang đi lại dừng rồi!”
Trong xe thứ nhất truyền ra một giọng nói.
“Thưa thiếu gia, phía trước có một người đang chạy đến với tốc độ rất nhanh!” Người điều khiển xe ngựa nói.
“Chạy nhanh ư? Nhanh cỡ nào mà khiến ngươi phải dừng xe ngựa lại?!”
“Ực…thưa thiếu gia, người nên tự xem thì hơn!” Hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi nói.
“Có địch!! Mau lập đội hình!!”
Lúc này những hộ vệ đi quanh ba chiếc xe ngựa cũng đã phát hiện ra Lâm Thắng, cả đám trợn mắt bất ngờ rồi dơ v·ũ k·hí lên chạy đến bảo vệ ba chiếc xe ngựa.
Nhưng mà đám hộ vệ có vẻ hơi run, cầm v·ũ k·hí cứ rung rung.
“Đâu, người chạy nhanh đâu??”
Lúc này ở chiếc xe ngựa thứ nhất có người vén màn che rồi ngó đầu ra, đây là một thiếu thiên khoảng 15 tuổi.
“Thiếu gia, người mau vào trong xe, ở ngoài rất nguy hiểm!!” Một hộ vệ đứng trước xe ngựa nói.
“Nguy hiểm gì, có nguy hiểm thì cũng có bác Phúc là Tụ Khí tầng bảy bảo vệ còn sợ gì nguy hiểm!” Thiếu niên trong xe cười nói.
“Đến rồi!” Hộ vệ phía trước xe không trả lời tên này mà cầm chặt kiếm, căng thẳng nhìn về phía trước.
Lúc này Lâm Thắng còn cách bọn họ chỉ năm mươi mét.
Thiếu niên kia thấy bác Phúc không trả lời mình lại định hỏi gì thì cũng đã thấy Lâm Thắng.
Lâm Thắng đã thấy đám người dừng xe lại còn có mấy người cầm v·ũ k·hí đứng ở phía trước.
“Coi mình là kẻ địch à!” Lâm Thắng thì thầm.
Nhưng hắn không để ý, dù sao hắn chạy nhanh quá, lao thẳng đến như vậy người ta coi là hắn kẻ địch cũng phải.
Năm mươi mét rất ngắn, chỉ hai giây hắn đã chạy xong, vượt qua đám người này trong tích tắc.
“Hô..hô!”
Lúc Lâm Thắng chạy qua không đụng chạm gì với đoàn xe thì mấy hộ vệ phía trước mới thở ra một hơi, chân vẫn còn hơi run.
“Đội trưởng, người kia đáng sợ thật đấy, may là không nhằm vào chúng ta!”
Một hộ vệ đứng bên cạnh bác Phúc nói, hắn đang cố đứng vững bằng cách chống cây thương xuống đất, những người khác cũng không khá hơn.
Bọn họ cứ tưởng Lâm Thắng đang nhằm vào mình, với tốc độ chạy thế kia thì cảnh giới sẽ rất cao, bọn họ sẽ không làm gì được người ta.
“Đúng là rất đáng sợ!” Bác Phúc nói.
“Bác Phúc, người kia là ai vậy, sao có thể chạy nhanh như thế chứ?” Thiếu niên trong xe tò mò hỏi.
“Thiếu gia không nên hỏi, lão cũng không biết đó là ai. Nhưng có một điều chắc chắn tu vi của người kia là Chân Linh!!”
Nghe được bác Phúc nói như vậy thì những người khác đều hiện vẻ hâm mộ và kính sợ.
…