Chương 17: Dùng thương nướng thịt
Có vẻ như hắn đã đoán sai, chạy gần một tiếng nữa mới đến khu ngoài rìa.
Rất may đám Khỉ yêu không đuổi hắn và trên đường chạy ra đây hắn không gặp con yêu thú nào khác.
Bây giờ hắn đang ngồi trên đất thở hồng hộc, không đến mức ngất đi như lần trước nhưng cũng rát hết cả cồ họng, chân tay đang run rẩy.
"Nguy hiểm thật sự, may là thoát được rồi!"
Phải hơn mười phút sau hắn mới hồi sức lại, ngồi dậy quan sát xung quanh.
"Nên đi hướng nào nhỉ!"
Chỗ rìa hắn đang đứng rất lạ lẫm vì hắn mới đến lần đầu, bây giờ hắn không biết mình đang ở đâu, đi về hướng nào mới tốt.
Đang là nửa đêm nên cũng không đi đâu được cả, rất khó xác định phương hướng.
Có lẽ do hắn chạy chéo đường nên mới mất nhiều thời gian mới ra được đến đây.
Nếu chạy thẳng thì chắc chỉ mất tầm một tiếng.
"Thôi, cứ đi tiếp xem sao!" Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn quyết định cứ đi thẳng về phía trước, không tìm thấy đường ra khỏi rừng cũng không sao.
Tìm chỗ nào cảm thấy an toàn để ngủ qua đêm nay cũng được.
Đi hơn mười phút hắn không thấy dấu hiệu của yêu thú, xem ra mình đã đi đúng hướng.
Một đoạn sau hắn thấy có con sóc nhảy nhót trên cây, nhìn thấy động vật hắn lại nhớ đến thịt, vừa nhớ đến thịt hắn lại cảm thấy đói, đói rồi bụng lại kêu.
Tính ra hắn vẫn chưa ăn tối, lúc trưa ăn xong ngủ một giấc đến tối rồi còn chạy khỏi ổ Lang từ đó đến giờ. Cái bụng vẫn trống không, cần bổ sung năng lượng để có một giấc ngủ ngon.
Vừa đi vừa quan sát, cảm nhận cẩn thận trên đường xem có con mồi nào không.
Một lúc sau hắn đã thấy được mấy con lợn rừng đang kiếm ăn trong bụi cây.
Nhìn thấy lợn rừng hắn lại nhớ đến những ngày đầu tiên, thịt mà hắn ăn thứ nhất ở trong rừng chính là thịt lợn rừng, mới đây thôi mà đã qua lâu như vậy rồi.
Lâm Thắng lấy cây thương ra, nhắm chuẩn một con rồi phi mạnh thương về nó.
Lực lượng bây giờ của hắn không nhỏ, lần đầu dùng thương săn thú thế nhưng nó phi rất chuẩn, rất thẳng, xiên qua bụng con lợn rừng hắn đã nhắm.
“Éc!!”
Con lợn b·ị t·hương xiên qua hét lên khiến những con khác hoảng loạn chạy tứ tung, hét lên rồi ngã luôn xuống đất.
Lâm Thắng đi đến chỗ con lợn bị xiên rồi cúi xuống nhấc thương lên vác trên vai, con lợn rừng vẫn nằm ở trên thương.
“Quanh đây không thấy có nhiều củi nhỉ, đi quanh quanh thử xem chỗ nào có nhiều thì nướng ở đó vậy!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Lâm Thắng vác thương có con lợn rừng đi về phía trước tìm củi.
Hắn có thể nướng bằng hỏa thuật nhưng thịt sẽ không ngon như nướng bằng than.
Khẩu vị của hắn đã tăng lên khi ăn thịt yêu thú rồi, thịt bình thường phải ngon hắn mới nuốt được.
Trong trường hợp an toàn hắn muốn bản thân được thoải mái một chút, cứ cứng ngắc lại rất dễ nổi nóng.
Năm phút sau Lâm Thắng đã dừng lại.
Hắn dừng lại không phải bởi vì hắn tìm thấy nơi có củi mà hắn dừng lại vì phía trước là một sườn núi thẳng đứng, hắn đang đứng trên đỉnh sườn.
Hắn đi đến cạnh bờ sườn nhìn xuống, có ánh trăng nên hắn thấy được sườn núi này rất cao, khoảng hai trăm mét. Rơi xuống thì chỉ có nát bét.
Không nhìn xuống nữa, hắn nhìn ra xa thì thấy có một nơi sáng sáng.
“Chắc nơi đó là một thành nhỉ?!” Lâm Thắng nó.
Hắn đoán được chỗ sáng cách khoảng mười 10km kia là một thành, không biết đó có phải là thành mà Dương Bình nói không.
Lâm Thắng quay người lại đi về chỗ có mấy gốc cây rồi đặt con lợn rừng xuống. Hắn định ở chỗ này trong đêm nay.
Đặt thương xiên lợn rừng xuống rồi đi loanh quanh nhặt củi, chỉ mười phút sau hắn đã ôm một đống lớn quay lại.
Xếp thành đống rồi dùng hỏa thuật đốt cháy, sau khi đốt lửa hắn bắt đầu làm thịt con lợn rừng.
Rút thương ra để ở một bên, lấy đao ra cắt con lợn rừng thành từng miếng thịt to rồi quấn vào cây thương.
Lúc quấn mấy miếng to dài vào cây thương xong thì cũng đã có nhiều than. Hắn chặt hai cành cây có hình chữ V rồi cắm xuống cạnh mỗi bên đống lửa một cái.
Xong việc thì nhấc cây thương đã được quấn đầy thịt lợn rừng đặt lên.
Người bình thường dùng đao dùng thương để chiến đấu mà hắn lại dùng để làm thịt, nướng thịt.
Một tiếng sau, thịt đã hết lửa đã tắt.
Bụng no căng rồi cũng nên đi ngủ. Hắn chuẩn bị nằm xuống ngủ thì cảm thấy gì đó, ánh mắt liếc vào bụi cây cách hắn không xa lắm.
“Đúng là mũi chó, thính thật đấy!” Lâm Thắng vừa cười vừa nói.
Trong bụi cây có mấy con chó sói bình thường đang rập rình hắn.
Chắc do mùi thịt con lợn rừng đã dụ chúng đến đây.
Lâm Thắng nhặt một hòn đá nhỏ lên rồi ném thẳng vào bụi có chó sói đang trốn.
“Cốp!”
Viên đá hắn ném rơi thẳng vào đầu một con chó sói, con này chưa kịp phản ứng thì lại ăn một viên nữa.
Mấy con bên cạnh cũng bị ăn đá vô đầu.
“Gừ! Ẳng!!”
Bị t·ấn c·ông từ đâu không rõ khiến đám sói hoảng sợ chạy mất, chỉ trong mấy giây bọn nó đã biến mất tiêu.
“Haha! Trêu bọn chúng hài phết!!” Lâm Thắng nói rồi nhắm mắt đi ngủ.
Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hôm nay mệt quá rồi.
…
Một đêm trôi qua trong bình yên.
Lúc Lâm Thắng mở mắt ra thì mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu rồi.
“Gần trưa rồi cơ à!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn đứng dậy vươn vai vài cái rồi làm thịt con lợn tiếp.
Vẫn như tối hôm qua, hắn lại dùng thương làm cái để nướng.
“Không dùng chiến đấu thì dùng ở chỗ có ích khác!” Lâm Thắng cười cười.
Một lúc sau thịt đã chín, hắn vừa ăn vừa kiểm kê xem mình đã thu được những gì.
Hôm qua vội chạy và mệt quá nên không rảnh kiểm tra.
[ Tên: Lâm Thắng ]
[ Level: 39 ]
[ HP: 400/400 ]
[ MP: 200/200 ]
[ Chức nghiệp: Pháp sư ( ???) Kiếm sĩ (Lv 1) Cung thủ (Lv1) ]
[ All skill: Thám Nhãn (Lv1) Hỏa thuật (Lv 1) Kháng hỏa (Lv 1) Cường hóa vật lí (Lv1) Kháng vật lí (Lv1) ]
[ Túi: Rương báu (F) x1, Kiếm (F) x2, Giày (F) x1, Thuốc HP (F) x16, Thuốc MP (F) x24, Đá chứa năng lượng (x50) ]
[ Đồ hỏng: Giày (F) x1, Áo choàng (F) x1, Kiếm (F) x1 ]
Hắn đã lên level 39 còn nhận được một rương báu.
Lâm Thắng ấn mở rương.
[ Bạn nhận được những vật phẩm sau: Cung (F) x1, Mũi tên (F) x5, Áo giáp (F) x1, Thuốc HP (F) x5, Thuốc MP (F) x5, Đá chứa năng lượng (x10) ]
“Ồ! Lần này có cả cung tên, hệ thống muốn hắn học luôn bắn cung à!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Nói xong thì hắn lấy áo giáp mới ra mặc lên người thay cho áo giáp đã rách vài chỗ.
Có áo giáp mới khiến hắn vui mừng một ít, áo choàng, áo giáp trên người hắn bị yêu thú cào cắn rách mất vài chỗ.
Hắn cảm thấy hơi khó chịu khi phải mặc đồ rách như vậy, nhưng đành chịu vì đâu có đồ để thay.
Lâm Thắng đứng dậy, hắn quyết định chuyển hướng đi săn yêu thú, mấy chỗ cũ quá nguy hiểm, không rơi vào hang ổ thì b·ị b·ắt, lần này nhất định phải cẩn thận hơn.
Hôm qua sau khi ra khỏi rừng có yêu thú hắn vẫn luôn đi thẳng, ở trong rừng yêu thú cũng chạy thẳng ra.
Đi theo đường cũ rất nguy hiểm nên giờ hắn quyết định đi về bên trái thật xa rồi mới đi vào rừng có yêu thú.
Hắn không còn là một đứa trẻ chưa biết gì như lúc trước. Bây giờ hắn có sức mạnh, có kĩ năng, có đủ loại v·ũ k·hí để chiến đấu, để khiến bản thân mạnh hơn qua từng ngày.
Một thời gian sau hắn đã đến khu rừng cần vào, cầm chắc kiếm trong tay rồi nhấc chân bước vào đó. Từ bây giờ nhất định không thể rơi vào tình trạng như mấy ngày qua, hắn cần mạnh hơn để không phải chạy trốn nữa.