Chương 12: Tuyệt vọng
Bốn con Bạo Sư đang rình ba mẹ con Gấu yêu.
Thấy cảnh này hắn quyết định ra tay với đám Bạo Sư trong bụi, đây chỉ là kiếm kinh nghiệm thôi, cứu Gấu yêu chỉ là tiện tay.
Đám Bạo Sư trông rất lạ, hắn cảm thấy lạ vì nó không giống sư tử cũng chẳng giống hổ.
Đầu giống sư tử nhưng không có nhiều lông ở cổ, người vằn giống hổ nhưng không phải màu cam đen mà là màu cam vàng.
Hắn nghĩ giống loài này là kết tinh của mối tình vụng trộm giữa hổ và sư tử.
Lâm Thắng nhẹ nhàng tiến gần đến chỗ bốn con Bạo Sư đang nấp, cố gắng không để chúng phát hiện ra mình.
Nhẹ nhàng cách chúng còn mười mét, Lâm Thắng dơ hai tay lên, trong đầu nghĩ :“ Hỏa cầu!”
Chỉ trong một giây hỏa cầu đã được triệu hồi, giây tiếp theo hỏa cầu đã lao về phía bụi chỗ bốn con Bạo Sư đang núp.
Con Bạo Sư cấp một trung kì phản ứng rất nhanh, lúc hỏa cầu vừa xuất hiện nó đã nhìn thấy.
Lúc hỏa cầu lao đến nó đã di chuyển thân thể nhảy ra khỏi bụi.
“Ầm!!”
Một t·iếng n·ổ to vang lên.
Bụi mà bốn con Bạo Sư đang núp đã bị nổ tan, ba con Bạo Sư cấp một sơ kì không kịp chạy đã cháy đen. Con Bạo Sư trung kì chạy được nhưng vẫn ở trong phạm vi ảnh hưởng của hỏa cầu.
“Grào!!”
Giờ phút này nó đang đứng ở xa xa gầm lên đau đớn, phần mông phải từ chân đến nửa bụng của nó đã bị cháy xém bởi hỏa cầu.
Ánh mắt nó nhìn về phía Lâm Thắng tràn đầy tức giận, thế nhưng nó lại không lao đến t·ấn c·ông hắn.
Vết thương trên người đã làm giảm sức mạnh của nó rất nhiều, hỏa cầu cũng khiến nó sợ hãi. Cho nên nó không dám đến t·ấn c·ông.
“Tiếc thật, thế mà không c·hết!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn nhẹ nhàng cẩn thận tiến đến đánh lén là vì muốn giải quyết nhanh gọn trong một đòn.
Nhưng ai ngờ con Bạo Sư mạnh nhất lại phản ứng nhanh nhạy đến vậy. Xem ra phải tiến lên đánh trận.
Nhìn nó đã b·ị t·hương, hắn muốn thử xem mình dùng kiếm có thể g·iết được nó không.
Hắn cầm kiếm chuẩn bị lao đến thì thấy con Bạo Sư này quay người chạy đi.
Con mồi đến miệng không thể để mất được, Lâm Thắng nhanh chân đuổi theo.
Bạo Sư biết mình b·ị t·hương không thể chiến đấu được nên đã quyết định chạy trốn. Nó cần tìm một chỗ để dưỡng thương.
Nhưng mà do v·ụ n·ổ khiến chân phải phía sau của nó b·ị t·hương rất nặng, chỉ chạy được bằng ba chân, tốc độ bị giảm nhiều.
Lâm Thắng đuổi theo một đoạn thì đã bắt kịp.
Hắn vung kiếm chém xuống sau lưng nó.
Bạo Sư thấy vậy thì nhảy sang một bên.
“Gừ!”
Nhảy khiến nó b·ị đ·au rên lên vì phải dùng hai chân sau, tốc độ của nó cũng bị giảm xuống một phần.
Lâm Thắng thấy vậy thì không thể bỏ qua cơ hội này được.
Dậm chân mạnh xuống đất, lao đến bên cạnh nó rồi dơ kiếm lên chém về phía cổ.
Con Bạo Sư muốn né cũng không né được nữa.
“Bịch!”
Đầu và thân của Bạo Sư đã rời, cả cơ thể nó ngã xuống mặt đất, đầu lăn vài vòng theo quán tính.
[ Bạn đã lên cấp ]
“Phù, xong rồi!” Lâm Thắng nói.
Cảm giác bây giờ của hắn là không có cảm giác gì cả, bình thường như lúc chém Yêu Thú sơ kì thôi.
Cứ nghĩ chém Yêu Thú mạnh hơn mình sẽ có cảm giác nâng nâng nhưng lại chẳng có gì. Là vì nó đang b·ị t·hương, dễ dàng g·iết quá nên mới không có cảm giác sao.
Không nghĩ vấn đề này nữa, hắn quan sát con Bạo Sư này. Nhìn bên ngoài bình thường, không xấu xí lắm, không biết mùi vị ra sao.
Lâm Thắng suy nghĩ một chút rồi cất thanh kiếm đi, lấy thanh đao ra.
Ngồi xuống bên cạnh xác con Bạo Sư bắt đầu xẻo thịt.
“Thịt nhìn cũng ngon ta!” Lâm Thắng nói.
Vừa cắt đến phần sườn thì từng tấc thịt bên trong lộ ra, màu đỏ hồng rất đẹp.
“Đêm nay có thịt ngon để ăn!”
Lâm Thắng cắt lấy một bên sườn cầm trên tay, miếng này đủ hắn ăn hai ba bữa. Chỗ còn lại đành phải vứt ở đây vậy.
Ôm thịt bắt đầu hướng về phía ngoài rừng bước đi.
Lâm Thắng vừa rời đi một thời gian thì chỗ này có vài con giống sói nhưng lại có sừng đi đến.
Đám sói nhỏ chạy nhanh ra tranh nhau ăn thịt Bạo Sư, nói là nhỏ nhưng nó to ngang Bạo Sư và bên cạnh có hai con cao tận hai mét.
Một trong hai con to nhìn về phía Lâm Thắng rời đi không biết đang suy nghĩ gì.
…
Đến khi trời ngả vàng Lâm Thắng mới về đến căn cứ của mình.
Vẫn ở bên cạnh hũng nước đốt lửa nướng thịt Bạo Sư, mùi thơm từ thịt tỏa ra khiến hắn nuốt nước bọt liên tục.
Một lúc sau thịt đã chín, Lâm Thắng bắt đầu ăn.
“Hết sảy!!”
Cắn một miếng, cảm giác thật là yomost.
Vị thịt khác hẳn thịt động vật hoang dã bình thường, một loại vị ngon không tả được bằng lời.
Lúc hắn ăn hết trời đã tối hẳn xuống.
“Ừm khoan!”
Trời đã tối hẳn nhưng Lâm Thắng phát hiện mình vẫn có thể nhìn được mọi thứ xung quanh.
Không rõ như ban ngày nhưng vẫn nhìn được hai ba chục mét xung quanh có những gì.
“Đây là một trong những tác dụng của Thám Nhãn sao, xem xa cần phải tìm hiểu nhiều hơn về con mắt này!” Lâm Thắng thầm nghĩ.
Nhảy xuống hũng nước tắm rồi đi vào trong ‘nhà’ ngủ. Chắc chắn đêm nay hắn sẽ ngủ ngon hơn bình thường vì ban ngày có được những thứ rất là thơm.
Chỉ cần cố gắng săn yêu thú thì sẽ có những thứ thơm hơn sẽ đến với hắn.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Thắng thức dậy ăn nốt chỗ thịt Bạo Sư còn lại rồi lên đường đi vào sâu bên trong tiếp.
Hôm qua chỉ dùng một buổi chiều đã lên được sáu level, hôm nay dùng cả ngày không biết sẽ lên được bao nhiêu level đây, thật đáng mong chờ.
Đương nhiên an toàn là trên hết.
Hắn đã có thể g·iết được yêu thú mạnh hơn mình một cấp độ nhưng sẽ không tự đi trêu chọc chúng.
Bao giờ có thể g·iết chúng nó dễ như g·iết Yêu Thú sơ kì thì hắn với an tâm được.
Hôm qua hắn đi thẳng rồi sẽ trái, hôm nay hắn sẽ rẽ phải, vẫn chỉ loanh quanh trong khoảng năm trăm mét rìa ngoài.
Ba mươi phút sau hắn đã đến khu có cây cao to hơn hẳn cây bên ngoài, cầm chắc kiếm, ahi mắt quan sát kĩ rồi bước vào.
Vẫn như hôm qua, đi vào sâu một trăm mét vẫn chưa thấy được con gì. Đi khoảng trăm mét nữa cuối cùng cũng thấy được yêu thú.
Ba con Bạo Sư sơ kì, không đáng nhắc đến, mỗi con một kiếm là xong việc.
Xử xong ba con này rồi bước đi tiếp vào bên trong, không biết có phải hôm nay xui không mà hắn không gặp được con yêu thú nào nữa. Đã đi hơn hai mươi phút rồi, hắn không còn tính quãng đường đi nữa.
“Kì lạ!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Đi hơn mười phút nữa thì hắn dừng lại.
Ở năm chục mét phía trước hắn thì thấy một hang động, bên ngoài hang có hai con sói đang nằm ngủ.
Lúc trước hắn sẽ không phát hiện ra nhanh như vậy đâu, bây giờ có Thám Nhãn nên hắn nhìn xa hơn, phát hiện những thứ phía trước nhanh hơn.
Thấy hang sói thì hắn đã biết vì sao đi lâu như vậy mà không gặp được con yêu thú nào. Yêu thú xung quanh đây bị bọn này thịt hết rồi.
Không biết trong hang có bao nhiêu Sói yêu nhưng hắn phải tránh chỗ này ngay .
Nếu để bọn chúng phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm. Không nên hành động một cách mù quáng khi chưa biết rõ tình hình bên địch.
Hắn quay người chuẩn bị rời đi thì cảnh tượng phía sau khiến hắn phải trợn mắt lên.
Ở một trăm mét phía sau có mười mấy con Sói yêu đang đi đến, trong đó có ba con to như trâu.
Thông tin hiện ra đó là ba con Sói yêu cấp một trung kì, tận ba con đấy, hắn không đánh lại được đâu!
Vì ở đây cao hơn nên hắn nhìn thấy đám Sói yêu này trước, bọn chúng vẫn chưa nhìn thấy hắn.
Nhưng mà bọn chúng đang đi về phía này, về hang ổ sói, hắn lại còn đứng ngay trên đường về nữa chứ.
Chỉ vài chục mét nữa là hắn sẽ bị phát hiện ngay, lúc đó chắc chắn sẽ c·hết.
Bây giờ mà di chuyển là bị phát hiện, là con đường c·hết, đứng yên cũng c·hết.
Lúc này ba con Sói yêu trung kì như ngửi được gì đó, ánh mắt liếc về phía trước.
“Xong!”
Thấy cảnh này Lâm Thắng biết mình đã bị phát hiện.
“Àu hú!!!”
Một con Sói yêu trung kì tru lên, cả đám Sói yêu đều nhìn về phía Lâm Thắng.
Ánh mắt nhìn thấy con mồi ngon trước mặt.
Bỗng Lâm Thắng nghe thấy đằng sau có tiếng động. Hắn quay sang thấy trong hang có sáu con sói nữa đi ra, thêm cả hai con bên ngoài nữa là tám, chúng cùng chạy về phía này.
Lâm Thắng cảm thấy tuyệt vọng, giờ là hết đường chạy rồi.
…