Chương 106: Tìm Ôn Vũ Đại!
Ba ngày sau đó, Giang Như Nguyệt nhận lời mời làm người dẫn đường trong thành cho bọn Lâm Thắng, đi chơi rất nhiều nơi hay ho.
Nhân ba ngày này mấy người Lâm Thắng có mục đích muốn làm cho tâm tình của thiếu nữ vui vẻ lên, rất may là đã thành công được một ít. Nụ cười của Giang Như Nguyệt không hề chỉ cố làm ra vẻ vui cho hắn thấy nữa mà đã cười thật tâm, nhưng hơi ít.
Ba người Lâm Thắng không có biện pháp gì cho tình huống đó, dù sao chuyện của Giang Như Nguyệt quá mức nặng nề.
Trong mấy ngày chơi Lâm Thắng không chỉ chơi mà vẫn đang suy nghĩ biện pháp xử lí bốn gia tộc một cách vẹn toàn.
Ý nghĩ đã có nhưng để thực hiện còn phải chuẩn bị một chút.
Kì lạ là việc bốn tên thiếu gia b·ị đ·ánh như đã bị quên mất, không thấy người nào đến trả thù.
Mặc dù không thấy nhưng Lâm Thắng vẫn luôn luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Đêm của ngày thư ba, trong khách sạn.
“Anh! Mai Như Nguyệt phải ra ngoài đi vào bí cảnh, em lo bốn gia tộc sẽ phái người đến!”
Mạc Uyên nằm bên cạnh Lâm Thắng nói.
Mấy năm qua, người của Giang gia cứ ra khỏi thành là m·ất t·ích, nói đúng hơn đ·ã c·hết không còn xác rồi. Vì vậy mà Giang Như Nguyệt không dám ra khỏi thành sau khi được cứu về.
Nhưng mà ngày mai học viện của Giang Như Nguyệt đang theo học có tổ chức một đợt cho học viên vào bí cảnh lịch luyện, địa điểm ở trên một cao nguyên cách thành 50km về phía Đông.
Thiếu nữ biết ra ngoài rất nguy hiểm nhưng vẫn quyết tâm đi để nâng cao thực lực, bí cảnh lần này rất quan trọng,. Hơn nữa học viện sẽ có hai giáo sư là một Kim Đan trung kì và một sơ kì đi theo bảo vệ.
Giang Như Nguyệt cho rằng nếu bốn gia tộc không quyết tâm g·iết cô thì sẽ không muốn gây hấn với học viện. Cô chỉ là một nhân vật nhỏ không thể ảnh hưởng được đến bọn chúng.
“Giống như em ấy nói, khả năng này không cao. Nhưng mà không thể chắc chắn được!” Lâm Thắng nói.
Mọi chuyện trên đời có thể diễn ra một cách bất ngờ, không theo suy nghĩ của ai cả.
“Hay là mai anh hãy âm thầm theo sau bảo vệ Như Nguyệt?!” Mạc Uyên ngửa đầu nhìn hắn nói.
“Không được! Anh mà đi thì ai sẽ bảo vệ hai em, chuyện này rất nguy hiểm!”
Hắn đoán Giang Như Nguyệt sẽ không gặp nguy hiểm bởi vì Diệp Thiên học cùng lớp với cô ấy, mà cùng lớp thì chắc chắn cũng đi vào bí cảnh.
Ở bên cạnh nhân vật chính dù có nguy hiểm đến đâu đều sẽ được hóa giải thành yên bình.
Nhưng Lâm Thắng không dám chắc chắn vì Giang Như Nguyệt không quá thân với Diệp Thiên, chẳng thấy những tình tiết cẩu huyết giữa tiểu thư gia tộc và thiếu niên nghèo đâu.
Cũng không có tin đồn gì về Diệp Thiên trong thành giữa các học sinh. Cứ như nhân vật chính không hề bị nhằm vào liên tục ở mọi nơi giống trong tiểu thuyết.
Lâm Thắng không biết sự xuất hiện của hắn làm thay đổi hướng đi của Diệp Thiên và Giang Như Nguyệt.
Hai người này không hề có vẻ thân thiết gì nên trong học viện không có mấy người nhằm vào Diệp Thiên, chỉ có một số nhỏ coi hắn là nhà quê, bắt nạt một chút nhưng rồi biến mất không dấu vết.
Lâm Thắng trầm tư.
Nghĩ kĩ đi, vụ của mấy gia tộc có thể là bàn đạp cho nhân vật chính đi lên. Diệp Thiên sẽ xử lí bốn gia tộc một cách hoàn mỹ rồi đưa Giang gia đứng ở vị trí cao nhất...Dưới trường hợp Diệp Thiên có gì đó với Giang Như Nguyệt.
Nhưng mà chuyện này sẽ không xảy ra bởi vì ân tình của Giang gia với Diệp Thiên đã hết khi hắn nhờ họ đưa vào trong học viện, nhân vật chính đã không còn quan tâm đến Giang gia.
“Phải quan sát thêm một chút!” Lâm Thắng nghĩ.
Đợi thêm một hai ngày, sau khi Giang Như Nguyệt đi bí cảnh về mà tình hình vẫn thế hắn sẽ bắt đầu kế hoạch của mình. Không thể trông chờ vào chuyện chưa thể xác định một cách rõ ràng.
“Em và Ngọc Linh ở trong khách sạn thôi, rất an toàn. Anh cũng biết chỉ có binh vệ mới có quyền vào trong các nơi bắt người, bốn gia tộc không dám làm gì đâu! Anh đi theo bảo vệ Như Nguyệt là cách yên tâm nhất khi mọi khả năng xấu có thể xảy ra, chuyện này rất quan trọng đấy!”
Mạc Uyên vẫn thuyết phục Lâm Thắng đi theo bảo vệ Giang Như Nguyệt.
“Chỉ có một ngày thôi anh, không dài...!”
Lâm Thắng trầm ngâm, chỉ dựa vào ý nghĩ sẽ an toàn khi ở cạnh nhân vật chính không thật sự đúng đắn...
“Anh sẽ đi theo bảo vệ Như Nguyệt nhưng chỉ trên đường đi và về thôi. Không phải ai cũng có thể vào trong bí cảnh được!” Lâm Thắng nói.
Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì chỉ có thể ở trên đường đi hoặc về, bí cảnh đó Giang Nguyệt đã nói sẽ bị giới hạn cấp độ vào.
“Vậy cứ thế nhá, mau ngủ rồi mai còn dậy sớm khởi hành!”
Mạc Uyên hôn hắn một ngụm rồi mỉm cười nói.
“Cô nàng này!” Lâm Thắng mỉm cười bất đắc dĩ, có ai lại đẩy người đàn ông của mình đi bảo vệ cô gái khác như vậy chứ.
Nhắm mắt, ngủ.
Sáng hôm sau.
Lâm Thắng đã đứng ở một chỗ ngoài cổng thành, hắn đang chờ đoàn học viện đi ra rồi âm thầm theo sau.
Lần bí cảnh này diễn ra đến chiều tối mới kết thúc nên hắn sẽ phải đi một lượt nữa vào cuối ngày.
“Tốt nhất là không có gì ngoài ý muốn xảy ra!” Lâm Thắng ngửa đầu lên trời lẩm bẩm.
Mười phút sau.
Từng chiếc xe yêu thú bắt đầu nối đuôi nhau ra khỏi cổng thành, người người đều nhường đường cho đoàn xe này.
Mỗi chiếc xe đều rất kín, chỉ có vài cửa sổ nhỏ, đứng ở ngoài không thể thấy bên trong có những gì.
Nhưng điều này không thể làm khó Lâm Thắng, chỉ dùng cảm nhận một chút hắn đã biết Giang Như Nguyệt ngồi trong chiếc xe nào.
Đứng tại chỗ chờ tất cả xe chở học viên đi qua rồi hắn mới âm thầm theo sau.
“Không phát hiện có người theo dõi!” Lâm Thắng thầm nghĩ.
Trong cảm nhận bao trùm quanh đây chưa thấy kẻ khả nghi nào. Hắn vẫn giữ cảm nhận lùng tìm xung quanh trên đường.
Cả quãng đường dài 50km đi mất 1 tiếng rất an toàn, ở tận cửa bí cảnh vẫn chưa thấy có ai khác lạ đến gần.
Lâm Thắng đứng gần đó quan sát các học viên đang sắp xếp chuẩn bị đi vào bí cảnh.
Hắn thấy được Giang Như Nguyệt, thiếu nữ mặt lạnh lùng đứng ở một hàng đầu, cũng thấy Diệp Thiên không đáng chú ý đứng ở một hàng cuối.
“Không biết nhân vật chính sẽ đi vào như thế nào, bí cảnh giới hạn cấp độ dưới Kim Đan. Nhưng đây là nhân vật chính, không thể nghĩ theo quy tắc bình thường được!” Lâm Thắng thầm nghĩ.
Trong lòng có chút tò mò với tình cảnh tiếp theo, hắn không cần đoán cũng biết đồ tốt bên trong bí cảnh sẽ bị ai lấy hết.
Mấy phút sau đó các học viên đi vào theo hàng, người mất đi dần dần cho đến cuối cùng là Diệp Thiên. Lâm Thắng thấy hắn dừng ở cửa khoảng hai phút rồi mới bước tiếp.
Mọi thứ rất bình tĩnh, Diệp Thiên là Kim Đan trung kì đi vào rất an toàn.
Không hổ là nhân vật chính, một vài giới hạn nhỏ chẳng là gì.
“Về thôi!”
Giang Như Nguyệt đã vào bí cảnh rất an toàn, không cần phải lo lắng nữa, giờ có thể về thành bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch.
Hơn một tiếng sau.
Lâm Thắng không về khách sạn với hai chị em mà xuất hiện ở trong một con hẻm nhỏ.
Trong con hẻm này đang có một ông già bán bánh bao ở ven đường.
Lâm Thắng đi thẳng đến chỗ Ôn Vũ Đại ngồi xuống bên cạnh ông ta.
“Hôm nay cậu không đi cùng với hai cô nhân yêu kia à?!”
Ôn Vũ Đại hỏi, ông ta không hiểu sao Lâm Thắng lại đến đây.
“Không! Họ đang ở khách sạn!” Lâm Thắng nhìn dòng người bước qua trả lời.
“Thế, cậu muốn gì ở lão già này?!”
“Ông biết bao nhiêu về sáu gia tộc?!”
Ánh mắt của Ôn Vũ Đại có vài tia sắc bén.
“Cậu hỏi vấn đề này để làm gì?!”
“Tôi định động thủ với bốn trong sáu gia tộc đó!” Lâm Thắng nhìn thẳng vào mắt ông ta nói rất bình tĩnh.
Ánh mắt của Ôn Vũ Đại hơi co lại.
“Sao lại nói chuyện này với một ông già bình thường bán bánh bao? Cậu không sợ tôi đi báo tin?!”
“Có lẽ người khác nghe sẽ đi báo nhưng ông chắc chắn sẽ không. Tôi nói đúng chứ phó hội sát thủ Ẩn Sát!”
Lâm Thắng vừa nói xong thì trên người Ôn Vũ Đại tỏa ra một khí thế sắc bén, nhưng chỉ duy trì ba giây.
“Đi theo tôi!” Ôn Vũ Đại đứng dậy thu dọn hàng của mình rồi đi về một hướng.
Lâm Thắng yên lặng theo sau, trong lòng hắn rất bất ngờ, phản ứng của Ôn Vũ Đại quá bình tĩnh, không giống như hắn nghĩ là sẽ cảnh giác rồi hỏi hắn là ai,...
Hai người nhanh chóng đi vào một căn nhà nhỏ ở khu hơi nghèo và vắng người.
“Cậu muốn thông tin gì?!” Ôn Vũ Đại ngồi trên ghế nhìn Lâm Thắng hỏi.
“Ông không có thắc mắc gì à? Cũng không nghĩ tôi chỉ đang nói đùa?” Lâm Thắng ngồi ở đối diện mở miệng nói, miệng hơi hơi mỉm cười.
“Không cần thiết và cũng không có kẻ ngu nào sẽ mang chuyện đó ra để đùa! Hơn nữa trực giác của sát thủ cho thấy cậu đang nói rất nghiêm túc!” Ôn Vũ Đại nói.
...