Chương 105: Giúp thế nào?!
Nói xong Giang Như Nguyệt ôm vai cúi đầu xuống khóc nức nở. Nếu không kể thì không ai biết được một thiếu nữ đã phải trải qua những chuyện đau khổ đến như vậy.
Người nhà bị g·iết mà biết h·ung t·hủ là ai, nhưng lại không thể làm gì vì quá nhỏ yếu.
Bình thường Giang Như Nguyệt sẽ ở trong học viện tu luyện suốt ngày đêm để nâng cao thực lực, dù chậm chạp nhưng vẫn có một tí hi vọng...
Hôm qua ra ngoài mua đồ tu luyện thấy Lâm Thắng, ý muốn báo đáp bao lâu nay đã có cơ hội thực hiện nhưng không ngờ anh ấy lại không nhận đã từng cứu mình.
Giang Như Nguyệt không biết phải làm sao, tìm đến đây với ý muốn trả ơn nhưng trong lòng có lẽ đang cần một người có thể tâm sự giãi bày.
Lâm Thắng thở dài trong lòng, Giang Như Nguyệt khổ như vậy, cô nàng mãi cười khi gặp hắn nên không hề nhận ra đấy.
!!!
Bỗng hắn thấy chân mình bị đá một cái, nhìn sang Mạc Uyên với ánh mắt không hiểu, đá hắn làm gì??
Mạc Uyên nhìn hắn rồi lại nhìn Giang Như Nguyệt, ánh mắt liếc liếc ra hiệu, miệng nói thầm hai chữ ‘an ủi’...
Lâm Thắng hiểu ra, Mạc Uyên đang muốn hắn an ủi thiếu nữ??
Lúc này cô ấy đi an ủi Giang Như Nguyệt mới hợp lí chứ, nữ với nữ dễ dàng hơn.
Hắn ra hiệu lại răng em an ủi thiếu nữ đi, anh làm không tốt cho lắm.
Mạc Uyên thấy Lâm Thắng không làm thế còn ra hiệu cho mình thì trong lòng tức thiệt chứ!!
Đồ ngốc này! Anh mới thích hợp để an ủi thiếu nữ đấy!!!
Giơ nắm đấm lên, ra hiệu hắn mau mau hành động, thiếu nữ vẫn đang khóc trong đau khổ kia kìa!!
Lâm Thắng im lặng, không biết tại sao Mạc Uyên lại quyết tâm cho mình làm như vậy...
Liếc sang Giang Như Nguyệt, thiếu nữ đang run run hai vai, không có dấu hiệu tốt chút sao.
Lâm Thắng đành đứng dậy đi đến bên cạnh cô nàng, một tay đặt lên vai một tay vỗ vỗ lưng nhằm mục đích an ủi, hắn đâu biết nói gì trong trường hợp này...
“Hức..òa..!”
Mà, Lâm Thắng vừa làm vậy thì Giang Như Nguyệt dựa vào người hắn ngay lập tức, tay nắm áo lấy áo rồi úp mặt vào bụng hắn khóc to lên.
Giống như tìm được nơi an tâm để xả hết những phiền muộn đã nén trong lòng lâu ngày ra bên ngoài.
Lâm Thắng cũng hiểu được, hắn không nói gì, hai tay đặt lên vai Giang Như Nguyệt, để thiếu nữ cứ khóc như vậy.
Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh im lặng ngồi trên ghế, lòng hai người buồn thay cho Giang Như Nguyệt, thiếu nữ quá khổ rồi.
Mười phút sau.
Giang Như Nguyệt đã ngừng khóc nhưng mà đầu vẫn chôn vào bụng Lâm Thắng, cô nàng đang hơi xấu hổ.
“Em xin lỗi, làm ướt hết áo anh rồi!”
Đợi vài giây bình tĩnh lại thiếu nữ mới buông Lâm Thắng ra, ngước đôi mắt đã sưng lên nhìn hắn nói.
Trong lòng vừa xấu hổ vừa cảm thấy nhẹ nhõm hơn một phần.
“Không việc gì! Em đỡ hơn chưa?!”
Lâm Thắng đưa khăn lấy từ chỗ Mạc Uyên cho thiếu nữ.
“Em đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người nhiều!”
Giang Như Nguyệt nhận lấy khăn tay rồi mỉm cười nói.
Giờ thiếu nữ cười không đáng tin chút nào bởi vì ba người đã biết tình cảnh hiện tại.
Sự vui vẻ bên ngoài đang dùng để che lấp những đau khổ bên trong, thiếu nữ đang cố cho mình trở nên mạnh mẽ.
“Mọi người không cần để ý mọi chuyện vừa nãy nhé! Nhưng mà, giờ chúng ta nên xử lí bốn tên kia như thế nào đây?”
Giang Như Nguyệt nói sang chuyện khác, không muốn để cho ba người chú tâm vào chuyện của riêng mình.
Đây là chuyện giữa các gia tộc, không nên để người không liên quan dính vào trong đó.
Lâm Thắng và Mạc Uyên nhận ra, họ ăn ý làm theo lời của thiếu nữ.
“Mặc kệ bọn chúng đi! Nếu dám gọi người để trả thù thì đánh hết là được!” Lâm Thắng ngồi lại vào chỗ của mình nói.
“Anh thật sự muốn làm như vậy sao? Trong bốn nhà có một Kim Đan hậu kì và mười Kim Đan khác đấy! Đến bây giờ lực lượng của chúng đã tăng lên rất nhiều!”
Giang Như Nguyệt lo lắng cho ba người tiếp, cô muốn họ đi ra khỏi thành ngay lập tức để tránh đánh nhau với bốn gia tộc lớn.
“Không sao đâu Như Nguyệt, tất cả Kim Đan của bốn gia tộc bọn chúng đến đây đều không làm gì được chúng ta đâu! Anh Thắng rất mạnh!”
Mạc Uyên nói, cô không biểu hiện ra ý sẽ giúp gia tộc của thiếu nữ vì người quyết định là Lâm Thắng, không nói sẽ giúp nhưng nói anh ấy có đủ sức để giúp chắc không sao nhỉ!
“Em cứ yên tâm đi, bây giờ ném bọn chúng ra ngoài được rồi đó, để chúng nằm đấy rất chướng mắt!”
Lâm Thắng gật đầu nói.
Hắn đang nghĩ sau khi giúp Giang Như Nguyệt xử lí bốn gia tộc sẽ như thế nào? Nghe thiếu nữ kể chuyện đau khổ như vậy không ai mà không muốn giúp chứ.
“Vâng, để em làm chuyện này cho!” Giang Như Nguyệt đứng dậy đi gọi người để ném bốn tên thiếu gia ra khỏi quán trà.
Trong lòng thở phào khi nghe Lâm Thắng không sợ lực lượng của bốn gia tộc.
Bản thân cô có ý nghĩ muốn cầu hắn giúp nhưng khó mở miệng vì đầu tiên không muốn kéo người ngoài vào, thứ hai Lâm Thắng đã giúp một lần rất lớn rồi...còn chưa thể trả ơn...
“Anh sẽ làm như thế nào để giải quyết tình hình của em ấy?!” Mạc Uyên nói, vào thẳng vấn đề làm cách nào chứ không hỏi có giúp hay không. Cô đang muốn Lâm Thắng giúp và cũng hiểu hắn sẽ giúp.
“Anh! Chị Nguyệt đang rất đau khổ đó!” Lâm Ngọc Linh buồn bã nhìn hắn nói.
“Anh đang nghĩ đây! Cái cần chú ý là hậu quả sau khi g·iết bốn gia tộc đó! Đây là bốn gia tộc lớn nên chắc chắn sẽ nắm giữ rất nhiều mạch kinh tế trong thành, đông đảo người dân cần dựa vào đó để kiếm sống đấy! Xử lí bọn chúng rồi ai sẽ phụ trách những phần này?! Đây là vấn đề lớn nhất, chưa chắc thành chủ ở đây có thể làm như Sở Bính!”
Lâm Thắng nói ra suy nghĩ của mình, chắc chắn sẽ giúp Giang Như Nguyệt nhưng phải dưới tình hình có thể xử lí tốt hậu quả sau đó.
Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh im lặng, họ không hiểu những vấn đề này nên không biết nói gì.
Lâm Thắng thấy vậy thì nói tiếp.
“Hai chị em hãy ở bên an ủi em ấy nhiều chút! Cô nàng đang rất cần được quan tâm đó!”
“Vâng!” Hai người đồng ý ý kiến này, dù sao họ cũng muốn làm gì đó.
“Anh an ủi cô bé đó sẽ có tác dụng hơn bọn em nhiều đấy!” Mạc Uyên nhìn Lâm Thắng đang suy nghĩ nói thầm trong lòng.
Một lát sau Giang Như Nguyệt đã quay lại phòng, bốn tên thiếu gia đã bị người của quán trà ném ra ngoài cửa.
Hộ vệ của chúng thấy thế thì rất tức giận nhưng không dám tự tiện hành động mà cõng thiếu gia của mình chạy về nhà báo tin.
“Chúng ta tiếp tục đi, vừa nãy đã kể đến chỗ chơi nào rồi nhỉ?!”
Giang Như Nguyệt mỉm cười vui tươi nói.
Sau đó, bọn họ nói chuyện cho đến trưa, hơn một nửa thời gian là Giang Như Nguyệt giới thiệu những nơi chơi vui trong thành, phần còn lại ba người con gái nói đùa với nhau, Lâm Thắng rất ít nói gì đó, chỉ khi Giang Như Nguyệt hỏi mới mở miệng.
“Cảm ơn mọi người, hôm nay là ngày vui nhất trong mười năm qua của em!” Giang Như Nguyệt nhìn ba người Lâm Thắng nói.
Thiếu nữ nói thật đấy, suối thời gian đó cô chưa từng cười, chưa từng nói chuyện với ai một cách vui vẻ như hôm nay.
“Sau này nhất định em sẽ luôn vui như vậy!” Mạc Uyên cười đáp lại.
“Vâng..có lẽ vậy!” Giang Như Nguyệt nói.
“Mọi người mau mau ăn cơm còn đi chơi chứ!!!” Lâm Ngọc Linh vừa ăn vừa nhìn ba người chưa thèm động đũa nói.
“Ok Ngọc Linh! Hai em mau ăn đi nào!” Lâm Thắng nói, để thiếu nữ bớt nghĩ về những chuyện không hay.
“Vâng ~” x2
Lâm Thắng nói nên hai cô nàng rất nghe lời, vui vẻ ăn cơm.
Giọng điệu của Giang Như Nguyệt đã trở nên giống với hai chị em khi nói với hắn, Lâm Thắng thấy mà không để ý lắm, chỉ là cách nói chuyện thôi.
Bốn người vẫn ngồi trong phòng trà đó, đồ ăn là bếp riêng mang lên chứ quán trà đâu phục vụ cơm.
...
Trong một căn phòng ngủ ở đâu đó, lúc này đang có ba người ở đây, một nam một nữ trung niên và thanh niên nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Người thanh niên đó chính là Phạm Hải.
“Mình, sao Hải vẫn chưa tỉnh lại, lâu thế rồi!” Một người phụ nữ trông khoảng ba mươi lăm tuổi ngồi bên giường nhìn người đàn ông sau mình nói.
“Không cần lo quá, con chỉ bị chấn động b·ất t·ỉnh thôi, sắp tỉnh lại rồi!” Người đàn ông mở miệng, ông ta tên là Phạm Cường, cha của Phạm Hải.
“Giang gia vẫn còn dám làm như vậy! Chúng không rõ tình hình của mình sao?!” Người phụ nữ tức giận nói, bà ta là Hà Dung, mẹ của Phạm Hải.
“Bên Đông gia truyền sang không phải người Giang gia làm, người ra tay là một thanh niên không rõ thông tin, Đông Minh nói đó là tình nhân của Giang Như Nguyệt!” Phạm Cường nói.
“Không phải người của Giang gia thì còn chờ gì nữa! Mau đi g·iết tên đó trả thù cho Hải!!” Vương Hà Dung trừng mắt nhìn chồng mình.
“Đừng vội, hãy đợi thêm ba ngày nữa! Giang gia chỉ còn tồn tại được ba ngày này thôi, kẻ đánh con chúng ta cũng sẽ biến mất ngay hôm đó!”
Phạm Cường cười lạnh lùng nói.
...