Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 219




Thiên nhiên bên trong Vạn Tượng Huyễn Tiên bình có quy tắc Ngũ Hành lưu

chuyển không ngừng nghỉ, mấy thứ như sông núi nước non đều đầy đủ, bản

thân tiên bảo cũng có sẵn một lượng tiên nguyên chi khí nhất định.

Cuối cùng còn cố ý bắt một số thú vật chim muông vào, cộng thêm việc vô

cùng rộng rãi, nhìn giống như một thế giới thật.

Làm người ta hiểu nhầm cho đây là tiên giới, chấp nhận bị kim quang dẫn dắt,

bước chân vào đây.

Sau khi tiên bảo bị liên thủ gửi xuống, bởi vì bị ngăn cách bởi bức màn che vị

diện, đại năng của thượng giới cũng không thể tiếp tục thao túng được nữa.

Nhưng mà vậy là đủ rồi.

Tiên nguyên chi khí ở đây chỉ là tiên bảo tự có mà thôi, phẩm chất kém hơn rất

nhiều so với tiên nguyên chi khí ở tiên giới bình thường.

Hơn nữa, số lượng người quá nhiều thì tiên nguyên chi khí sẽ nhanh chóng

loãng đi, mấy năm nữa sẽ hoàn toàn cạn kiệt.

Tiên bảo này còn lâu mới bằng được sự thần kì của Toàn Cơ Đồ.

Toàn Cơ Đồ tự hình thành một thế giới, có sẵn đầy đủ hệ thống quy tắc, ở bên

trong đó còn có thể tiếp tục cảm ngộ cảnh giới, tiếp tục liên kết với quy tắc

thiên địa.

Mà Vạn Tượng Huyễn Tiên Bình này chỉ là một không gian tiên bảo, bên trong

hoàn toàn cách biệt với thế giới.

Ở bên trong, tất cả mọi người đều không thể tu luyện tới quy tắc thiên địa ở bên

ngoài được nữa.

Bọn họ sẽ không có cảm ngộ cảnh giới mới nữa.

Bây giờ rất nhiều tu sĩ gấp rút tu luyện, chỉ là vì sự kích thích sự ngắn ngủi của

tiên nguyên chi khí mà thôi.

Qua một khoảng thời gian nữa, bọn họ sẽ chạm tới bình cảnh của cảnh giới, chỉ

sợ là cả đời cũng không thể đột phá được bình cảnh này.

Tu vi của tất cả bọn họ đều sẽ trì trệ không tăng lên được, cho tới một ngày tiêu

hao hết tuổi thọ.

Còn về việc muốn ra ngoài ư?

Đừng nói tới những Thánh Giai của hạ giới, cho dù là Huyền Tiên Kim Tiên,

cũng không có năng lực phá giải tiên bảo này.

Thực tế thì những đại năng của thượng giới kia muốn gửi một số loại tiên bảo

giết chóc xuống.

Chỉ là, loại tiên bảo đó rất khó khiến người ta cắn câu.

Có thể khiến người ta chủ động đi vào, tự mình tranh giành để được vào trong

đó, thì cũng chỉ có Vạn Tượng Huyễn Tiên Bình mà thôi.

Dù gì giam đến chết già và giết chết, kết cục nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng

khác nhau lắm.

Hơn nữa thượng giới còn sắp xếp năm Chân Tiên vào không gian tiên bảo, cùng

đưa tới để bọn họ làm mưa làm gió ở trong này.

Đây thật ra cũng là không còn cách nào.

Năm Chân tiên đã là cực hạn mà tiên bảo có thể mang xuống hạ giới rồi.

Nhưng mà có sự thúc đẩy của bọn họ ở đây, người ở bên trong hoàn toàn không

đợi được đến ngày chết già, mọi người sẽ tàn sát lẫn nhau mà chết.

Năm Chân Tiên này cũng không ngu, biết là giết người bừa bãi sẽ dẫn đến việc

bị tấn công hội đồng.

Cao thủ hạ giới quá nhiều, đúng là năm người bọn họ không áp chế được.

Cho nên mới cố ý chia làm 3 đại trận doanh, chơi trò “Tam Quốc Diễn Nghĩa”,

một nhóm lôi kéo, một nhóm đánh giết.

Sau đó ba trận doanh lớn đánh giết lẫn nhau, tiêu hao hết nhóm người đã quy

thuận.

Cực kỳ thâm độc!

“Cho nên đây hoàn toàn không phải là đảo Vô Căn gì cả?”

“Không phải, tiên giới không hề tồn tại đảo Vô Căn, chúng ta chỉ là lừa hạ giới

thiếu hiểu biết mà thôi.”

“Vậy sương mù ở bốn phía…”

“Đó là sương độc vốn có của tiên bảo, do cách biệt với vị diện, tiên bảo không

có chủ, không có ai thao túng, nếu không thì đã trực tiếp luyện hóa hết mọi

người người bên trong.”

“Tịnh Trần Tiên Liên thì sao, cũng không tồn tại à?”

“Đúng vậy.”

Nghe đến đây, đám người hạ giới gần như là tức đến nổ phổi.

Dù là cực kì biết kiềm chế như Quy Tàng Kiếm Thánh, thì râu trắng cũng rung

cả lên.

“Tức chết lão hủ”

“Ức hiếp người quá đáng!”

“Lão nạp cũng có suy nghĩ muốn mắng người, tội lỗi tội lỗi!”

“Đù, đây rõ ràng là coi chúng ta như kẻ ngu để đùa mà!”

Họ còn nghĩ là mình thật sự phi thăng lên tiên giới cơ, kết quả chỉ là vẫn luôn

chạy vòng quanh trong cái tiên bảo của người ta?

Vô cùng nhục nhã, mất mặt!

“Vậy làm sao ra khỏi tiên bảo này?”

“Cảnh giới Tiên Tôn có thể phá được.”

“Không còn cách nào khác nữa sao?”

“Không có.”

Kết cục này, dường như là đã bóp chết tia hy vọng thoát khỏi của mọi người.

“Trên Huyền Tiên gọi là Kim Tiên, trên Kim Tiên, chính là Tiên Tôn.”

Mặc Trần lắc đầu, cảm thán: “Cách biệt quá xa so với cảnh giới hiện tại của các

ngươi.”

Vận may đúng là của vị diện chi tử vô cùng nghịch thiên, nhưng cùng liên thủ

tạo nên cục diện bây giờ là mấy vị Tiên Đế Ma Đế.

Người đã từng là tiên nhân cũng rất suy sụp.

Đây hoàn toàn là hành động không theo lẽ thường!

Trong tình huống bình thường, không phải là những vị diện chi tử khi là Chân

Tiên cùng lắm sẽ gặp phải kẻ địch là Thiên Tiên, khi lên Thiên Tiên gặp phải kẻ

địch là Huyền Tiên, từng bước giết rồi tiến bộ à?

Không phải kẻ địch nên từ yếu đến mạnh, cực kì có quy luật xếp hàng để gửi

“gói kinh nghiệm” xuống sao?

Có vị diện chi tử nào chưa lên tiên giới, đã bị Tiên Đế nhắm vào không?

Đã vậy còn là mấy chục vị Tiên Đế liền.

Đúng là không chừa cho con đường sống nào mà!

Không khí sôi nổi ở nơi đây dần dần trở nên tĩnh lặng.

Nghĩ đến nửa đời còn lại sau này đều bị giam trong cái tiên bảo này, cả đời

không thể phi thăng, mọi người cũng không thể hoan hô vì thắng lợi trước đó

được nữa.

“Haizzz, không ngờ rằng ta đây khổ cực tu luyện nửa đời, cuối cùng lại rơi vào

kết cục như này.”

“Tiên giới ức hiếp người quá đáng!”

“Vẫn chưa tới lúc bỏ cuộc đâu, cả đời này bổn thánh chưa từng tuyệt vọng.”

“Nếu tương lai có thể thoát khỏi vây khốn, phải thề chết đối nghịch với tiên

giới!”

“Đâu dễ mà thoát khỏi vây khốn cơ chứ…”

“Dù là kỳ tài trời sinh như Khương chương môn thì đến già cũng vậy, đáng

tiếc.”

Cũng may đám người này đều là tinh anh nhất ở hạ giới, hơn nữa cũng đều là

cao thủ trải qua đủ mọi kỳ ngộ nên mới có thể duy trì nét mặt bình tĩnh như

trước.

Đổi thành nhóm người khác, chỉ sợ là bây giờ đều sẽ thất vọng, sụp đổ, phát

điên rồi.

Nhưng trong mắt của bọn họ, Khương chương môn - người đáng lẽ phải đau

khổ nhất, bây giờ lại cực kì bận rộn.

Trước khi hỏi, hắn ta đã bảo Tam Nhãn Hổ và Mặc Trần nhanh chóng thu chiến

lợi phẩm ở đây lại.

Bây giờ đã hỏi xong, hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến cục diện bế tắc gì hết.

Mà lại bận rộn kiểm kê chiến lợi phẩm, sau đó đổi điểm.

Quả thật hắn không hề lo lắng.

Cho dù thật sự không ra ngoài được, hắn vẫn còn có Toàn Cơ đồ,

Ở bên trong bảo đồ có thể tiếp tục tu luyện nâng cao cảnh giới, cho dù dùng hết

cả đan dược cũng không sao, bởi vì bên trong còn có A Hoàng nâng linh mạch

lên cấp bậc tiên nguyên chi khí rồi.

Nếu thật sự không được nữa thì đợi thêm chút, đợi đệ tử bên trong đó tu luyện

đến Tiên Tôn là được rồi.

Hơn nữa, cũng không phải hắn không có cơ hội ra ngoài.

Thật ra với thực lực hiện tại của hắn, cho dù là bùng nổ hết cả mười phần cũng

còn lâu mới đến được cấp bậc Tiên Tôn.

Về cơ bản thì không thể nào cưỡng chế phá vỡ tiên bảo này từ bên trong được.

Nhưng mà hắn có thể đi thẳng vào bên trong sương độc xung quanh của tiên

bảo, ra bên ngoài từ sương độc!

Sương độc đó của thể giết chết được cả Tiên Tôn, nhưng mà vấn đề là…

Chết không phải chính là sở trường chính của Thành ca sao?

Sau khi đã thu thập xong tất cả chiến lợi phẩm, mọi người vẫn đang thảo luận

về cục diện bế tắc.

Hầu như mọi người vẫn là không cam lòng trước tình trạng này, phải nghĩ cách

rời khỏi đây.

Nhưng mà thảo luận cả ngày cũng chẳng có kết quả gì hết.

Số ít người còn lại thì đã bỏ cuộc rồi.

Có người đã đang thu dọn, chuẩn bị tìm nơi yên tĩnh non xanh nước biếc ở đây

để sống đến hết đời.

Càng không thể tin được, vậy mà có người đã bắt đầu suy nghĩ việc sinh con nối

dõi đời sau trong tiên bảo này, phóng điện với một số nữ tu.

“Khụ!”

Thành ca khụ một tiếng nhẹ, đứng ra.

“Thật ra, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội rời khỏi đây.”

Câu vừa nói ra, mọi người ở đây đột nhiên im bặt!

Đến cả những người đang chuẩn bị rời khỏi, những tu sĩ tìm nơi ẩn cư đều kinh

ngạc mà quay người lại.

Nếu đổi lại là bất kì người nào khác nói ra câu này, đều sẽ bị coi như đang nói

khoác.

Phương pháp của Tiên Đế, sao mà phá giải được?

Chỉ duy nhất Khương Thành không giống thôi, hắn đã tạo ra quá nhiều kì tích.

“Khương chưởng môn, thật sự ngươi có cách thoát khỏi đây ư?”

Quy Tàng Kiếm Thánh kích động tới nỗi nắm chặt tay của hắn.