Khương Thành nghe đến đây thì chính hắn cũng có chút than thở bất lực rồi.
Đây không phải là kịch bản năm đó của Cổ Tiên giới sao?
Lúc ấy để trấn áp Thiên Khu các, Tiên Minh và Thánh Điện cũng đã tạo ra
thương hội của riêng mình.
Bây giờ Khiếu Mang vực đang ở Nguyên Tiên giới, lại muốn tới một lần nữa
sao?
Hắn không thể không thở dài, giới tu luyện đúng là nơi để nói chuyện thực lực.
Cho dù ngươi có làm ăn được lớn hơn nữa mà quả đấm không cứng rắn hơn
người khác thì vẫn không được.
Lúc mình không có ở đây, bất kể là Phi Tiên hay Thiên Khu các có thể chống đỡ
lại Đạo Thần hay không mới là vấn đề quan trọng nhất.
“Bây giờ đám người Tiểu Hàm và Mâu Vũ đang ở đâu?”
“Gần đây Chưởng môn và Mâu hội trưởng đều tới Trúc Tiên cung, ở bên đó
tranh luận phải trái, cố gắng tranh thủ một chút.”
La Viễn lắc đầu.
“Nhưng mà hy vọng vô cùng xa vời.”
“Hiện nay Trúc Tiên cung đã bị Tịnh Trúc tiên phủ không chế rồi.”
Khương Thành không chút nghĩ ngợi hỏi: “Bây giờ Tịnh Trúc Đạo Thần ở đâu?
Ở Trúc Tiên cung sao?”
Với cái nhìn của hắn, nhất định cách giải quyết trực tiếp nhất cho chuyện này
chính là cứ tìm đến chính Tịnh Trúc Đạo Thần và giết chết hắn.
Chỉ cần Đạo Thần chết đi thì đương nhiên bên đó sẽ tan đàn xẻ nghé.
Chuyện gì cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng rồi.
“Điều này quả thật bọn ta không biết.”
“Đạo Thần cũng là một Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, hắn thực sự
rất hiếm khí xuất hiện.”
“Vậy sao?”
Khương Thành trầm ngâm một lát, lúc này hắn mới hỏi: “Trụ sở chính của cái
Tịnh Tiên Bảo điện kia được mở ra ở đâu?”’
Nếu không có cách nào tìm được Tịnh Trúc Đạo Thần ngay lập tức thì cũng chỉ
có thể cưỡng ép hắn xuất hiện rồi.
Một ngày sau, Khương Thành và Thương Linh đã cùng nhau đi tới Tịnh Tiên
Bảo điện.
Nhưng nhìn trong không trung là một tòa chính điện nguy nga lộng lẫy, gần như
chiếm lấy tất cả tầm mắt ở phía trước.
Tiên nhân đi tới đi lui nườm nượp.
Bao quanh chính điện là một tòa Thiên thành khổng lồ và sầm uất.
Mặc dù tòa Tịnh Tiên Bảo điện này mới được thành lập chưa tới một năm
nhưng đã lớn mạnh đến một quy mô khổng lồ rồi.
Dù sao có sự ủng hộ của Đạo Thần thì họ cũng đã chiếm đoạt gom góp lại của
Thiên Khu các về đây rồi.
Muốn làm giàu quả là không khó.
Nhìn hàng người qua lại không ngớt ở Tiên thành và cung điện khổng lồ chiếm
khoảng một phần ba địa bàn của Tiên thành, Thương Linh ngừng lại.
Nàng vô cùng hứng thú nhìn về phía Khương Thành.
“Ngươi định làm thế nào?”
Với sự hiểu biết rất rõ của nàng về Khương Thành, một giây sau người này
hoàn toàn có thể phá hủy Tịnh Tiên Bảo điện.
“Đương nhiên phải nói một chút phép tắc rồi.”
Thành ca tùy tiện thay đổi dung mạo, còn ẩn tu vi đi, sau đó hắn lập tức nghênh
ngang bước vào toàn Tiên thành này.
“Chúng ta phải dùng đức thu phục người.”
Thương Linh nghiêng qua liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt nàng tràn ngập
sự khó tin.
“Có lần nào ngươi gặp chuyện không may mà không dùng chiến đấu để giải
quyết được chưa?”
“Chuyện của thương hội không giống như vậy, có nói ngươi cũng không hiểu.”
Khương Thành lắc lắc ngón tay, phong cách của một nhân sĩ chuyên nghiệp.
“Bây giờ ta dùng một kiếm phá hủy Tịnh Tiên Bảo điện này thì cũng chỉ là hủy
diệt được hình của bọn họ, chứ không hủy diệt được Thần.”
Thương Linh không hề tin hắn.
Mỗi lần người này có thái độ khác thường đều có nghĩa là muốn lừa người!
“Vậy chuyện đó có liên quan gì đến việc ngươi thay đổi ngoại hình và đè nén tu
vi thành Đạo Tôn chứ?”
Thành ca bất đắc dĩ thở dài.
“Quá đẹp trai sẽ làm cho ta lộ ra vẻ không ăn khớp, gặp bất lợi trong việc hòa
vào thành một với Tiên nhân rộng lớn, chuyện khó xử này ngươi không hiểu
được.”
Thương Linh nhất thời không phản bác được.
Sau khi một người một rồng này tiến vào Tiên thành cũng không tạo ra sự chú ý
quá lớn.
Dù sao Đạo Tôn ở đây cũng không hiếm thấy.
Nhưng rất nhanh sau đó, Khương Thành lập tức làm cho mình trở thành tiêu
điểm của toàn trường.
“Bán ra đạo khi bát giai!”
“Rớt nước mắt bán đại hạ giá đây…”
Hắn giơ một cây châm lên, chính là Nguyệt Diễm châm mà hắn đã được ban
thưởng sau đại hội thông thần năm đó của Thiên Cung.
Từ sau khi nhận được cây châm đó, hắn cũng chưa từng lấy ra, dù sao cũng
không cần dùng đến nó.
Mà lúc này cùng với một tiếng hét như vậy của hắn, gần như ánh mắt của tất cả
Tiên nhân toàn thành đều tụ họp lại lên trên người hắn.
“Cái gì?”
“Đạo khi bát giai?”
“Rao hàng trên đường phố sao?”
Rất nhiều người sau khi khiếp sợ thì cũng nhanh chóng lắc đầu.
“Là giả à?”
“Một người điên hô bậy mà thôi.”
“Làm ta giật mình, thật sự chẳng biết như nào.”
Thật ra cũng không lạ khi bọn họ phản ứng như thế.
Đạo khí bát giai này là khái niệm gì chứ?
Đó là “Thần binh” mà phần lớn Đạo Thánh đều không thể có được.
Là thứ mà không thể trực tiếp mua sẵn được.
Thông thường, trong tình huống có sẵn đầy đủ thực lực, chỗ dựa, cơ duyên, khả
năng tài chính thì mới có cơ hội sở hữu được.
Nói thẳng ra đây chính là món bảo vậy vô giá chứ không phải hàng để bán.
Không có một nhà thương hội nào có thể bán ra loại hàng hóa này.
Bây giờ Khương Thành trực tiếp cầm Nguyệt Diễm ngân châm, đương nhiên
không có ai tin rồi.
Bởi vì không ai có thể bán ra đạo khí bát giai, càng sẽ không suy đồi đến mức
rao hàng bán ở trên đường phố.
Sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy một cây ngân châm tỏa ra ánh sáng rực rỡ
nhưng lạnh lẽo bao trùm lên bầu trời Tiên thành, trong nháy mắt ánh trăng đã
lan khắp toàn thành.
Vẻ rực rỡ của ánh trăng như một tấm lụa mỏng nhẹ nhàng bao phủ khắp mọi
ngóc ngách ở trong thành.
Gần như bất cứ một ai cũng có thể cảm nhận được.
Ai cũng biết đây là ngân châm chưa công kích, vậy nên mới vô hại với cả người
lẫn vật như thế.
Một khi hắn tấn công thì căn nguyên kèm theo bản thân cây ngân châm này sẽ
lập tức biến thành bụi gai thấu xương.
Đối với Đạo Tôn, Đạo Thánh thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng từ Chí Tôn
trở xuống thì vẫn rất chí mạng.
Mà đây cũng chỉ là sức mạnh kèm theo Nguyệt Diễm ngân châm này mà thôi.
Sau khi Khương Thành thu hồi ngân châm lại, toàn thành đều trở nên chấn
động.
“Căn nguyên tự thân! Thật sự là đạo khí bát giai!”
“Trời ơi, điều này sao có thể chứ?”
“Đạo khí bát giai lại xuất hiện trên thế giới rồi sao?”
“Hơn nữa còn được rao bán ở trên đường?”
Nói thật cái này thực sự còn đáng giá hơn nhiều so với trọc Ma tam giai trước
đó.
Sau khi chắc chắn là đạo khí bát giai, không khí của Thiên thành đã lập tức
bùng cháy.
Bên người Khương Thành và Thương Linh trong nháy mắt đã biến thành nước
chảy không lọt.
“Trời ạ, đạo hữu, ngươi thật sự có đạo khí bát giai sao?”
“Đạo hữu thật muốn bán ra sao? Ngươi có ý định đưa ra giá như thế nào?”
“Tiền bối bán cho ta đi, giá cả có thể thương lượng.”
“Đừng có ai tranh giành với ta, ta đồng ý thu mua với giá cao…”
Ban đầu Khương Thành vô cùng ghét bỏ Nguyệt Diễm ngân châm và cảm thấy
nó không đủ uy hiếp.
Nhưng đó là hắn.
Đổi lại là những Tiên nhân khác thì đó chính là một sự hấp dẫn hoàn toàn không
thể nào từ chối nổi.
Cho dù trước đó bọn họ dùng kiếm, dùng đao hay dùng rìu, chỉ cần nhận được
cây châm này thì bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể thay đổi binh khí.
Bởi vì đạo khí bát giai đối với những Chí Tôn, Đạo Tôn này là một sự gia tăng
thực lực vô cùng lớn.
Còn về phần Thiên Tôn, nếu như lấy được thứ này thì có thể được coi là thay
đổi số phận.
Thậm số một số Đạo Tôn ở trong đám người cũng dần lộ ra ánh hung tợn tham
lam.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Khương Thành và Thương Linh, trong
lòng bọn họ đang tính toán tính khả thi của việc giết người cướp bảo vật trên
phố.
Mà cũng vào lúc này có một tiếng gầm lớn vang lên từ đằng xa.
“Cút khỏi đây cho ta!”
“Đạo khí bát giai này ngươi xứng đáng có được sao?”
“Còn không mau nhường đường?”
Nhưng nhìn thấy bên trong Tịnh Tiên Bảo điện, một gã thanh niên Đạo Tôn
cầm đầu và khoảng hơn mười người xông ra.
Ở bên cạnh người thanh niên đó còn có một tên Đạo Thánh đi theo, đủ để thấy
được hắn có địa vị cao.
Mục tiêu mà Khương Thành vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
“Ám Húc Đạo Tôn!”
Nhìn thấy đám người kia tiến đến, các Tiên nhân đang vây xem liên tục lùi về
phía sau.
“Con trai của Tịnh Trúc Đạo Thần!”
“Tổng điện chủ của Tịnh Tiên Bảo điện…”
“Vậy mà hắn lại đích thân ra mặt.”