Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1799




Bản thân Khương Thành cũng cảm thấy kinh ngạc.

Vừa rồi hắn cũng chỉ buột miệng mắng Long tổ một cái mà thôi.

Làm sao biết được cái này dường như lại xuất hiện một bí mật vô cùng kinh

thiên động địa.

“Ngươi vừa mới nói gì?”

“Lúc đó Thương Linh đại tỷ và Huyền Minh có mặt ở đấy sao?”

Cùng với câu hỏi này của hắn, ánh mắt của tất cả mọi người trong tràng đều tập

hợp vào người hắn.

Thậm chí Huyền Minh cũng mặc kệ việc Khương Thành gọi thẳng tên của hắn

ra.

Ánh mắt hắn gắn gao nhìn chằm chằm Long tổ, trực giác của hắn cảm nhận

được nhất định trong chuyện này có vấn đề.

Dựa theo tin tức đã lấy được trước đó, Long tổ đúng là vị Long tộc đệ nhất của

Nguyên Tiên giới thượng cổ, là tổ tiên của muôn rồng.

Mà Thương Linh Huyền Minh cùng với ba vị Kim Long Đại Đế đã không cẩn

thận chết trong trận đại chiến của Tiên Yêu năm đó, sau khi ba vị còn lại của

Nguyên Tiên giới thượng cổ này sụp đổ, ba vị Long tộc này là ba người đầu tiên

được Thiên Đạo tạo ra ở Cổ Tiên giới sau sự sụp đổ của Nguyên Tiên giới

thượng cổ.

Xét về thời gian, so với Long tổ ba vị này còn xuất hiện muộn hơn vô số năm.

Làm sao lúc Long tổ ra đời, Thương Linh và Huyền Minh có thể có mặt ở đó

được chứ?

“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Long tổ dường như cũng nhận ra được mình đã lỡ lời.

“Ta không nói gì, thật sự là không giải thích được.”

Nói xong, hắn định rời khỏi hiện ngay lập tức.

Rõ ràng chính là không muốn giải thích gì thêm nữa.

Khương Thành làm sao có thể để cho hắn rời đi như vậy được.

Hắn lập tức bước tới ngăn cản.

“Ngươi nên nhớ rằng, chúng ta đã nói từ ngay khi bắt đầu đánh cược.”

“Người thua phải gọi đối phương là tổ tông.”

Hắn nhíu mày, trong mắt tràn ngập sự khích lệ.

“Bây giờ đến lượt ngươi.”

Gương mặt của Long tổ cũng xanh mét rồi.

Làm sao hắn có thể gọi tổ tông được.

Nếu như hắn gọi thì cả đời này cũng không cần làm rồng nữa rồi.

Hắn rất muốn không thừa nhận cuộc đánh cược kia, nhưng có rất nhiều Long

tộc đang có mặt ở đây chứng kiến như vậy.

Cũng không thể tiêu diệt hết toàn bộ Long tộc này được đúng không?

“Nếu như ngươi thật sự khó xử thì ta cũng có thể cho ngươi cơ hội.”

“Chỉ cần ngươi nói ra chi tiết chuyện xảy ra năm đó, vậy sau này ngươi không

cần gọi tổ tông nữa.”

Đây cũng coi như là một sự nhượng bộ rất lớn đối với người coi làm màu là

sinh mệnh như Thành ca rồi.

Chủ yếu cũng là vì muốn giúp Thương Linh hiểu rõ được một chút chân tướng.

“Ta…”

Long tổ há miệng thở dốc.

Mọi người đều nhìn hắn bằng vẻ mặt nghiêm túc và tập trung tinh thần chờ hắn

nói tiếp.

Sau đó, vị thủy tổ Long tổ này đột nhiên ngất đi.

Ngay sau đó, thân rồng khổng lồ vỡ vụn mờ ảo biến mất ngay lập tức.

Hắn chuồn mất rồi.

Cũng không có ai biết hắn đi đâu cả.

Vẻ mặt của tất cả Long tộc ở hiện trường đều mơ hồ.

“Đây là cái gì chứ?”

Sau khi trải qua những vị khách thành thật như Thu Vũ Tuyền, đúng thật là

Thành ca không quen lắm với thể loại quỵt nợ như Long tổ.

Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào.

Bây giờ Long tổ đang trốn ở không gian nào rồi, chẳng ai có thể tìm được ra

hắn.

Nhưng may mà sau cuộc so tài lần này, vị trí lão đại của Long tộc coi như cũng

thuộc về hắn rồi.

Sau này cho dù Long tổ có ló đầu lên thì uy vọng của hắn cũng không thể so

sánh được với Khương Thành.

Sau chuyện Long tổ này kết thúc, Khương Thành cũng không phải ở lại Thiên

Long giới nữa rồi.

Bởi vì Thiên Long giới cũng không được coi là quê hương tổ tiên của Long tộc,

rất nhiều Long tộc xôn xao đòi đi theo Long thần.

Cuối cùng, Thành ca dẫn theo một đoàn Long tộc quay về Nguyên Tiên giới.

Thu Vũ Tuyền trở về Thiên Cung còn Khương Thành thì chạy về Phi Tiên Môn.

Hành trình lần này của Thiên Long giới kéo dài chưa tới mười năm, cũng chỉ là

một cái búng tay trong nháy mắt.

Với cái nhìn của Khương Thành, có lẽ chút thời gian này cũng không xảy ra

chuyện gì.

Nhưng điều mà hắn không ngờ nhất chính là khi vừa đến Phi Tiên Môn thì ở

đây chính là một vùng không khí giương cung bạt kiếm.

“Khương chưởng môn!”

“Khương chưởng môn quay về rồi!”

Thấy hắn trở về, trên dưới Phi Tiên Môn vẫn rất sôi nổi.

Chỉ là đám cấp cao của Phi Tiên Môn, Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần đều không

còn ở đây nữa.

Đạo Thánh duy nhất xuất hiện trước mặt hắn là La Viễn, còn lại chỉ có hơn

mười vị Đạo Tôn do Đan Thái dẫn đầu.

Nhìn thấy một đám Đạo Thánh hóa thành hình người đi phía sau Thành ca, La

Viễn cũng không phân biệt rõ được lai lịch của bọn họ, chỉ nhận ra đám Long

tộc Thương Linh và Huyền Hải của Cổ Tiên giới.

“Khương chưởng môn, ngươi đã chịu trở lại rồi.”

“May mà ngươi quay lại kịp thời, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng

tượng nổi.”

Khương Thành bước vào trong điện nghe được những lời đó, hai hàng lông mày

không nhịn được đông cứng lại.

“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tịnh Trúc Đạo Thần trở lại rồi!”

Đan Thái vẻ mặt nghiêm trọng.

“Khiếu Mang vực trở trời rồi!”

Khóe miệng Thành ca co giật, hắn còn tưởng xảy ra chuyện quan trọng gì nên

mới làm long trọng như vậy.

“Chỉ là chuyện nhỏ này sao?”

La Viễn và các đệ tử khác ở trong điện dở khóc dở cười.

“Đối với ngươi là chuyện nhỏ nhưng đối với bọn ta cũng là chuyện lớn rồi.”

Cùng với một trận giảng giải đạo lý này của hắn, Khương Thành cũng biết trong

khoảng thời gian này đã phát sinh biến cố.

Khi hắn tiến vào Thiên Long giới chưa được bao lâu, một số Đạo Thần năm đó

cũng lần lượt quay về.

Ví dụ như Tịnh Trúc Đạo Thần hay Vân Bái Đạo Thần.

Mà mấy vị Thiên Đế, Không Đế và Nguyên Đế ở Thiên Cung cũng xôn xao

quay về vị trí cũ.

Ngoại trừ những người này cũng có thêm không ít Đạo Thần xa lạ, thậm chí còn

có cả Nguyên Tổ.

Việc những người này trở về giống như có mấy chục con cá mập khổng lồ đột

nhiên bổ sung vào hồ trước vốn tĩnh lặng vậy.

Nó đã gây ra một cú chấn động rất lớn đối với vận mệnh ban đầu.

Mà người đứng mũi chịu sào chính là Phi Tiên Môn.

Trước đây bởi vì giao ước của Khương Thành và Huyết Đế, Phi Tiên Môn gần

như đã trở thành ánh sáng của Nguyên Tiên giới, nơi mà Khiếu Mang vực ở

cũng trở thành một chốn thiên đường bình yên.

Ngọn gió này cũng trở lên quá lớn rồi.

Bây giờ Tịnh Trúc Đạo Thần đã trở lại, làm sao hắn có thể khoan nhượng cho

một môn phái như vậy xuất hiện trong địa bàn của mình chứ?

Hơn nữa hiện nay Tịnh Trúc Tiên Phủ chỉ còn có một vị Mông Đoan Đạo

Thánh còn sống, làm sao hắn có thể chịu để yên được?

Đương nhiên là muốn ngóc đầu trở lại.

Khương Thành chậm rãi nói với ánh mắt lạnh lùng: “Hắn ra tay với Phi Tiên

Môn? Giết người của chúng ta rồi sao?”

La Viễn lắc đầu.

“Trực tiếp tấn công thì không có, nhưng hắn đã dùng rất nhiều thủ đoạn.”

“Năm đó phần lớn môn phái tiến vào Khiếu Mang vực đều đã chủ động hoặc bị

động nương nhờ vào hắn.”

“Bây giờ Trúc Tiên cung lại được tạo dựng lên một lần nữa, hắn tự phong là

Chủ đàm và điều khiển công việc của Khiếu Mang vực, gây khó khăn ở khắp

nơi cho chúng ta, thậm chí còn muốn chúng ta phải cống nạp cho Tịnh Trúc

Tiên Phủ.”

“Hơn mười vị Đạo Thánh còn đứng ở phía chúng ta như Quy Tàng, Lăng Tinh,

Thanh Vân, Thái Thường đều xuất thân từ Hạ giới năm đó, nhưng bọn họ cũng

bị Tịnh Trúc Đạo Thần liên tục nhắm vào, cuộc sống cũng không được dễ chịu

lắm.”

“Thê thảm nhất thì không ai qua được Thiên Khu các.”

“Thiên Khu các?”

Khương Thành nhướn mày: “Mâu Vũ thì sao?”

“Nàng còn sống, nhưng Thiên Khu các sắp sụp đổ rồi.”

“Cái gì?”

Thành ca vẫn còn nhớ rõ, trước khi hắn rời đi thì Thiên Khu các đang ở trong

nhịp điện phát triển không ngừng.

Nhờ vào đám nguyên liệu Trọc Ma kia của mình, hơn nữa còn có sự hậu thuẫn

hùng mạnh của Phi Tiên Môn này, việc làm ăn của bọn họ càng ngày càng lớn,

mơ hồ có khuynh hướng sắp trở thành một thương hội đứng đầu.

Tại sao bây giờ đột nhiên lại sắp sụp đổ chứ?

“Tịnh Trúc Đạo Thần quá mạnh, bọn ta muốn giúp Thiên Khu các cũng hữu

tâm vô lực!”

Đan Thái lắc đầu, thở dài nói: “Sau khi hắn trở về đã lập tức theo dõi miếng thịt

béo Thiên Khu các này, tuyên bố rằng chưa được sự cho phép của chính hắn,

buôn bán ở Khiếu Mang vực là không phù hợp với quy củ.”

“Sau đó hắn lập tức cướp ép dò xét Thiên Khu các, cướp đi tất cả hàng hóa của

Thiên Khu các.”

“Bây giờ bên Tịnh Trúc Tiên Phủ đã tự mở ra một cái Tịnh Tiên Bảo điện, thật

ra chính là giẫm đạp lên đống đổ nát của Thiên Khu các mà xây dựng lên.”