“Ngươi làm gì vậy?”
Nữ nhân kia lập tức hét lớn lên.
Mà hai người thanh niên khác kia cũng đã lập tức nhấc lên Tiên lực, có ý định
thi triển thủ đoạn lúc trước với Thành ca.
“To gan!”
“Vậy mà dám ra tay với người của Hồn Thư gia bọn ta, lẽ nào lại như vậy!”
“Ngươi nói xem ta muốn làm gì?”
Khương Thành tiện tay lắc cái roi trong tay, ánh mắt trở nên có phần bất thiện.
“Ta thấy chứng nóng nảy thời kỳ mãn kinh của ba người các ngươi rất nghiêm
trọng, hay là để ta chữa trị cho các ngươi?”
Ba người thấy hắn cứng rắn như vậy, nhất thời đã có hơi sợ hãi.
Nếu thật sự đánh nhau thì bọn họ không có chút phần thắng nào.
“Các, các ngươi là Thiên Long của mạch nào?”
Bọn họ vậy mà cũng coi Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, Lâm Ninh thành cái
gọi là Thiên Long.
“Sao lại lạ mặt như vậy.”
“Sao bọn ta chưa từng nhìn thấy các ngươi bao giờ?”
Khương Thành ngẫm nghĩ chuyện này gì mà có với không chứ?
Long tộc đã phân chia theo mạch lúc nào vậy?
“Lão tử là người của Tổ Mạch, mắt chó của các ngươi bị mù hết rồi à, không
nhận ra sao?”
Ba người chợt sửng sốt, sau đó vẻ mặt mê mang.
“Tổ Mạch?”
“Tổ Mạch gì, tại sao bọn ta chưa từng nghe nói qua bao giờ?”
“To gan!”
Khương Thành đột nhiên vẻ mặt chợt trầm xuống.
“Ba người các ngươi thật to gan, ngay cả ta cũng không biết, thật sự là mắt chó
của các ngươi đã mù rồi!”
Lời này vừa ra, không chỉ mười mấy con Giao Long bị thương kia, ngay cả ba
người này cũng bị chấn động đến toàn thân chợt run lên.
Trong lòng kinh ngạc nghi ngờ không chắc, lẽ nào đã gặp phải Thiên Long càng
cao cấp hơn?
Tên thanh niên bạch y dẫn đầu trong ba người kia đã vội vàng cúi người, thậm
chí còn nặn ra chút nụ cười.
“Bọn ta hiểu biết nông cạn, không biết Thiên Long Tổ Mạch đến từ nơi nào?”
“Đến từ nơi nào, có phải ngươi ngốc không?”
Thành ca lạnh lùng cười một cái: “Tổ Mạch đương nhiên chính là cùng một
mạch với tổ tông của các ngươi, những hậu đại bối phận cực nhỏ các ngươi nhìn
thấy tổ tông còn không quỳ xuống dập đầu?”
Nghe thấy câu giải thích này, Lâm Ninh và Thu Vũ Tuyền vốn dĩ cũng cho rằng
có nhiều bí ẩn đều lộ vẻ mặt cạn lời.
Mà ba người kia, lúc này mới phản ứng lại.
Cảm thấy cái tên này đang vòng vo tam quốc mắng mình?
“Ngươi, ngươi cái tên điên này!”
Ba người tức đến toàn thân run lên, nhưng lại không dám ra tay với Khương
Thành.
Tên thanh niên cầm đầu kia hít sâu một hơi, lúc này mới lạnh giọng nói: “Các
hạ không phải là mạch Giao Long bọn ta, chuyện của nơi này không liên quan
đến ngươi, vẫn mời ngươi rời đi!”
Đánh không lại, bọn ta coi ngươi không tồn tại là được rồi.
Nói xong, bọn họ cũng không quan tâm Khương Thành vẫn ở một bên, lại lần
nữa trút giận lên người đám Giao Long kia.
“Một đám phế vật!”
“Ngay cả lai lịch của người khác cũng không biết tra rõ ràng!”
“Cần các ngươi có tác dụng gì?”
Ba người đang muốn lại quyền đánh chân đá lần nữa thì đã cảm nhận được hàn
ý từ phía sau đánh đến.
Quay đầu lại nhìn một chút đã nhìn thấy Lâm Ninh ánh mắt lạnh lẽo giống như
nhìn người chết.
Nhất thời, bọn họ lại bị doạ đến vội vàng thu lại.
Nhưng dường như là cảm thấy như vậy mất mặt, trong miệng vẫn chửi bới
mắng nhiếc.
“Nhanh chóng giao ra tinh huyết!”
“Đừng lề mề!”
Li Chướng cầm đầu nhất thời sắc mặt đau khổ.
“Lần trước bọn ta mới giao không lâu, hiện nay vẫn chưa ngưng luyện ra nhiều
lắm, có thể thư thả một khoảng thời gian không?”
“Thư thả?”
Nữ tử vừa mới bị Khương Thành và Lâm Ninh doạ nạt kia, hiện tại tâm thái
đang nóng nảy.
Nghe vậy khuôn mặt kia đều đã trở nên méo mó.
“Li Chướng, cái đồ phế vật nhà ngươi có phải là tìm chết rồi không?”
Li Chướng vội vàng xin tha.
“Không dám không dám, chỉ là tinh huyết tổn thất quá nhiều, tộc ta có vài hậu
bối không chỉ suốt đời khó mà tiến thêm, thậm chí có thể sẽ suy vong…”
“Thế không phải là vẫn chưa chết sao? Có cần bọn ta khiến các ngươi sống
không bằng chết không!”
Tên thanh niên bạch y cầm đầu kia cũng không kiên nhẫn nói: “Không ngưng
luyện ra nhiều lắm, vậy chính là vẫn còn, ngươi vậy mà dám giấu riêng!”
Bọn họ làm đến giống như đám Giao Long này đã nợ mình vậy.
Nếu không phải Khương Thành và Lâm Ninh, Thu Vũ Tuyền có mặt, sợ rằng
lại là một đám quất roi đánh tơi bời rồi.
Vẻ mặt của mười mấy con Giao Long ảm đảm, cúi thấp đầu giống như sắp tra
tấn.
Tuy không cam lòng, nhưng lại không có một con nào phản kháng.
Cuồi cùng, Long thể của Li Chướng chậm rãi mở rộng, ngay sau đó tụ tập Tiên
lực một thân lại.
Khi uy áp của cấp Chí Tôn kia quét ngang bầu trời, trong con mắt hắn cũng đã
hiện lên vẻ đau đớn đậm đặc.
Ngay sau đó, một giọt tinh huyết đỏ tươi to cỡ miệng bát, chậm rãi trôi nổi ra từ
trong miệng hắn.
Xung quanh giọt tinh huyết đó dập dờn từng điểm vầng sáng kim sắc, phảng
phất như ẩn tàng vô tận ảo diệu.
Mà khí tức của bản thân hắn cũng đã nhanh chóng trở nên mệt mỏi.
Sau khi ba người ngẩng đầu lên nhìn thấy giọt tinh huyết kia, sự tham lam và
khát vọng trên mặt đã không che giấu chút nào.
“Tam ca, Lục ca, cấp Chí Tôn lần này ta sẽ không khoan nhượng nữa!”
Nữ tử váy hồng phấn kia gấp không thể chờ được lướt bay lên.
Thanh niên bạch y lại nhanh chóng cản ở trước người nàng.
“Thập muội, ngươi cách đột phá còn xa, nếu như lần này cho ta, ta nắm chắc
đột phá rất lớn, hay là ngươi vẫn nên thành toàn cho vi huynh đi?”
Thanh niên hắc y kia cũng không cam chịu yếu thế.
“Không phải đã nói là mỗi người một lần sao, hai lần trước đều là các ngươi,
lần này cũng nên đến lượt ta rồi!”
Cảnh tượng này, trực tiếp khiến Khương Thành nhìn đến sững sờ.
Ai có thể nói cho ca biết đã xảy ra chuyện gì không?
Máu bình thường phun ra thì cũng thôi đi, huyết tinh là tinh hoa của huyết dịch
toàn thân đấy!
Nhất là đối với Long tộc chú trọng đến tu luyện Yêu thể và cấp bậc huyết mạch
mà nói, huyết dịch gần như chính là nguồn gốc một thân sức mạnh của bọn nó.
Một khi tổn thất, vậy nhất định là sẽ yếu ớt rất lâu cũng khó mà khôi phục,
nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ gây ra thiệt hại cho căn cơ tính mạng nguy cấp.
Cho dù khi đại chiến kịch liệt, cũng không có mấy con nỡ đốt cháy tinh huyết.
Mà hiện tại, một con Giao Long cấp Chí Tôn vậy mà lại chủ động ép ra huyết
tinh của mình, giao cho ba Bán Long cấp Thiên Tôn?
Loại chuyện này đã hoàn toàn làm mới nhận thức của hắn.
Một bên khác, ba người đã quyết ra người được chọn.
Thanh niên bạch y và nữ tử kia vẻ mặt không cam lòng không tình nguyên lui ra
phía sau.
Mà thanh niên hắc y lại là vẻ mặt vui mừng bay đến không trung, duỗi tay chụp
lấy một cái, sắp lấy đi giọt huyết tinh đó của Li Chướng.
Lúc này, một đạo kết giới vô hình đã cản lấy hắn.
“Ngươi!”
Hắn vốn dĩ vui mừng hớn hở nhất thời giận dữ.
“Ngươi lại muốn làm gì? Ngươi lại không phải là Thiên Long của mạch bọn ta,
tinh huyết của Giao Long ngươi cũng không dùng được!”
Khương Thành lơ lửng ở không trung, nhìn xuống ba người cùng với những
Giao Long khác.
“Ai có thể phổ cập khoa học cho ta một chút, tặng huyết tinh này là phong tục
gì?”
Hành động này của hắn, doạ cho những Giao Long kia chết lặng.
Mà ba người miệng hùm gan sứa kia càng tức đến gào thét lên ngay tại chỗ.
“Ngươi đã biết còn hỏi!”
“Bọn ta lấy cung phụng liên quan gì đến ngươi?”
“Ta thấy ngươi là cố ý đến chống đối bọn ta, ngươi từ gia tộc đối địch phái đến
đúng không, nhất định là như vậy!”
Khi bọn họ tức giận chỉ trích, Khương Thành đã có được chân tướng.
Bởi vì hắn lại đã dùng Độc Tâm Thuật.
Mà chân tướng này khiến hắn cảm thấy cực kì không thể tin được.
Cái gọi là Thiên Long, vậy mà chính là Bán Long có huyết mạch Long tộc.
Mà người thống trị của Thiên Long Giới này, cũng chính là Bán Long tộc.
Về phần Long tộc thật sự, địa vị ở thế giới này là tầng thấp, bị gọi một cách
khinh thường là Địa Long.