Ngoại trừ Huyền văn kiếm được cố tình giữ lại, những quy tắc chủ yếu khác cơ
bản đều bị các đệ tử Phi Tiên Môn lựa chọn.
Do điểm tiên nguyên “chỉ còn” không tới một nghìn tỷ, Khương Thành không
có cách nào thăng cấp các quy tắc khác lên thập tứ trọng.
Thậm chí thăng lên thập tam trọng cũng chỉ được có một số lượng nhỏ thôi.
Hắn lựa chọn mấy chục cái huyền văn quy tắc chủ yếu, thống nhất thăng hết
chúng lên thập tam trọng.
Cộng với những huyền văn thập tam trọng mà bản thân có ban đầu, gom được
tám mươi mốt cái.
Nếu như hiện tại hắn lại khai chiến với người khác, vậy Pháp Tắc không gian
triển lộ ra sẽ là một quái vật Chân cảnh sở hữu mười một căn nguyên đồ đằng,
tám mươi mốt căn nguyên hư ảnh.
Còn về hơn chín trăm cái huyền văn còn lại, chỉ có thể tạm thời giữ ở thập nhị
trọng.
Khi được biết đã đến lượt mình, hơn một nghìn đệ từ đời thứ hai, thứ ba, thứ tư
chạy như bay đến.
Người xếp đầu tiên, tất nhiên là đại trưởng lão nội vụ Ấn Tuyết Nhi.
Lúc nhìn thấy Khương Thành lấy ra Huyền văn quang minh thập tam trọng, tuy
nàng cảm nhận được sự kêu gọi mãnh liệt của huyền văn kia, nhưng cũng không
lập tức chạm vào nó.
“Còn ngẩn ra đó làm gì?”
Thành ca nhìn một lượt các đệ tử đang duỗi dài cổ khác ở bốn phía.
“Mọi người đều đang xếp hàng kìa, đừng có làm lỡ thời gian.”
“Ấn Tuyết Nhi nghi ngờ hắn đang cố tình giả ngốc, vì vậy không thể không
nhắc nhở hắn.
“Cái kia, ngươi có phải quên chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
“Không phải ngươi còn phải ngộ đạo một chút hả?”
Cũng không phải Ấn Tuyết Nhi ghét bỏ huyền văn thập tam trọng, cho dù
Thành ca cho nàng buộc định huyền văn tam trọng, nàng cũng sẽ vui vẻ tiếp
nhận.
Nhưng nếu như đạt đến thập tứ trọng, vậy tất nhiên sẽ càng tốt hơn rồi.
Không riêng gì nàng, nét mặt của các đệ tử khác cũng tràn đầy chờ đợi, đợi sau
khi Khương chưởng môn ngộ đạo lấy ra cái huyền văn thập tứ trọng.
Dù sao loại chuyện này lần trước cũng đã xảy ra mấy lần rồi.
Trong lòng bọn họ, ngộ đạo đã thành một trình tự làm việc cố định vô cùng bình
thường.
Nhìn những biểu cảm như lẽ đương nhiên của bọn họ, Khương Thành cũng cạn
lời.
“Ngộ đạo không nổi, hết linh cảm rồi.”
“Hả?”
Ấn Tuyết Nhi có chút không dám tin.
“Không phải lần trước linh cảm của ngươi như núi lở hay sao, sao lần này lại
hết rồi?”
Bởi vì ca hết điểm tiên nguyên rồi, không làm màu nổi nữa, hiểu chưa?
Trong lòng Khương Thành than phiền như vậy, nhưng tất nhiên thực tế không
thể nói như vậy rồi.
“Không phải cái này rất tự nhiên sao?”
“Núi lở rồi, linh cảm chảy như thác bên trong cũng hết rồi, cạn kiệt rồi.”
Thành ca nói cứ như đúng rồi.
Ấn Tuyết Nhi có chút thất vọng nhỏ.
“Sao lại như vậy chứ…”
“Rốt cuộc ngươi có buộc định hay không? Không thì tới người tiếp theo!”
Thành ca không thể làm màu, ngược lại còn bị người khác cảm thấy thất vọng,
giọng điệu cũng trở nên ác liệt.
“Buộc buộc buộc, đương nhiên buộc…”
Sau khi Ấn Tuyết Nhi thành công buộc định quy tắc quang minh, các đệ tử phía
sau cũng từng người từng người nối tiếp tiến lên.
Quá trình buộc định huyền văn cũng vô cùng đơn giản.
Mỗi người chỉ cần vài giây mà thôi.
Sau khi những người trước mặt buộc định thành công, trong căn nguyên hư ảnh,
cũng đều xuất hiện một lăng tinh trong suốt.
Đến khi Khương Thành buộc định đến người thứ ba mươi bảy thì lại xuất hiện
biến hóa.
Sau khi đệ tử thứ ba mươi bảy Hoắc Nam buộc định xong quy tắc ảnh không hề
nhận được lăng tinh trong suốt kia.
Mà ngược lại đạt được một hạt đậu màu tím tròn trĩnh.
“Đây là cái gì?”
“Tại sao cái Hoắc sư tỷ đạt được không phải là lăng tinh kia?”
“Mặc dù không biết tác dụng của nó, nhưng hạt đậu nhỏ này xem ra không bằng
lăng tinh nhỉ.”
“Ta cũng thấy vậy, gần như là giáng hẳn một cấp.”
Chúng đệ tử cũng đoán không ra được cái gì, chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc
nhìn về phía Khương chưởng môn.
Đón nhận từng ánh nhìn tràn ngập tò mò, trong lòng Thành ca thầm nhủ, ta biết
cái mẹ gì đâu?
Quỷ mới biết cái thứ đồ chơi này là gì?
Nhưng là một tổ sư sáng lập môn phái, sao lại có thể biểu hiện không biết được
chứ?
“Điều này chứng tỏ căn cơ của ngươi vẫn chưa ổn định, không cách nào kích
hoạt toàn bộ cảm ngộ quy tắc của ta.”
Hắn nghiêm túc khuyên nhủ răn dạy: “Tiểu Nam, ngươi còn phải cố gắng hơn
nha.”
“Nhớ kỹ, tu luyện không được chậm trễ.”
Hoắc Nam gật gật đầu, sau đó cúi thấp đầu, cảm thấy hổ thẹn vì bản thân vẫn
chưa thể đạt đến trình độ khiến Khương chưởng môn hài lòng.
Nhưng sau Hoắc Nam, đệ tử buộc định Huyền văn toàn bộ đều là hạt đậu màu
tím.
Không còn xuất hiện thêm lăng tinh nào nữa.
Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy thật sự là do Hoắc Nam căn cơ không đủ, hiện
tại nhìn lại, hình như chuyện không phải như vậy.
Mà sau khoảng ba trăm người, những người còn lại đều biến thành hạt đậu màu
vàng kim.
Thành ca cũng lười cho lời giải thích, bởi vì chính hắn cũng rất muốn biết tình
huống này là sao.
Sau khi toàn bộ đệ tử của bốn đời đầu buộc định xong huyền văn, lần triệu tập
thăng cấp này mới xem như kết thúc.
Tất cả các đệ tử đều rất vui mừng, bởi vì mỗi người đều nhận được rất nhiều
cảm ngộ quy tắc.
Khương chưởng môn càng vui mừng hơn, bởi vì thanh tiến độ huyền văn của
hắn tăng vọt lên hơn một nghìn lần.
Điều này giúp hắn tiết kiệm được hàng nghìn tỷ điểm tiên nguyên.
“Những ai lần này buộc định quy tắc cấp Chí Tôn và Đạo Tôn cũng đừng thất
vọng.”
“Sau này ta sớm muộn gì cũng ngộ đạo, đến lúc đó đợi những quy tắc của ta
thăng đến cấp Đạo Thánh rồi, các ngươi cũng sẽ nhận được cảm ngộ tương
đương.”
“Chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
Chúng đệ tử lập tức hoan hô reo lên.
Nếu như là những người khác nói lời này, bọn họ cũng sẽ chỉ cho là lời nói điên
khùng.
Thăng cấp một quy tắc lên Đạo Thánh đều cần phải có ngộ tính cực kỳ cao, năm
tháng dài đằng đẵng, vô số khổ cực và cả cơ duyên đặc biệt.
Đằng này hơn nghìn quy tắc?
Nói giỡn cái gì vậy chứ?
Nhưng nếu Thành ca nói như vậy, tất cả mọi người lập tức tin ngay.
“Ha ha, với cái tốc độ thăng cấp của Khương chưởng môn, nói không chừng
tương lai ta còn chưa tiến vào Đạo Thánh, đã có trước được cảm ngộ quy tắc
của Đạo Thánh rồi.”
“Đó là tất nhiên rồi!”
“Đến lúc đó chẳng phải chúng ta đều sẽ trở thành Đạo Tôn mạnh nhất hay sao?
“Đạo Tôn đã có căn nguyên đồ đằng, nghĩ thôi cũng kích động rồi…”
Sau khi chúng đệ tử vui vẻ tưng bừng lui xuống, Hư ở trong chỗ tối lại chậm rãi
hiện lên bóng dáng như ẩn như hiện.
“Nếu như ta đoán không sai thì, cái lăng tinh trong suốt và hạt đậu màu tím màu
vàng kim kia, hẳn là đại diện cho những đẳng cấp khác nhau.”
Khương Thành chậm rãi gật đầu.
Hắn cũng nhìn ra được.
“Nhưng mà, nó đại diện cho đẳng cấp gì chứ?”
Hư trầm ngâm giây lát mới không chắc chắn lên tiếng: “Có lẽ nó đại diện cho
quy tắc thượng vị, trung vị và hạ vị.”
“Cũng có thể lắm, đại biểu cho địa vị cao thấp của bọn họ trong hệ thống quy
tắc của ngươi trong tương lai.”
Nghe hắn nói như vậy, Khương Thành ngược lại thật sự tìm ra được chút quy
luật.
Hôm nay Hoắc Nam là người thứ ba mươi bảy, ở trước nàng, Khương Thành đã
buộc định mười ba người.
Cũng tức là nói, bốn mươi chín người trước đó buộc định huyền văn đều có cấp
bậc lăng tinh trong suốt.
Con số Đại Diễn là năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín.
Con số này, vốn đã rất vi diệu rồi.
Hư tò mò hỏi: “Ngươi có thể thay đổi thứ tự của bọn họ không?”
Khương Thành nhún nhún vai: “Có lẽ là có thể, nhưng nếu muốn tăng một
người thì phải hạ một người, mu bàn tay là thịt, lòng bàn tay cũng thịt nha,
trước vẫn cứ giữ nguyên hiện trạng đi.”
Sau khi trải qua một đợt thăng cấp, Phi Tiên Môn dần dần trở nên yên tĩnh.
Năm trăm nghìn đệ tử được chia ra sắp xếp, núi Huyễn Tắc cũng trở nên càng
ngày càng náo nhiệt.
Đặc biệt là Thiên Khu Các, sau khi mối làm ăn độc môn là tróc ma được mở
rộng cũng dần dần bắt đầu phát triển nghiệp vụ đến các lĩnh vực.
Còn về Khương Thành, chỉ việc định kỳ thu gom đan dược và thiên tài địa bảo
lấy được ở chỗ của Mậu Vũ.
Sau khi uống từng lô từng lô Đế Đan, cảnh giới của Hắn cuối cùng cũng đột phá
lên Đạo Thánh.