Nhìn Thiên Lân Quân rút lui như thủy triều, bất luận là môn đồ của Cuồng Hải
tông hay là đệ tử của Phi Tinh Đường, tất cả đều có một sự kích động vô cùng
to lớn.
Bọn họ biết nguy hiểm lần này đã thật sự qua đi rồi.
Chỉ có điều, bây giờ bọn họ không có thời gian rảnh rỗi để vui vẻ vì chuyện
này.
Tất cả bọn họ đều nhịn không được mà nghĩ đến một chuyện khác, vừa nãy
Thiên Lân Quân kia coi như là đã bị cướp bóc đúng không?
Tất quả quá trình đều diễn ra ngay trước mắt bọn họ nhưng bọn họ vẫn cảm
thấy chuyện này quá hoang đường.
Đó là đội quân chính quy mà Minh Nhai Thiên ở đối diện sợ hãi vô cùng, khiến
vô số Tiên nhân sợ như cọp của Thiên Cung đó.
Đám Ma Huy và Đỗ Thường, Bùi Sanh đã vây hắn chặt như nêm từ lâu rồi, Vi
Hành muốn chen vào trong, kết quả lập tức bị người khác thô bạo đẩy ra ngoài.
Lúc trước cứu ngươi đó là đồng môn tương thân tương ái, bây giờ nịnh bợ
Khương chưởng môn thì chính là đối thủ cạnh tranh.
“Không hổ là Khương chưởng môn, trận này đánh là để nâng cao sĩ khí!”
“Còn không phải sao, lúc Khương chưởng môn ở trong trận chiến chỉ có một từ
thôi, vững!”
Lúc trước ai đó ra mặt thì cứ gọi là nguy hiểm nha, phân rõ cao thấp.”
“Đúng thế, lại còn bảo để bọn ta đứng đằng sau cơ, kết quả tí nữa thì lật xe, thất
bại luôn.”
Đoạn Hà xém chút chút nữa bị đám người này chọc tức chết.
Các ngươi nịnh nọt Khương chưởng môn thì cũng thôi đi, tại sao lại còn dẫm
đạp lên ta?
Chẳng qua là bây giờ hắn cũng đang bận rộn nịnh nọt, không có thời gian cãi
nhau với đám người này thôi.
“Học được rồi, thật sự đã học được rồi!”
Hắn thuận tay lấy ra một mảnh ngọc bội, cố gắng làm ra vẻ nỗ lực học hành ghi
chép.
“Khương chưởng môn lại dạy cho ta một bài học hay, sau này ta nhất định sẽ
làm rạng rỡ truyền thống tinh thần ngày hôm nay.”
Trong lòng Khương Thành thầm nghĩ ta dạy học cho ngươi lúc nào chứ?
Ngươi học được cái gì rồi á?
“Được rồi được rồi!”
Hắn được nịnh hót nên rất sảng khoái, trong lòng rất vui vẻ.
“Lần này các ngươi thể hiện cũng được lắm, ta đánh giá rất cao.”
Hắn thật sự đánh giá rất cao.
Mặc dù đám người Ma Huy và Đỗ Thường nhìn thì có vẻ chẳng có tác dụng gì,
cả quá trình chẳng chém giết được một kẻ địch nào nhưng nếu như hắn không
đến, sợ rằng đám người cuối cùng đều sẽ ngỏm củ tỏi vì cứu viện cho Phi Tinh
Đường.
“Đều là do Khưởng chưởng môn dạy tốt ạ!”
“Bọn ta chỉ là việc mà bọn ta nên làm mà thôi!”
Cả đám người tiếp lục nịnh hót, đồng thời cũng vỗ ngực mình kêu bồm bộp.
Đám đệ tử của Phi Tinh Đường ở bên cạnh thì lại cảm động nước mắt lưng
tròng.
Những tiền bối trong tông môn lần đầu gặp mặt này vì cứu bọn họ, những người
phần lớn đến Tôn giả cũng chưa đạt tới mà thậm chí còn cam lòng hy sinh cả
tính mạng của mình.
Chuyện như thế này ở trong giới tu luyện hiếm thấy vô cùng.
“Không tồi, không tồi.”
Khương Thành cười ha ha, móc một Đạo giáp bát giai và một bí bảo thượng
phẩm vừa thu được ban nãy đưa cho Đọan Hà.
“Lần này ngươi đã bỏ ra công sức rất lớn, không thể không có chút phần thưởng
nào được.”
“Mấy thứ này cho ngươi.”
Nhìn thấy bảo vật đang bay bập bềnh trước mặt, Đoạn Hà vui mừng khôn xiết.
Đa số Đạo khí mà Đạo Thánh dùng đều chỉ là Đạo khí thất giai, bí bảo trung
phẩm.
Mặc dù số mệnh hắn tương đối may mắn, nhưng suy cho cùng hắn không phải
là thế lực xuất thân giàu có ở Thiên Cung, mấy năm nay có thể kiếm được một
thanh Đạo kiếm bát giai đã là cực hạn rồi.
Bây giờ Đạo giáp bát giai và bí bảo thượng phẩm mà Khương Thành thưởng
chính là thứ mà hắn nằm cơ cũng muốn có được, đã trực tiếp lấp đầy khuyết
điểm của hắn rồi.
“Thật sự là cho ra sao?”
Khóe miệng Thành ca khẽ nhếch lên: “Nếu như ngươi khiêm nhường thì ta
cũng sẽ tôn trọng quyết định của ngươi.”
“Đa tạ hậu ái của Khương chưởng môn!”
Đoạn Hà mặt mày rạng rỡ, ôm lấy Đạo giáp và bí bảo đó vào trong lòng.
“Ngươi không cần tôn trong quyết định của ta, ha ha ha.”
Sau khi có được hai bảo vật này, hắn không lập tức đi luyện hóa ngay mà cố ý
khoe ra trước mặt mọi người.
Ý định rất rõ ràng, ta lại nhận được phần thưởng của Khương chưởng môn rồi
nè.
Ta chính là đặc biệt như vậy đấy, thế nào hả?
Những người khác ở bên cạnh vừa đỏ mắt vừa tức giận.
“Khương chưởng môn, tên tiểu tử này sao có thể xứng đáng với phần thưởng
bảo vật cao như thế chứ?”
“Vừa nãy hắn mới chỉ bỏ ra chút sức lực, không phải cuối cùng vẫn là lão nhân
gia ngươi dọn dẹp chiến trường sao?”
“Nhiều nhất thì thưởng cho hắn một cái thất giai là được rồi!”
Lời nói của Ma Huy càng châm chọc hơn: “Ta thấy Đoạn Hà này quá kiêu căng
ngạo mạn, không nên được ban thưởng mà nên đàn áp hơn.”
“Có phải các ngươi thiếu đòn không hả?”
Đoạn Hà tí nữa thì bị bọn hắn chọc tức chết.
“Hay cho cái tên Ma Huy nhà ngươi, say này đi đứng ở bên ngoài đừng để ta
chặn được!”
“Khương chưởng môn, ngay trước mặt ngươi mà hắn dám uy hiếp ta, quả nhiên
không thể nào dung túng cho sự kiêu căng ngạo mạn của kẻ này được nữa…”
Thành ca cũng dở khóc dở cười.
Quả thực đám đệ tử này của hắn lúc gặp phải nguy hiểm thì rất coi trọng tình
bạn, đến mức có thể hy sinh bản thân mình. Nhưng những lúc bình thường rảnh
rỗi không có việc thì cũng sẽ đâm cho đối phương hai nhát.
“Được rồi được rồi.”
“Lần này các ngươi có thể chạy đến nhanh như thế cũng coi như là đã lập được
công, đều có phần thưởng cả.
Hắn vừa tước binh khí của Thiên Lân Quân, thu được kha khá nên cũng không
để ý đến chuyện sẽ thưởng cho người của mình.
Dù gì thì của người phúc ta, đều là những thứ vừa mới cướp được cả.
Nói xong, trong chớp mắt hắn đã bày ra mười chín bộ Đạo khí và Đạo giáp thất
giai, cùng với mười chín cái bí bảo trung phẩm.
“Các ngươi tự xem cái nào phù hợp với mình thì chọn đi.”
Đám Ma Huy và Đỗ Thường vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên không bõ công vừa nãy nịnh nọt mà!
“Đa tạ Khương chưởng môn!”
“Ha ha, Khương chưởng môn vẫn chăm sóc quan tâm đến bọn ta như thế.”
“Đúng thế đúng thế, lúc nãy bọn ta không ra tay tí nào, thế này bảo bọn ta làm
sao có mặt mũi mà nhận chứ?”
Miệng thì nói không có mặt mũi nhận thế mà vì tranh giành bí bảo phù hợp với
mình, bọn họ sắp đánh nhau đến nơi.
Đoạn Hà ở bên cạnh cuối cùng cũng coi như đã tìm thấy cơ hội để phản công
rồi.
“Chẳng bỏ ra tí công sức nào, đúng là có mặt mũi quá ha.”
“Nếu ta mà là các ngươi thì sau khi nhận được cũng sẽ lập tức hổ thẹn trả lại
cho Khương chưởng môn.”
“Nhìn cái bộ dạng thiếu tiền đồ đó của các ngươi đi…”
Cả đám người đều đang bận rộn, để mặc cho hắn nói những điều chính hắn còn
chẳng làm được.
Nhưng Vi Hành Đạo Tôn đang bị chen lấn ở bên ngoài thì gấp đến độ vò đầu
bứt tai.
“Khương chưởng môn, thế này… cái đó…”
“Tất cả mọi người đều có, chỉ có ta là không, thế này sao mà được chứ!”
Lúc này những người khác cũng tranh cướp gần xong rồi, nghe thấy câu này
xong ai nấy đều quắc mắt nhìn hắn trừng trừng.
“Ngươi là người được cứu, không bắt ngươi bỏ thù lao ra là tốt lắm rồi.”
“Đúng thế, ngươi không biết ngại mà còn mở mồm ra nữa à?”
“Vi Hành to gan, đúng là không biết mình đang nói cái gì!”
“Được rồi được rồi.”
Thành ca xua xua tay, nhìn về mấy đệ tử của Phi Tinh Đường ở phía sau Vi
Hành.
“Đây đều là môn đồ mà mấy năm nay ngươi thu nhận à?”
Vi Hành vội vàng giới thiệu cho hắn.
“Đúng vậy đúng vậy, đây là Diệp Minh, Diệp Đường, là hai đồ đệ không nên
thân mà ta thu nhận sớm nhất.”
“Còn cả bốn đứa này cũng đều là đồ đệ của ta, còn những đứa còn lại thì là đồ
tôn.”
“Trong số bọn họ có rất nhiều người nhập môn khá muộn, cho nên tu vi rất
thấp, khiến ngươi chê cười rồi…”
“Không sao!”
Khương Thành khẽ mỉm cười: “Năm đó, lúc các ngươi nhập môn, tu vi còn thấp
hơn mà.”
Vi Hành liên tục nói vâng, nhìn đám đệ tử đứa nào đứa nấy đờ đẫn ngay tại chỗ,
hắn không kìm được mà trách mắng: “Các ngươi còn không mau bái kiến tổ sư
gia đi!”
Đám đệ tử lúc này mới như tỉnh khỏi cơn mê.
Đối với bọn họ mà nói, ngày hôm nay thật sự giống như một giấc mơ, đến bây
giờ vẫn chưa thể tiêu hóa hết được tất cả những gì đã xảy ra.
Nửa ngày trước, tất cả mọi người vẫn còn đang lo lắng vì nhiệm vụ thập tử nhất
sinh.
Thế mà bây giờ nhân vật trong truyền thuyết lại cứu bọn họ, hơn nữa còn là tiền
bối trong tông môn của bọn họ nữa chứ.
Sự kích động và vui vẻ đã chiếm hết tâm tư của bọn họ rồi.
“Tham kiến tổ sư gia!”
Diệp Minh và Diệp Đường hành lễ đầu tiên, những đệ tử khác vội vàng quỳ lạy
theo.