Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1712




Bọn họ “biết điều” như thế, khiến Khương Thành khá thất vọng.

Vốn dĩ ý định của hắn là đầu tiên cố tình sỉ nhục đối phương một trận, trút hết

giận cho đám đệ tử.

Sau đó, đối phương chắc chắn sẽ không nghe theo, hắn liền thuận thế tặng cho

bọn họ một combo tiêu diệt toàn đoàn.

Đám người này vừa nãy muốn giết đệ tử của hắn, chẳng nhẽ còn giữ lại để ăn

tết à?

Kết quả, bây giờ đối phương lại giao nộp tập thể rồi.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy chơi còn chưa đã.

Nhất là tàn hồn của những người này, hắn còn chưa có thu đâu nhá.

Thế này không được rồi, lãng phí quá rồi.

Nhất định phải cố gắng hơn nữa!

“Cáo từ!”

Trong lòng Hạo Vương nhục nhã và tức giận vô cùng, hắn chỉ hận không thể

phân thây vạn đoạn Khương Thành ra.

Nhưng suy xét đến sự cách biệt về thực lực, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng

rời khỏi nơi này một chút.

“Đợi đã, vẫn chưa kết thúc mà.”

Khương Thành lại lần nữa ngăn hắn lại.

“Ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Mặt Hạo Vương méo xệch, y như bị giẫm vào đuôi mà gào lên.

“Ta khuyến cáo ngươi đừng có được nước lấn tới, làm người thì phải giữ lại một

chút…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên dừng lại.

Bởi vì Kỵ Khuyết Kiếm ở đối diện lại sáng lên nữa rồi.

Khương Thành cười típ mắt ngoảnh đầu nhìn đám người Đoạn Hà và Ma Huy ở

đằng sau, lại nhìn đám hậu bối của Phi Tinh Đường một lát.

“Khụ, vừa nãy bọn chúng vừa uy hiếp, đe dọa vừa bao vây để ra tay, tâm hồn

mọi người chắc chắn đã phải chịu sự tổn thương rất lớn đúng không?”

Hả?

Tổn thương tâm hồn?

Lôi ở đâu ra vậy?

Đám đệ tử Diệp Minh và Diệp Đường có chút khó hiểu, chẳng rõ đầu cua tai

nheo ra làm sao.

Quả thực, lúc nãy Thiên Lân Quân đã khiến bọn họ sợ hãi tí chút, nhưng đối với

tiên nhân mà nói thì thế này không đáng nhắc đến chứ đừng nói là tổn thương

tâm hồn chứ?

Hơn nữa, lúc trước có Đoạn Hà, sau thì có lão nhân gia ngươi ra mặt, bây giờ

bọn ta vui còn chẳng kịp nữa là.

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy chưởng môn Vi Hành Đạo rôn của mình ôm

ngực kịch liệt ho khù khụ.

“Khụ khụ khụ. Quả đúng như vậy, ta đã phải chịu tổn thương nghiêm trọng.”

Bộ dạng đó của hắn, giống như bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, giống y như sắp

nôn ra máu rồi quy tiên về với trời vậy.

Đám đệ tử vội vàng tiến lên đỡ hắn, trong lòng lặng lẽ hoang mang bối rối.

Vừa nãy ngươi chịu tổn thương hả?

Lúc này, mấy sư thúc và sư thúc tổ ở bên cạnh tất cả đột nhiên trở nên “yếu

đuối”.

Ma Huy ngồi xếp bằng xuống luôn.

“Không ổn rồi, lúc nãy ta sợ hãi quá độ, căn cơ cũng chịu tổn hại rồi.”

Đám Đỗ Thường cũng nhao nhao bắt chước theo.

“Đúng thế đúng thế, tâm hồn yếu ớt của ta phải chịu sự kích động quá lớn, sợ là

từ bây giờ không thể nào tiến bộ được nữa rồi.”

“Vừa nãy ta còn phải chịu nội thương không thể nào cứu chữa được, Khương

chưởng môn làm chủ cho bọn ta đi!”

“Thảm quá, thảm nhất thế gian này rồi!”

“Bọn họ quá đáng quá rồi, bọn ta thật sự ha ha khụ khụ khụ sắp bị dọa sợ chết

khiếp rồi đây này…”

Quán Đào Đạo Tôn của Cuồng Hải tông ở bên cạnh vẻ mặt cạn hết lời.

Thầm nói trong lòng, các ngươi sắp không nhịn cười được nữa rồi, bi thảm nhất

thế gian ở chỗ nào hả?

“Các ngươi đã nhìn thấy cả rồi đấy.”

Khương chưởng môn cố gắng thu nụ cười trên mặt lại, điều chỉnh vẻ mặt thành

bộ dạng vô cùng đau đớn.

“Các ngươi khiến đệ tử của ta phải chịu tổn thương lớn như thế, ta là chưởng

môn mà không thể ra mặt sao?”

“Các ngươi không bồi thường một chút mà được à?”

Hạo Vương tí nữa thì bị chọc giận đến mũi cũng lệch cả đi.

Nếu người đứng ở phía đối diện không phải là Khương Thành thì hắn bảo đảm

hắn chắc chắn sẽ đấm cho người đó một phát.

Làm người không thể vô sỉ đến mức ấy đúng không?

Lúc này hắn đã hoàn toàn quên mất, người lúc trước nhắm vào thanh kiếm của

Đoạn Hà chính là hắn.

Bây giờ đụng phải Khương Thành, chẳng qua là kẻ ác tự sẽ có kẻ ác trị, là hắn

gặp phải người chuyên nghiệp hơn mà thôi.

“Ngươi muốn bồi thường cái gì?” Giọng nói của hắn chui từ kẽ răng.

Khương Thành nhìn hắn, lại nhìn hàng vạn Thiên Lân Quân ở phía trước.

“Thiện tai thiện tai, mặc mặc dù tinh thần của các đệ tử bị tổn hại, tâm hồn chịu

tổn thương, bất luận là cho bao nhiêu vật ngoài thân thì cũng không thể nào

khiến vết thương lành lại được nữa, nhưng ta cũng không muốn đòi hỏi nhiều.”

“Chúng ta là những người nói lý lẽ, trừ trước đến nay không muốn làm khó

người khác.”

Nghe thấy những lời này, trong lòng tất cả mọi người đột nhiên dễ chịu hơn một

chút.

Thế còn được, coi như ngươi biết điều, vẫn còn muốn làm con người.

Sau đó liền nghe thấy câu tiếp theo của Khương Thành.

“Các ngươi để Đạo giáp và nhẫn trữ vật tùy thân lại là được rồi.”

Hắn bày ra vẻ mặt “ta rất thành ý đúng không”, vung tay mạnh một cái, rộng rãi

hào hiệp nói: “Ngoại trừ những thứ này, tất cả những thứ khác các ngươi đều có

thể đem đi.”

Đến cả đám người Vi Hành và Ma Huy đang bận rộn biểu diễn ở đằng sau cũng

kịch liệt muốn bóc phốt hắn.

Giao hết những thứ này xong thì mấy kẻ ở đối diện ngoại trừ quần áo giày dép

mặc trên người ra thì còn cái khác để mang đi à? Tất cả các đệ tử của Phi Tinh

Đường cuối cùng cũng có sự hiểu biết hoàn toàn mới mẻ về vị tổ sư gia trong

truyền thuyết này.

Việc này có dùng một con sư tử lớn đang mở to miệng cũng không đủ để hình

dung, hoàn toàn là tung cho đối phương một chiêu đoạn xá li mà.

“Ngươi nằm mơ đi?”

Thiên Lân Quân bên trên thì thống lĩnh, bên dưới thì những binh lính bình

thường, tất cả đều bùng nổ ngay tại chỗ.

“Quá đáng quá rồi đấy, thật là vô sỉ!”

“Ngươi dứt khoát giết chết bọn ta đi luôn đi!”

Nếu thật sự giao hết những thứ này ra, bọn họ thực sự sẽ mất sạch sành sanh rồi.

Đó là tích cóp của bọn họ trong bao nhiêu năm, bảo giao nộp sạch sẽ, ai có thể

chấp nhận được chứ?

“Ai bảo ngươi đây là bồi thường gì gì đó chứ, rõ rành là cướp bóc!”

“Không thể nói như thế đâu nha.”

Mặt Thành ca đầy vô tội nhún nhún vai, đưa tay sang hai bên.

“Sao bọn ta có thể làm loại chuyện không biết điều như cướp bóc được chứ?”

“Bây giờ bọn ta để các ngươi chủ động giao ra, cho các ngươi cơ hội biết sai thì

sửa, thành ý biết bao.”

“Đương nhiên, nếu các ngươi thích cái cảm giác bị cướp thì ta cũng không phải

là không thể thỏa mãn các ngươi…”

Tất cả mọi người đã hoàn toàn bất lực với việc bóc phốt rồi.

“Ha!”

“Ha ha ha ha ha…”

Hạo Vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.

Trong tiếng cười của hắn đem theo sự không cam lòng và phẫn nộ tột cùng.

Cứ cười đến mức lệ cũng sắp chảy ra luôn rồi hắn mới hung dữ phát động tiên

lực khắp toàn thân, mở Pháp cảnh không gian ra.

“Khương Thành, thế mà ngươi cũng làm được!”

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của hắn, chẳng khiến Thành

ca có một chút xíu kích động nào.

“Cho nên ngươi định liều chết chiến đấu một trận đấy ư? Thế thì lên đi…”

Khương chưởng môn nâng thanh Kỵ Khuyết Kiếm lên một cách thuần thục,

không hề quan tâm đến việc tiễn hắn lên đường.

“Không!”

Hạo Vương lạnh lùng ngắt lời hắn.

Sau đó hắn nhanh chóng bỏ Đạo giáp trên người đi, còn tháo cả nhẫn trữ vật của

mình xuống, ném mạnh đến trước mặt Khương Thành.

“Hôm nay không phải là ngày để ta và ngươi đại chiến với nhau, sau này ta nhất

định sẽ quyết đấu một trận sống mái với ngươi!”

Sau khi vứt lại câu này, hắn lập tức bay lên bầu trời với tốc độ cực nhanh.

Chớp mắt một cái đã không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Nhìn Đạo giáp bát giai và nhẫn trữ vật sơ sài đang bay trước mặt, Khương

Thành có chút mơ hồ.

Hình như có chỗ nào đấy không đúng, nhưng lại không nói được là ở đâu.

Vẻ mặt những người khác cũng dại ra.

Thế này là thế nào?

Vừa nãy nhìn thấy Hạo Vương vừa cười điên cuồng, vừa mở Pháp cảnh, bọn họ

còn tưởng rằng hắn muốn dùng một trận huyết chiến để bảo vệ tôn nghiêm của

Thần Quân cơ.

Kết quả chỉ là đầu hàng một cách ngang ngược, bá đạo thôi à?

Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người lại hơi hơi hiểu hắn rồi.

Hạo Vương căn bản không có tư cách để liều mạng với Khương Thành, bởi vì

binh khí và bí bảo của hắn đã bị tước mất rồi.

Mà hắn hiển nhiên cũng không muốn rơi vào cảnh thể xác và nguyên thần mất

đi, đạo quả tu hành cũng không còn, cho nên chẳng phải chỉ còn lại con đường

chấp nhận điều kiện của Khương Thành thôi sao?

Nhìn thấy sau khi Thần Quân đầu hàng thì thật sự có thể giữ lại tính mạng, một

tia ý chí cuối cùng của hàng vạn Thiên Lân Quân cuối cùng cũng sụp đổ.

Cuối cùng, đội quân tinh nhuệ của Thiên Lân Quân này từ thống lĩnh cho đến

binh lính, tất cả đều lặng lẽ cởi Đạo giáp, để lại nhẫn trữ vật.