Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 9: Buổi Cơn Gia Đình




Hai người giờ đây đã bước vào bên trong nhà, trong nhà không là ai khác, mà là một người phụ nữ, có vẻ tầm 56 tuổi, cùng với một người đàn ông đầu tóc bạc phơ...

Bọn bọn với mâm cơm đơn giản, bày dưới mặt đất, ánh mắt thì nhìn chăm chăm về phía tivi, cho tới khi giọng nói của Luân Thanh bắt đầu vang lên, thì bọn họ mới chú ý mà quay mặt sang, với vẻ vô cùng bất ngờ, khi nhìn thấy người đứng trước mặt của họ, chính là con trai đã rời xa nhà cách đây 5 năm trước...

Họ đôi mắt đã trở nên đẫm lệ, rồi đứng dậy vội vàng chạy đến ôm chầm lấy cậu vào lòng, mà nói trong sự nức nở rằng: “Cuối cùng thì con cũng đã về rồi, con có biết không, cha mẹ rất là nhớ con đó, đã trôi qua 5 năm rồi, bây giờ thì con cũng đã trở về, nếu như con không trở về, thì cha mẹ cũng không biết phải làm gì, khi cứ nhớ nhung con như vậy...”

Sau khi người mẹ nói xông, người cha lại tiếp tục tiến lên, ông ta với sự nghẹn ngào nói: “Con cuối cùng cũng chịu về rồi à, hiện tại con như thế nào rồi? Ở bên đó ăn uống có đầy đủ không? Hiện tại con vẫn khỏe chứ, sao nhìn con lại trông ốm yếu như thế này?”

Trước những lời quan tâm từ cha của cậu. Luân Thanh đã ôm chầm lấy ông vào lòng, rồi đặt nụ hôn lên trán của ông, cậu đáp trong khi nước mắt đã tuôn rơi: “Cảm ơn cha đã quan tâm con, hiện tại con ở bên đó, Mọi thứ vẫn ổn ạ, và con không sao hết khi ở đó có một cuộc sống tốt đẹp...

Và con cũng xin lỗi rằng, trong nhiều năm qua con đã không chăm sóc được cha mẹ, nhưng bây giờ con đã trở về rồi, con nhất định sẽ chăm sóc cha mẹ, con nhất định sẽ không để cho hai người cô đơn trong sự buồn bã ở tuổi già như vầy...”

Nhìn đứa con vô cùng hiểu chuyện của bản thân, cha cậu đã đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt kia, ông đáp: “Hôm nay chính là một ngày vui của chúng ta, vậy nên con không cần phải khóc làm gì, bởi vì sau 5 năm chúng ta cũng đã đoàn tụ rồi, và bây giờ sẽ không có thứ gì chia cách gia đình chúng ta nữa, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau con nhỉ?”

Cậu gật đầu bảo ừ với bọn họ... Trong khi Long Long nhìn bọn họ hạnh phúc với nhau, khi gia đình sum vầy mà cảm thấy rất vui...

Cha của Luân Thanh lúc này cũng lên tiếng khi nhìn thấy Long Long: “Cậu nhóc này trông rất quen thuộc? Nó là ai vậy con?”



Cha cậu vừa dứt lời, cậu liền lên tiếng giải thích rằng: “Cha thật ra đây chính là người bạn của con lúc nhỏ, chính cậu ấy là người đã ra đón con...”

Sau khi nghe được những gì Luân Thanh nói, ông đã tiến đến chỗ của Long Long, mà đưa tay đặt lên vai của cậu: “Ta cảm ơn con rất nhiều, vì đã luôn bên cạnh đó và trở thành bạn của nó, trải qua những buồn vui và niềm đau với nó!”

Long Long mỉm cười ngượng ngùng, cậu lên tiếng trả lời: “Thật ra con cũng chỉ có thể, liên lạc với cậu ấy qua Facebook mà thôi, chứ con không hề giúp đỡ cậu ấy điều gì hết, và thậm chí là hiện tại thì con thua cậu ấy rất nhiều về mọi thứ, nên là con cần phải học hỏi cậu ấy nhiều hơn...”

Cha của Luân Thanh mỉm cười, mà cũng gạt bỏ những chuyện vừa rồi ông đã nói, mà bảo với họ rằng: “Thôi được rồi trời cũng đã trưa rồi, hai con mau ngồi xuống ăn cơm thôi, con biết không Khi mẹ con nghe tin con đã về, bà ấy rất vui về điều này, nên đã xuống nấu những món mà con thích nè...”

Cậu ngồi xuống ăn cùng với gia đình của mình, rồi lên tiếng khen mẹ của cậu: “Woa mẹ nấu ăn ngon thật đó! Và con cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khi bây giờ đã được nếm trải hương vị, và những món ăn mà mẹ nấu, thậm chí con còn cảm thấy rất tiếc rằng, mình không thể ở bên cạnh, và ăn được những món này của mẹ nấu trong 5 năm qua, nhưng bây giờ con đã về rồi, con nhất định sẽ ăn nó cả đời ạ...”

Mẹ cậu trả lời: “Cái thằng nhóc này, đừng trêu chọc mẹ mày như vậy, chỉ cần con về là được rồi, còn bây giờ thì hãy mau ăn cơm đi, không thì đồ ăn sẽ ngủ mất...”

Vậy là bọn họ đã bắt đầu ăn cơm với nhau trong sự hạnh phúc, của một gia đình...

Trong khi mẹ của Luân Thanh thì đột nhiên nhìn chăm chăm Long Long với một vẻ rất kỳ lạ, như đang có âm mưu gì đó, bà lên tiếng:

“Cái thằng nhóc này, chính là đứa bé lúc nhỏ làm bạn thân với con mình sao? Và mình đã nghe khá nhiều chuyện về nó rồi, nó không những là một kẻ nghèo hèn, thậm chí cha mẹ của nó không phải là một loại tốt lành gì, và nó còn là thứ bêđê bệnh hoạn nữa chứ? Và nó tiếp xúc với con của mình, không biết là có phải đang âm mưu một điều gì hay không? Vậy nên mình sẽ tìm cách, để có thể tách nó ra khỏi con trai của mình, bởi vì cuộc đời của con trai mình, sẽ bị hủy hoại bởi nó...”