Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 8: Vừa Đi Vừa Trò Chuyện




Hai người sau khi vui vẻ nói chuyện với nhau, Giờ đây Luân Thanh cũng đã lên tiếng rằng: “Thôi chúng ta mau trở về nào, bởi vì trời cũng đã trễ lắm rồi, chúng ta đã nói chuyện hơn 15 phút rồi đó, sau khi về nhà chúng ta sẽ nói tiếp được chứ?”

Trước câu nói của Luân Thanh. Long Long mỉm cười đáp: “Được rồi dù gì khi trở về nhà thì, tôi vẫn sẽ nói chuyện với cậu nhiều hơn mà, còn giờ chúng ta mau về...”

Nói rồi Luân Thanh đã đưa Long Long đến chiếc xe của mình, đó là một chiếc xe tồi tàn cũ kỹ. Luân Thanh nhìn chăm chăm nó mà lên tiếng hỏi rằng: “Đây chính là xe của cậu sao? Tại sao cậu lại không mua một chiếc xe mới đi? Mà lại xài một chiếc xe tồi tàn như thế này?”

Long Long tỏ vẻ vô cùng ngại ngùng về điều này, cậu ấp a ấp úng trả lời: “Thật ra thì tôi không đủ tiền, để mua một chiếc xe mới, vậy nên tôi mới đi chiếc xe này...”

Luân Thanh nghe đến đây mà cảm thấy buồn cho Long Long. Cậu lên tiếng: “Không sao bây giờ đã có tôi ở đây, thậm chí công việc làm ăn của tôi, cũng đã ổn định rồi, tôi sẽ thực hiện lời hứa, đó là tôi sẽ quan tâm, và chăm lo cho cậu, bởi vì chúng ta là bạn mà phải không, thế nên một lát nữa tôi sẽ dắt cậu đi mua xe mới...”

Long Long nghe đến đây mà vô cùng ngạc nhiên, cậu không ngờ rằng Luân Thanh lại chịu chi cho mình như vậy, nhưng suy nghĩ cho cùng thì. Cậu cảm thấy rằng, mình không nên làm điều đó với Luân Thanh, bởi vì hiện tại cậu ấy mới về nước, thậm chí là không biết số tiền đã thu nhập như thế nào, vậy nên cậu không thể tùy tiện, tiêu tiền của Luân Thanh được, cậu lên tiếng: “Thôi được rồi tôi không cần đâu, bởi vì chiếc xe này, không những giúp tôi khá nhiều trong việc khiến cuộc sống của tôi thay đổi, mà nó còn là kỷ niệm, mà tôi đã từng chở cậu trong những giây phút chúng ta gặp nhau, và phải chia ly...”

Nghe những lời mà Long Long nói. Luân Thanh cũng không biết phải nói gì thêm, mà chỉ có thể bất lực, đồng ý theo yêu cầu của cậu, đó là sẽ không mua một chiếc xe mới cho cậu: “Được rồi nếu cậu muốn giữ nó lại, làm kỷ niệm của bản thân, và không muốn một chiếc xe mới thì, cậu cứ dữ nó lại đi...”

Sau cuộc trò chuyện gượng gạo kia, thì giờ đây hai người cũng đã lên xe, để trở về nhà, chiếc xe chạy trên con đường tấp nập những xe cộ, thậm chí dựt dài dòng bởi những ổ gà, sau một lát đột nhiên chiếc xe đã trở nên bị hư...

Mà nằm ngay giữa đường, không thể chạy được nữa, điều này khiến cho Luân Thanh vô cùng lo lắng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Tại sao nó lại không chạy nữa rồi? Thậm chí nhà của chúng ta mặc dù không xa chỗ này, nhưng đẩy xe từ đây về tới đó, cũng là một việc vô cùng nặng nhọc, hơn hết tôi còn nhớ là, ở đây cũng chả một chỗ nào sửa xe cả, thế nên không lẽ nào chúng ta sẽ dắt bộ như vậy về sao...”



Long Long tỏ vẻ buồn rầu gật đầu: “Đúng không còn cách nào khác nữa rồi, ngoài việc chúng ta phải tự đi bộ về, và nếu như cậu không muốn, thì có thể ngồi lên chiếc xe này, tôi sẽ đẫy cậu về được chứ?”

Trước câu hỏi có phần ngây ngô kia. Luân Thanh mỉm cười từ chối: “Không cần đâu! Đi bộ về cũng được mà, bởi vì nếu như cậu đẩy tôi trên xe thì, lúc đó cậu sẽ mệt lắm đấy...”

Nghe đến đây Long Long bỗng nhớ lại những kỷ niệm xưa, khi lúc nhỏ hai người bên nhau, cậu liền nói với Luân Thanh rằng: “Cậu có biết không? Lúc nhỏ chúng ta cũng từng đi bộ như thế này, trên con đường về nhà, nhưng bây giờ mọi thứ, cũng đã không còn như trước nữa rồi, thậm chí tôi ước gì, mình có thể một lần quay trở lại quá khứ, lúc đó thì sẽ vui biết bao nhiêu?”

Nghĩ đến đây quá khứ cũng đã dần ùa về trong đầu của Luân Thanh: “Phải rồi lúc đó thật là vui nhỉ, chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ mà thôi, chúng ta đi trên con đường, trống vắng chẳng có ai cả, và tôi còn nhớ rất rõ giây phút ấy...

Giây phút mà cậu đã cắn vào tay của tôi, khi chúng ta cùng nhau dành lấy một trái mãng cầu, ở một cái cây gần đó...”

Dứt lời Luân Thanh đã chỉ về phiếu một cây mãng cầu, điều này khiến cho Long Long vô cùng ngạc nhiên, cậu lại không ngờ rằng Luân Thanh vẫn có thể còn nhớ về những chuyện, đã xảy ra lúc nhỏ của hai người...

Chứ không phải là đã quên, như những gì Cậu đã thầm nghĩ, khi anh chẳng nhắc gì về quá khứ của hai người cả...

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, trong tiếng cười rôm rã, sau một lúc thì cũng đã đến nhà của Luân Thanh với niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của anh ta: “Tới nhà của tớ rồi, tớ tin là cha mẹ của tớ sẽ rất là vui, khi tớ trở về đoàn tụ cùng với bọn họ...”

Thế là cậu đã cùng với Long Long bước vào trong nhà...