"Khuôn nhạc (1), đàn vi-ô-lông và nĩa để ăn cơm"
(1) Khuôn nhạc: khuôn nhạc kẻ năm đường thẳng để sắp xếp vị trí các nốt nhạc, hay còn gọi
là nhạc sonphe.
Tô Mặc Phong thản nhiên nói khiến cho Tô Long Ngạo cảm thấy càng nghi ngờ.
"Khuôn nhạc, đàn vi-ô-lông? Nĩa ăn cơm?" Tô Long Ngạo nhìn lại mảnh giấy trên bàn
"Không phải đâu. Mấy thứ này thật sự là cái nĩa gì đó để ăn cơm sao?" Ăn cơm không phải
đều dùng đũa sao?
Đám người Tô Khinh Lăng gật gật đầu, hắn chưa thấy cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là
bọn họ lại tò mò cuối cùng thì Tây Vực là một quốc gia như thế nào? Không gian bọn họ
đang đứng lại không có thật trong lịch sử, nói không chừng nước Tây Vực này lại giống với
những nước phương Tây ở hiện đại.
"Ha ha, thật tốt quá" Tô Long Ngạo cười to "Để xem yến hội ngày mai bọn họ còn dám cười
người Nam Diệu chúng ta hay không!"
"Yến hội ngày mai?" Tô Khinh Lăng nhíu mày.
"Đám sứ giả kia cho chúng ta thời gian tìm ra đáp án, mà ngày mai chính là thời hạn cuối
cùng" Tô Long Ngạo nói xong, ánh mắt cũng không còn phiền não như những ngày trước đó.
"Lăng nhi, Đại sư huynh, hai vị Tô huynh, ngày mai tất cả mọi người cùng nhau đến tham dự
đi, ta sợ những kẻ đó còn có thể đưa ra vấn đề khó khăn để khiêu khích Nam Diệu chúng
ta..." Tô Long Ngạo nói, nhưng trên mặt hắn đã không còn sự lo lắng. Có Lăng nhi ở đây,
hắn tin rằng vấn đề gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
"Được" Tô Khinh Lăng gật gật đầu, khóe mắt hơi híp lại "Muội cũng muốn nhìn xem đám
người Tây Vực này còn có thể nghĩ ra vấn đề gây khó dễ gì cho chúng ta nữa" Có nàng ở
đây, mấy chuyện này cũng chỉ là trò chơi cho học sinh mẫu giáo, không một chút trình độ.
Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần cũng gật đầu.
Hạ Tư Lạc không lên tiếng nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đã đồng ý.
Hôm sau, Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc,Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần tiến cung tham dự
yến hội. Mà Tô Cẩm Châu cùng lão vương phi thì dẫn vợ chồng Tô Diệu Đức và Hạ Thiếu
Lăng đi du ngoạn, để cho bọn họ có thể thưởng thức phong cảnh cùng lối sống của Nam
Diệu quốc.
Hoàng cung, điện Kim Loan.
Ăn uống linh đình, quần áo hoa lệ.
Vũ nương vung tay áo, vặn eo, thanh âm đàn sáo kết hợp cùng vũ điệu huyễn lệ.
Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc,Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần ngồi ở vị trí đầu. Tuy rằng
điều này là hoàn toàn không hợp với quy tắc nhưng đối với Tô Khinh Lăng mà nói thì thứ gì
mình thích chính là quy tắc. Nếu có thể, nàng còn muốn ngồi trên chiếc ghế vàng ở vị trí cao
cao ở điện Kim Loan kia.
Ánh mắt sáng ngời đánh giá những tay sứ giả Tây Vực ngồi đối diện, quả nhiên bề ngoài
giống với người nước ngoài, tóc nâu mắt xanh, bộ dạng cũng không tệ lắm, ngoại trừ thái độ
chướng mắt kia ra.
"Vũ điệu của Nam Diệu quốc quả nhiên kiều diễm động lòng người" Một sứ giả vỗ vỗ tay,
khen.
"Sứ giả quá khen, nghe nói vũ điệu của quý quốc cũng rất đặc biệt" Tô Long Ngạo cười cười,
không quên khen ngược trở lại.
Nghe vậy, sứ giả Tây Vực quả nhiên cười đến đắc ý, nhưng bọn họ vẫn không quên ném ra
thêm vấn đề khó khăn cho Tô Long Ngạo.
"Hoàng thượng Nam Diệu, không biết ba câu hỏi kia đã có đáp án chưa?" Mặc dù là hỏi như
thế nhưng biểu cảm lại mang theo sự kiêu căng, giống như bọn họ đã khẳng định Tô Long
Ngạo không có đáp án.
Sứ giả Tây Vực vừa nói ra, các thần tử còn đang xem vũ kỹ nhất thời cảm thấy xấu hổ, đầu
cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ chọc giận thánh nhan.
Ánh mắt của Tô Khinh Lăng đảo qua bọn họ, tràn đầy châm biếm. Đám người kia nên để cho
hoàng huynh trừng trị một chút. Tuy nàng không còn là hoàng hậu Bắc Phượng quốc, nhưng
vẫn là Nhàn quận chúa - Nhàn vương của Nam Diệu quốc.
"Ha ha, ba câu hỏi của sứ già, trẫm đã có đáp án"
Tô Long Ngạo vừa nói xong, các thần tử cúi đầu chợt ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc. Mà sứ
giả Tây Vực lại như không tin, sắc mặt có chút khó coi.
"Hoàng thượng đã có đáp án?" Làm sao có thể? Bọn họ rõ ràng đã hỏi, không một thần tử
nào biết được.
"Đương nhiên" Tô Long Ngạo mỉm cười "Sứ giả vẽ ba bức tranh, theo thứ tự là khuôn nhạc,
đàn vi-ô-lông và chiếc nĩa dùng để ăn cơm"
Thần tử Nam Diệu mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng nông dân mới lên thành thị.
Mà thần sắc của những sứ giả Tây Vực kia lại kinh sợ, sắc mặt xanh mét.
Tô Long Ngạo như thấy sắc mặt của bọn họ vẫn không đủ khó coi, còn mỉm cười hỏi:
"Các vị sứ giả, đáp án của trẫm có đúng không?"
"Kiến thức của hoàng thượng quả thật uyên bác" Sứ giả tóc nâu gần như là nghiến răng nói
ra.
Tô Long Ngạo cười. Thấy thế, các thần tử lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, biểu cảm lại hào
hứng.
"Xin hỏi hoàng thượng, đáp án này là do chính hoàng thượng nghĩ ra sao?" Tuy giọng điệu
của sứ giả Tây Vực có chút không cung kính, nhưng hắn cũng không thèm tính toán với bọn
họ. Lúc này, văn võ bá quan Nam Diệu quốc đang hưởng thụ cảm giác chuyển bại thành
thắng.
"Đáp án thật ra không phải do trẫm tự nghĩ ra, mà là đường muội của trẫm - Nhàn quận
chúa" Tô Long Ngạo nói xong, ánh mắt chuyển về vị trí của Tô Khinh Lăng.
Những sứ giả kia cũng nhìn theo, lại không ngờ Nhàn quận chúa lại là một nữ tử trẻ tuổi với
dung mạo xinh đẹp như thế. Mà quan lại Nam Diệu quốc cũng không kinh ngạc với dung
mạo đã thay đổi của Tô Khinh Lăng, chắc chắn Tô Long Ngạo đã sớm nói ra.
"Kiến thức của quận chúa thật uyên bác"
"Đâu có, mấy vấn đề này vốn không đáng để suy nghĩ" Đối với lời nói của sứ giả, Tô Khinh
Lăng lại càng kiêu ngạo đáp trả không chút nể tình.
Nghe vậy, Tô Long Ngạo cùng Hạ Tư Lạc vừa buồn cười vừa không biết làm sao, nhưng
thần tử Nam Diệu lại thay đổi sắc mặt. Vấn đề bọn họ nghĩ nát óc cũng không ra mà lại là
không đáng để suy nghĩ đối với một nữ tử.
Sứ giả Tây Vực cũng bị lời nói của Tô Khinh Lăng chọc cho tức giận.