Lại mấy ngày sau, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc cũng đến nơi.
Đi vào Nhàn vương phủ liền nhìn thấy lão vương phi cùng gia đình mình đang trò chuyện
thật vui vẻ.
"Nương? Mẹ?"
Tô Khinh Lăng ngây ngẩn cả người. Trên đường trở về nàng suy nghĩ rất nhiều tình cảnh hai
nhà gặp nhau, thậm chí còn tưởng tượng được cảnh lão vương phi tức giận khóc rống bắt
nàng trả lại nữ nhi cho bà. Thế nhưng hình ảnh dịu dàng như thế này thật sự khiến nàng
không ngờ tới.
"Lăng nhi, Tư Lạc, các con đã trở lại" Nhìn thấy vợ chồng Tô Khinh Lăng, lão vương phi
cùng Bạch Linh Lung cùng nhìn nhau, sau đó đi đến chỗ bọn họ.
"Nương, người đã biết sao?" Nhìn lão vương phi đứng trước mặt mình, Tô Khinh Lăng hỏi.
Là bà vẫn chưa biết cho nên mới vui vẻ với mẹ nàng đúng không?
Lão vương phi gật gật đầu, nụ cười vẫn không thay đổi, ngay cả biểu cảm vẫn giống như
trước kia.
"Nương!" Tô Khinh Lăng kêu lên.
"Con cũng đã gọi ta một tiếng nương, đương nhiên con chính là nữ nhi của ta" Lão vương
phi mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay Tô Khinh Lăng, ánh mắt nhìn nàng đầy trìu mến "Nghe
cho kỹ đây, CON LÀ NỮ NHI CỦA TA, trước kia là thế, bây giờ cũng thế, sau này vẫn thế"
Đám người Bạch Linh Lung đứng bên cạnh mỉm cười, cảm thấy rất vui vẻ.
"Được rồi, con là Lăng nhi của cả hai chúng ta"
"Nương, mẹ!" Tô Khinh Lăng đi lên, đưa tay ôm chặt lấy Bạch Linh Lung cùng lão vương
phi "Hai người đều là mẹ và nương của con..."
Bạch Linh Lung cùng lão vương phi lại nhìn nhau cười, vòng tay ôm lấy nữ nhi / con gái của
mình.
"Em gái à, anh thật ghen tị với em" Nhìn thấy một màn này, Tô Mặc Thần cảm động vô
cùng, lại làm bộ giống như ăn phải mướp đắng "Em được tình yêu thương của tới hai người
mẹ"
"Rồi sao? Anh ghen tị à?" Tô Khinh Lăng cũng phối hợp với hắn, biểu cảm thật kiêu ngạo.
"Đúng vậy, anh ghen tị rồi!" Tô Mặc Thần cũng làm như mình rất ghen tị, rước lấy trận cười
to của tất cả mọi người.
"Thánh chỉ tới!" Tiểu thái giám bên người Tô Long Ngạo nâng thánh chỉ trên tay, đi vào.
"Lại là thánh chỉ. Lần này là chuyện gì đây?" Tô Khinh Lăng trợn mắt. Hoàng huynh không
cho họ một chút cơ hội để thở, vừa trở về đã đến đây tuyên thánh chỉ.
"Ra mắt lão vương phi, Nhàn quận chúa, Nhàn vương mà các vị" Tiểu thái giám hành lễ với
mọi người, sau đó tiếp tục nói: "Hoàng thượng mời chư vị cấp tốc tiến cung"
"Cấp tốc tiến cung?" Tô Khinh Lăng đưa tay lấy thánh chỉ, đọc lại một lượt "Rốt cuộc là xảy
ra chuyện gì?"
"Nhất định là chuyện của sứ giả Tây Vực kia khiến cho hoàng thượng khó xử. Lăng nhi, con
nên tiến cung một chuyến đi" Lão vương phi nói với Tô Khinh Lăng, chuyện này liên quan
đến cả một quốc gia, không thể đùa được.
"Được rồi Lăng nhi, hoàng thượng đã tuyên thánh chỉ thì hẳn là có chuyện gì khó khăn, con
cứ vào cung thử xem" Bạch Linh Lung cũng gật đầu.
"Đi chứ, con cũng đâu có nói là không đi" Tô Khinh Lăng nói, nàng chỉ không vui khi không
được họp mặt gia đình thôi. Hơn nữa, bây giờ hai người mẹ của nàng ở chung hòa hợp như
vậy, kết quả lại không được ở nhà.
"Nương, cha mẹ, mọi người cứ ở vương phủ chờ con, đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi
con sẽ về"
Tô Diệu Đức cùng Bạch Linh Lung gật gật đầu.
"Em gái yêu quý, bọn anh cũng đi" Tô Mặc Thần reo lên, hắn muốn biết tên sứ giả Tây Vực
kia đưa ra vấn đề khó khăn gì.
"Đi thôi" Tô Khinh Lăng giơ tay, đồng ý.
Vì thế, ba anh em họ Tô, thêm Hạ Tư Lạc và Hạ Thiếu Lăng chậm rãi theo thái giám tiến
cung.
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Tô Long Ngạo không ngừng đi tới đi lui, bóng dáng màu vàng lúc ẩn lúc hiện khiến cho thái
giám tổng quản bên cạnh thấy hoa mắt.
"Nhàn quận chúa, Nhàn vương đến!"
Cùng với một thanh âm bẩm báo lanh lảnh, Tô Long Ngạo bật dậy chạy đến cạnh cửa.
"Lăng nhi..."
"Trời ạ, hoàng huynh, huynh đừng có dọa muội như vậy được không?" Tô Khinh Lăng bị Tô
Long Ngạo thình lình nhảy ra khiến cho giật mình. Tuy ma quỷ nàng còn không sợ nhưng
người dọa người sẽ hù chết người đó.
Nhìn thấy thê tử hoảng sợ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Hạ Tư Lạc vẫn ném cho Tô Long
Ngạo một ánh mắt cảnh cáo.
"Ách, Đại sư huynh, đệ không cố ý" Tô Long Ngạo ngượng ngùng nói.
Hai anh em Tô Mặc Phong, Tô Mặc Thần đứng đằng sau, nhịn không được mà lắc đầu.
Hoàng đế này đứng trước mặt em gái họ cũng không còn chút uy nghiêm đế vương nữa,
nhưng điều này chứng tỏ rằng em gái của họ quá lợi hại.
"Hoàng huynh, huynh vội vã tuyên muội vào cung là có chuyện gì vậy?" Tô Khinh Lăng lên
tiếng hỏi, đồng thời cũng nhấc chân đi vào bên trong.
"Là như vầy, sứ giả Tây Vực kia mặc dù trên danh nghĩa là đến thăm hỏi Nam Diệu quốc,
nhưng thật ra là khiêu khích chúng ta. Bọn họ đưa ra ba câu hỏi, những tên quan lại ngày
thường nhanh mồm nhanh miệng kia lại chẳng trả lời được bất kỳ câu hỏi nào. Còn đám sứ
giả Tây Vực thì lại mang bộ dạng cười nhạo người Nam Diệu chúng ta..." Tô Long Ngạo nói
xong, cũng hơi căm giận "Việc này ảnh hưởng đến thể diện quốc gia, cho nên huynh mới
không thể không gọi bọn muội trở về. Lăng nhi, muội là người ở tương lai, huynh tin rằng
muội có thể có cách"
"Thế đám người kia đã ra đề gì mà khiến huynh khó giải quyết như vậy? Nói nghe một chút
xem" Tô Khinh Lăng nhíu mày, nhưng lại có vài phần hứng thú.
Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần đều tò mò nhìn chằm chằm Tô Long Ngạo, chờ hắn đưa
ra câu hỏi.