Vô Cực môn, vạn bóng cây vây quanh, ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi, phong cảnh xinh đẹp như một bức tranh.
Tô Cẩm Châu đứng đó, nhìn môn đồ (1) đang luyện công phía dưới, vừa gật đầu khen, vừa
lên tiếng chỉ điểm.
(1) Môn đồ: Đệ tử trong môn.
"Ngươi, hai tay dùng sức một chút. Chưa ăn cơm sao?"
"Còn ngươi nữa, chân nâng lên một chút, lực đá phải mạnh, tốc độ phải nhanh. Hiểu chưa?"
"Dạ, môn chủ!" Nhóm môn đồ cố gắng tập luyện theo lời hắn hướng dẫn.
Tô Cẩm Châu gật gật đầu, lúc này mới yên lặng tiếp tục quan sát.
"Lão đầu, lão đầu, con về rồi này!"
Động tác gật đầu của Tô Cẩm Châu còn chưa xong, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc kia,
ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Tiểu nha đầu đã trở lại sao?
Môn đồ cũ phía dưới cũng mặt mày vui sướng, nhưng những người mới nhập môn chỉ ngơ
ngác đứng đó.
"Các ngươi tiếp tục luyện đi" Tô Cẩm Châu phất phất tay, bóng dáng lại nhanh chóng lướt đi,
biến mất nhanh như tia chớp trước mặt bọn họ.
"Sư huynh, môn chủ sao vậy? Là ai tới sao?" Một môn đồ trẻ tuổi cảm thấy khó hiểu, bèn giữ
chặt người bên cạnh hỏi.
Môn đồ cũ của Vô Cực môn túm tụm lại, thần bí nói:
"Tiểu ma nữ đã trở lại"
"Tiểu ma nữ?" Môn đồ mới lại càng không hiểu ra sao "Vô Cực môn chúng ta không phải chỉ
có Tiểu Đậu Miêu, Xuân Vũ với Hạ Hà là nữ sao? Còn có ai nữa?"
Các nàng được đưa về Vô Cực môn là sau khi Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc biến mất. Tô
lão đầu ngoài miệng nói sẽ chăm sóc bọn họ, thật ra chính là tìm người nấu cơm cho Vô Cực
môn.
"Chờ một lát các ngươi sẽ biết" Người nói chuyện vẫn thần thần bí bí.
Nhóm môn đồ mới lại càng tò mò, vốn dĩ chẳng còn tâm trí đâu mà luyện công. Một đám
đang suy nghĩ xem có nên chạy tới nhìn lén không.
"Tiểu nha đầu, cuối cùng cũng biết mò về rồi sao?" Tô Cẩm Châu kích động chạy ra, kết quả
thiếu chút nữa là bị một đám người lạ mặt xuất hiện dọa cho rơi từng trên không trung
xuống. "Sao lại nhiều người như vậy?"
Mà đám người Tô Diệu Đức cũng không ngừng đánh giá ông lão tóc bạc khoảng chừng bảy
tám chục tuổi trước mặt. Thân hình nhẹ như lông vũ, quả nhiên là cao thủ.
Hai anh em Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần rất tò mò. Thật lợi hại, đây là cao thủ võ lâm
trong truyền thuyết sao? Thật sự là rất giống anh hùng trong tiểu thuyết võ hiệp.
"Đồ đệ ngoan, mẫu thân con đâu?" Tô Cẩm Châu vẫy vẫy tay với Hạ Thiếu Lăng "Đến đây
cho gia gia nhìn xem, đã cao như vậy rồi đấy!"
"Gia gia..." Hạ Thiếu Lăng nhanh chóng chạy qua.
"Ngoan..." Tô Cẩm Châu sờ sờ đầu của Hạ Thiếu Lăng, sau đó đưa mắt nhìn sói xám trong
lòng một nữ tử xa lạ, tròng mắt nhất thời trợn trắng.
"Con sói kia, sao mày lại chạy đến bên cạnh người khác vậy hả? Mau xuống đây!" Trong
lòng lại suy nghĩ chẳng lẽ nữ tử này lại đặt biệt giống như đồ đệ mình, ngay cả con sói xám
biến thái này mà cũng bị lừa tới tay được?
"Lão đầu, vẫn chưa nhận ra con sao?" Tô Khinh Lăng trợn trừng, lão đầu này quá ngốc rồi.
"Ngươi..." Vừa nghe thấy lời nói của Tô Khinh Lăng, còn có ánh mắt không kiên nhẫn kia,
đôi mắt Tô Cẩm Châu càng trừng to hơn.
"Gia gia, đó là mẫu thân con" Hạ Thiếu Lăng cũng trừng mắt, mỗi lần gặp lại người quen là
thêm một lần phải giải thích, mỗi chuyện giải thích thôi cũng đã phát mệt rồi.
"Cái gì?" Tô Cẩm Châu nhìn về phía hai đồ đệ của mình "Nàng ta là tiểu sư muội của các
con?"
"Đúng vậy, sư phụ!" Triển Lệnh Dương cùng Lam Hạo Trần đều gật đầu.
"Thế sao lại thay đổi?" Tô Cẩm Châu buông Hạ Thiếu Lăng ra, đi đến trước mặt Tô Khinh
Lăng, đánh giá nàng "Tuy cũng xinh đẹp nhưng vẫn kém một chút so với trước kia. Ta nói,
con làm gì không làm, lại đi đổi mặt thế hả?"
Lời nói của Tô Cẩm Châu càng làm cho người ta cười sặc sụa. Cái gì gọi là đổi mặt?
Tô Khinh Lăng trợn mắt, tức giận nói:
"Lão đầu, có bản lĩnh thì ông làm một cái đi"
"Sao con lại có thể có một bộ dáng không giống lúc trước được vậy?" Tô Cẩm Châu nhìn
nàng một cách nghi ngờ "Đừng nói với ta là con dịch dung, con vốn dĩ không có dịch dung"
Ông là cao thủ, đừng mong lừa ông.
"Con cũng đâu có nói mình dịch dung"
"Vậy con..."
"Hoàng gia gia, đường muội thay đổi thành bộ dạng này là có nguyên nhân" Nhìn thấy hoàng
gia gia vẫn không giật mình, Tô Long Ngạo cũng cười.
Tô Cẩm Châu quay đầu lại nhìn hắn, nói:
"Tháo cái mặt nạ trên mặt ngươi xuống cho ta, thật chướng mắt"
Tô Long Ngạo nghe ông nói như vậy liền tháo mặt nạ da người xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn
mỹ.
"Bộ dáng này nhìn thật thuận mắt. Tô gia chúng ta, diện mạo chính là xuất sắc nhất thiên hạ"
Tô Cẩm Châu gật gật đầu với Tô Long Ngạo, mọi người nghe thấy lời nói của ông cũng dở
khóc dở cười.
Đám người Tô Diệu Đức đã biết, sư phụ Lăng nhi chính là một "lão ngoan đồng".
"Đúng rồi, các ngươi là ai?" Tô Cẩm Châu nhìn đám người Tô Diệu Đức. Bề ngoài những
người này thật kỳ lạ.
"Lão đầu, bọn họ là người nhà của con" Tô Khinh Lăng nói.