Chương 113: Bước vào ngôi chùa
"Các cậu có thấy điều tôi vừa thấy không..." Kurono kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, những người còn lại trong nhóm vô cùng kh·iếp sợ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai bức tượng ác thần đã bị Seigi tiêu diệt một cách dễ dàng.
Họ không ngờ tới, một người có vẻ ngoài bình thường như Seigi lại sở hữu loại sức mạnh phi lý đến vậy.
Trong mắt bọn họ, một quyền của Seigi đấm nát đầu bức tượng to lớn, thậm chí còn đánh ra nội lực từ nắm đấm, đục thủng ngực của bức tượng từ khoảng cách khá xa.
Nói thế nào vẫn rất khó để đám người tin tưởng Seigi là một người bình thường. Nhưng lại chẳng thể phủ nhận một điều rằng hắn đã ra tay cứu bọn họ.
Kiếp nạn của những người này xem như đã qua.
Mà nhờ đó, nhóm người Kato lại thoát được thêm một cửa tử. Đồng thời khúc mắc ở trong lòng họ đối với Seigi cũng vơi đi khá nhiều. Không nói cũng biết là do thời điểm nguy cấp nhất, mặc cho những hiềm khích trước đó giữa hai phía.
Seigi vẫn không ngần ngại xuất thủ cứu giúp, chừng đó đủ để họ thấu hiểu lòng dạ của hắn rộng lượng đến mức nào.
Lúc này, nhóm người Kato cũng rút ra kinh nghiệm, mặc kệ hắn có là quái vật hay người ngoài hành tinh, miễn sao không làm hại đến họ đều được.
Thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ đến từ góc nhìn của nhóm người Kato và những người được cứu. Về phía Seigi, hắn lại không để ý nhiều như vậy.
Vừa rồi hắn chỉ tiện tay giải quyết hai bức tượng ác thần để lấy điểm thưởng thuộc về mình, nên nhớ nhiệm vụ trong hệ thống bắt hắn phải hoàn thành thử thách của quả cầu với một trăm điểm.
Vậy nên không có chuyện hắn nhường điểm thưởng cho người khác.
Nếu hắn đã nổi lòng từ bi và thánh mẫu thì trước đó một nửa số lượng người trong nhóm đã không c·hết dưới tay của hai con quái vật kia.
Đơn giản là họ mặc bộ đồ chiến đấu, tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn so với người thường không mặc trang bị, việc tận dụng chúng để chống lại tượng ác thần là điều có thể.
Chính Kato đã giải thích công dụng của bộ đồ và những tranh bị đi kèm khác ở thời điểm trước khi cả nhóm bị dịch chuyển đến đây.
Nhưng đến khi đối mặt với mối đe doạ, sự yếu đuối của con người lập tức bị bộc lộ. Thay vì cầm súng lên cùng nhau phối hợp và tìm cách đối phó, thì những người đó lại chỉ kêu gào những lời lẽ vô nghĩa để rồi c·hết một cách lãng xẹt.
Cứu loại người như vậy, mang theo bên cạnh chẳng khác nào gánh nặng trong hoàn cảnh nguy hiểm. Thế nên Seigi từ chối làm thánh mẫu trong trường hợp này.
Thấy Seigi đã bước qua cổng chùa và đi vào trong, đám người nhanh chóng chạy vào theo phía sau. Bất giác lấy hắn làm người dẫn đầu.
Ngôi chùa này mới xây cách đây không lâu nên diện tích khá lớn, nhìn từ ngoài vào sẽ không thấy được độ rộng của nó. Sân chùa với sức chứa hơn một nghìn người đến thăm quan, nhưng hiện tại lại không có một bóng người trừ nhóm của Seigi bước vào, mang đến một loại cảm giác cô quạnh và tĩnh lặng.
Bắt đầu từ cánh cổng đi vào mới được hai mươi cái bước chân, Seigi đã nhận ra gần đó có một bức tượng quỷ Asura đang đứng trên cột đèn. Hắn nhàn nhạt nhìn lại, chính nó cũng đang yên lặng quan sát hắn.
Số lượng không chỉ có một, mà xung quanh còn rất nhiều những bức tượng trông tương tự như vậy. Có bức tượng ba đầu bốn tay, còn không thì là đầu rồng thân hổ, đủ các loại hình thái khác nhau, trông rất kỳ dị.
"Chúng đều là những sinh vật ngoài hành tinh?!"
"Nhưng hình thể của đám này nhỏ hơn hai con vừa rồi, biết đâu sẽ dễ đối phó hơn đấy."
Nhóm người đi phía sau lâm vào trạng thái căng thẳng, ai nấy đều siết chặt khẩu súng máy trong tay. Không nói cũng biết họ đã chuẩn bị chiến đấu cho tình huống lúc này.
Mà Seigi chính là người phá tan bức tường tuyệt vọng đó, mở ra con đường hi vọng của cả đội.
Hắn đem sự chú ý đặt lên những bức tượng ở phía trước đang kéo tới, mà phía sau đám này chính ngôi chùa linh thiêng. Có vẻ như chúng muốn bao vây toàn bộ đường đi đến ngôi chùa, ngăn không cho bọn họ bước đến.
Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua toàn bộ, chuôi katana hắn đang cầm dần mọc ra lưỡi kiếm dài một mét hai.
- 1, 2, 3, 4...
- ... 27, 28...
Trong khi Seigi còn đang đếm nhẩm số lượng của chúng.
Một bức tượng hai đầu có bề ngoài như quỷ thần Asura chợt lao về phía hắn, ánh mắt nó đằng đằng sát ý, nhấc lên thanh trường đao, sau đó giáng xuống một cú bổ.
Đám người phía sau thấy vậy thì giật mình. Nhưng loại uy h·iếp này ở trước mắt Seigi đã không tính là gì.
"Tất cả là 30, xem ra sẽ mất chút thời gian đây..."
Seigi thở nhẹ một hơi, mặc cho lưỡi đao rơi vào đầu bản thân.
"Rắc..."
Lưỡi đao vỡ nát thành nhiều mảnh, ngược lại Seigi không nhận một chút mảy may thương tích. Chờ bức tượng phục hồi lại tinh thần thì hắn đã xuất hiện phía sau nó.
- Hơi Thở Nguyên Tố...
- Phong Mạt.
Một làn gió nhẹ chợt thoáng qua, cuốn theo mấy đạo tàn ảnh của mỗi nhát kiếm trong chớp mắt. Chờ đến khi Seigi bước ra một bước, thân thể của bức tượng lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu thịt rơi chồng chéo trên mặt đất.
Seigi nắm lên thanh katana đen, một cước đạp xuống, phóng về phía đám tượng, triển khai một hồi tàn sát.
- Lôi Đình.
Con ngươi của hắn loé qua một tia điện, toàn thân dấy lên hàng loạt lôi mang màu đỏ vô cùng chói mắt.
Giữa trung tâm của ngôi chùa đột ngột tỏa ra hào quang màu đỏ, cùng với đó là tiếng sấm nổ đinh tai, làm cho không gian xung quanh rung động nhè nhẹ.
Các bức tượng nhận thấy Seigi đang mang theo từng tia lửa điện ám lên trên cơ thể đi đến, toàn bộ đều vô thức lùi lại vài bước. Một màn khó tin này phần nào đấy đã mang đến cho bọn chúng uy h·iếp.
Nếu có thể chạy trốn, chúng tuyệt đối sẽ không chần chừ…
Thế nhưng điều đó chỉ sợ không xảy ra.
Một tia sét đỏ lóa lên, Seigi hóa thành một đạo huyết lôi, trực tiếp bắn về phía đám tượng với một tốc độ nhanh đến cực điểm.
Huyết lôi lướt qua tới đâu là để lại vết điện tích đến đấy, nó nhanh tới mức khiến cho đám tượng không kịp phản ứng.
Mười bức tượng gần nhất bị huyết lôi xượt qua, trong nháy mắt đứng yên. Thế nhưng đạo huyết lôi kia vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục bắn về phía những bức tượng khác.
Tiếng chém bị âm thanh sấm chớp nuốt chửng, có vài bức tượng muốn kháng cự, nhưng vừa cử động đã bị huyết lôi lướt qua, sau đó trở nên bất động một cách vô cớ.
Cả quá trình này vừa hay chạm tới giây thứ năm, cho tới khi huyết lôi dừng hẳn và biến mất, chỉ để lộ ra bóng lưng của Seigi.
Các bức tượng đang đứng bất động tự nhiên phun ra hàng loạt tia máu từ vết cắt trên cơ thể, sau đó đứt thành từng khúc nhỏ, lần lượt rơi xuống đất.
Ba mươi bức tượng trực tiếp bị miểu sát.
Một màn này bị cả đám người phía sau nhìn thấy, ai cũng đều trố mắt không thốt nên lời. Dường như ở ngoài đời, họ chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng nào lóa mắt và ảo diệu như vậy.
Thậm chí so với kỹ xảo trong phim điện ảnh ăn đứt mấy phần.
Những bức tượng hung thần ác sát kia trông dọa người vô cùng, vậy mà dưới một chiêu thức của Seigi lại lộ ra yếu đuối như thế.
“Tên đó là cái quái gì vậy…”
Kurono há hốc mồm, nhìn chăm chú bóng lưng phía xa.
Câu hỏi này tính từ lúc y mới gặp Seigi lần đầu, không biết đã thốt ra bao nhiêu lần. Thế nhưng mỗi lần đều là kinh ngạc nối tiếp song song với bất ngờ, hoàn toàn không có sự giải đáp.
Những người khác cũng có b·iểu t·ình và suy nghĩ tương tự với Kurono, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi Seigi đứng về phe của bọn họ.
Nếu không có hắn, chưa chắc rằng cả đám có vượt qua được thử thách sinh tử này hay không, nhưng cái giá phải trả trước tiên sẽ là tính mạng của rất nhiều người
Điều này là không thể tránh.
Ngây người một lát, Kato khẽ lắc đầu nói.
“Dù anh ta là thứ gì, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh ta là con át chủ bài để sống sót trong cái trò chơi c·hết tiệt này.”
Ánh mắt y chợt lộ ra vẻ quyết đoán.
“Nếu là vậy, chúng ta không còn cách nào khác ngoài phải lựa chọn tin tưởng anh ta tuyệt đối…”
Trong quá khứ, Kato đã gặp qua rất nhiều loại người, nhưng ấn tượng để lại sâu nhất vẫn là người thanh niên tên Seigi này. Sau khi chứng kiến hắn ra tay, lúc này y đã dám chắc một điều, hắn tuyệt đối đứng về phía của bản thân.
Mà trong nhóm người, chỉ duy nhất có một thiếu nữ nhìn về phía Seigi với ánh mắt sùng bái.
Không ai khác chính là Reika, thiếu nữ đeo khẩu trang mà Seigi đã gặp ở bên ngoài hành lang. Khi đó nàng ngại cho người khác biết thân phận của mình nên mới giấu đi gương mặt thật, nhưng hiện tại thì nàng đã không cần.