Bão Trắng

Chương 3: Câu lạc bộ phát thanh




"Hyung, anh tới sớm thế?"

Thời gian nghỉ trưa chính là lúc câu lạc bộ phát thanh chúng tôi làm việc, đôi khi là bản tin ngắn, đôi lúc là vài lời nhắn gửi và chắc chắn không thể thiếu là những bài nhạc đi kèm với thông điệp được truyền tải rồi. Tôi và Gun vừa tới thì anh Choi đã ở đó rồi, anh Choi tên đầy đủ là Choi Woo Jin, tiền bối khoá trên kiêm chủ tịch câu lạc bộ phát thanh. Có tin đồn anh ấy đang theo đuổi một đứa con gái cùng lớp tôi, nhưng tôi chưa thấy anh ta bén mảng tới gần phòng chúng tôi học bao giờ nên cũng chẳng tin.

Anh Choi đang lúi húi dọn đống CD trong ngăn kéo, nói vọng ra: "Này Off, anh nghe nói lớp cậu có thêm một nam sinh muốn vào câu lạc bộ mình à?"

"Đúng rồi hyung, em đưa cậu ấy tới đây rồi." - tôi gật gù đáp. Anh Choi cũng giống như anh ruột của tôi vậy, tôi thật sự rất quý anh. Anh ngoài việc nổi tiếng là người toàn mỹ (anh ta vừa giỏi thể thao vừa giỏi các môn học khác), mà còn có ngón đàn rất hay.

Anh nghe thế thì nhỏm người dậy, thằng nhóc quỷ cũng cười chào anh một cách tử tế. Anh ngắm một hồi thì cười bảo: "Chà, trông cậu em dễ thương như con cún ấy nhỉ?"

Gun nghe thế thì mặt nghệt ra, cậu chàng quay sang nhìn tôi. Cậu ta khẽ hỏi bằng tiếng Thái: "Anh ta bảo tôi là con chó à?"

"Ừ, nhưng ý của hyung là khen cậu dễ thương." - tôi nhỏ giọng đáp lại Gun. Thằng bé chắc còn bỡ ngỡ với văn hoá ở đây, khi họ khen ai đó giống một con cún tức là người đó dễ thương.

Gun trao đổi ánh mắt với tôi để chắc chắn với thông tin tôi đưa ra rồi nói với tiền bối Choi: "Anh cũng dễ thương giống con cún vậy."

"Ha ha, được lắm! Cậu em thật hài hước." - anh ta cười phá lên. Cũng phải thôi, Choi Woo Jin cao 1m9, thân hình rắn rỏi cuồn cuộn, khen dễ thương thì quá lạ rồi. Dừng lại một chút, anh nói tiếp: "Cậu nhóc tên gì vậy? Mải nói chuyện quá, anh cũng quên mất."

"Atthaphan, anh gọi tôi là Gun cũng được."

"Pằng pằng, là 'Súng' chứ gì?" - Choi Woo Jin nắm tay giả vờ ngắm bắn chúng tôi.

Súng mà Choi Woo Jin dùng ở câu trên là "총". Anh Choi đang chơi chữ về biệt danh của Gun.

"Vậy thì anh nên cẩn thận đấy, vì tôi sẽ bắn vỡ sọ anh trước tiên." - Gun nói với giọng bất cần.

"Ôi, nóng tính thế." - anh ta bông đùa.

"Đùa giỡn thế đủ rồi, vào việc luôn chứ hyung?" - nhận ra tình hình có vẻ căng thẳng, tôi vội lên tiếng đổi chủ đề. Gun là một đứa nóng tính và khó gần, trêu nó có ngày nó làm thật mà chẳng đùa đâu.

Tiền bối Choi đưa nhóc quỷ đi tham quan và giới thiệu công việc ở phòng phát thanh của trường trong khi tôi đang ngồi và kiểm tra lại chất lượng âm thanh phòng thu. Được một lát thì những người còn lại cũng tới, người đảm nhận phần phát thanh hôm nay là Eun Hye, cô nàng cũng là người đặt gạch thằng nhóc xấu tính kia đầu tiên.

Sau khi thấy Gun đang lảng vảng đi xem các ngóc ngách và thiết bị trong phòng, Eun Hye tự tin đi tới, cười nói: "Hơi, P'Gun. Ăn cơm chưa vậy?"

"Cậu biết tiếng Thái à?" - tôi ngạc nhiên nhìn cô nàng. Bình thường Eun Hye kiêu kì và ít nói, chẳng có tí nào giống người biết tiếng Thái cả nhưng hôm nay cô ấy làm tôi phải tròn mắt đấy.

"Tôi không nhưng tôi có thể học nó vì P'Gun mà." - Eun Hye dịu giọng đáp.

Gun nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là một đám phiền phức, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, với tay lật cuốn chủ đề phát thanh. Cậu chàng khịt mũi: "Vào việc được chưa?"

Mẹ ơi, thằng quỷ này lại giở chứng rồi đấy. Buổi phát thanh hôm nay khá suôn sẻ, chúng tôi cũng hẹn nhau tối nay cả câu lạc bộ sẽ đi làm một bữa thịt nướng để chào đón thành viên mới. Tuy không mấy thích thằng nhóc mới đến nhưng chúng tôi là đồng hương, phần nào đó tôi vẫn thấy có thiện cảm với nó hơn những người khác rất nhiều.

"Gun, chuyện là... tôi muốn xin lỗi cậu về vụ va quệt sáng nay." - tôi mở lời xin lỗi nó vào giờ tan học.

"Mày định đền tiền xe cho tao à?" - Gun bắt đầu xưng hô mày tao và bỏ hẳn cái vẻ lịch sự ban ngày đi.

"Hơi, tất nhiên rồi." - tôi hùa theo nói.

"Vậy add Line đi, lát nữa tao gửi hoá đơn qua cho mày."