Trong ánh mắt Tư Đồ Phương Phỉ hiện lên thần sắc kinh hoảng, chấn kinh qua đi, từ từ trở nên trong veo, sau cùng, chuyển thành cười to trào phúng. “Chỉ sợ ‘liên luỵ cửu tộc’ này mới đúng là kết quả hoàng thượng muốn đi. Tư Đồ gia vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hoàng thượng. Hiện giờ, rốt cục bị hoàng thượng nắm được nhược điểm, hoàng thượng tất nhiên sẽ không buông tha Tư Đồ nhất tộc ta.”
Sở Diễm thanh lãnh cười, “Nàng trả thù có vài phần can đảm, trước mặt trẫm dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này. Đừng quên, nàng mới đúng là tội nhân của Tư Đồ gia. Nếu như nàng an phận thủ thường làm hoàng hậu nương nương của nàng, trẫm có năng lực làm gì được Tư Đồ nhất tộc!”
Biểu tình trên mặt Tư Đồ Phương Phỉ nhất thời cứng đơ, trong đầu không ngừng vang vọng: ‘Nàng mới đúng là tội nhân của Tư Đồ gia!’
Sở Diễm khoanh tay đứng trước người nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng đang cúi người, trong mắt không có một tia nhiệt độ.
“Hoàng thượng.” Lưu Trung đột nhiên đẩy cửa vào, kích động đi tới bên người hắn, kề vào lỗ tai nói thầm vài câu. Chỉ thấy sắc mặt Sở Diễm khẽ biến, thế nhưng bỏ lại toàn bộ mọi chuyện, bước nhanh đi ra khỏi điện.
Cửa cung chậm rãi mở ra, ánh vào rèm mắt chính là một bóng trắng mảnh mai. Đêm thu mưa lạnh, nàng cầm một cây dù giấy, thân thể nhỏ xinh ở dưới ô dù, lạnh run, làn môi lại nhếch lên quật cường, đứng chờ tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu.
Sở Diễm đi nhanh tới trước người nàng, cúi đầu dừng ở con ngươi rưng rưng của nàng, ngực đau đớn như bị đao cắt. Cánh tay tráng kiện vòng qua, ôm thân thể sớm đã băng lãnh của nàng, siết chặt trong lồng ngực cực nóng. Bàn tay cầm ô khẽ nghiêng, hạt mưa nhỏ mịn rơi vào giữa y phục cùng tóc của hai người.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Liên Tinh ở phía sau lảo đảo quỳ rạp xuống đất, nghĩ thầm, lần này đúng là gây hoạ lớn. Quý phi ỷ sủng mà kiêu, lại tự xông đến Khôn Ninh cung đại náo, hoàng thượng cho dù có sủng, cũng sẽ không tiếp tục dung túng nàng cố tình gây sự.
“Cút.” Lời ra khỏi miệng Sở Diễm lại còn băng lãnh hơn so với ngày thu se lạnh, khiến người ta sợ hãi. Liên Tinh không dám trì hoãn, vội lui xuống.
Sở Diễm dán môi bên tai Thiên Dao, ôn nhu nỉ non, giọng nói mềm nhẹ tràn đầy đau lòng: “Đồ ngốc này, ta không có chạm vào nàng ta. Chuyện ta đã đáp ứng nàng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Hắn nói lảng sang chuyện khác.
Thiên Dao nâng mắt, bình tĩnh ngóng nhìn hắn. Hạt mưa xen lẫn nước mắt theo khuôn mặt tái nhợt chảy xuống. Bởi vì đứng lâu trong mưa, làn môi hơi tím tái, hơi hơi rung động, “Sở Diễm, nói cho ta biết, chàng muốn làm gì nàng? Chàng muốn làm gì Tư Đồ gia?”
Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng, con ngươi sâu như hàn đàm không thấy đáy. “Dao Nhi, hà tất phải hỏi rõ ràng minh bạch mọi chuyện. Tư Đồ gia cùng nàng không có nửa phần quan hệ, trẫm cũng sẽ không cho phép các người có quan hệ gì. Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, làm nữ nhân của ta, để ta sủng nàng, yêu nàng, không tốt sao?”
Thiên Dao tựa vào trong ngực hắn, khóc thút thít. Nàng hy vọng biết bao chính mình chỉ đơn thuần là nữ nhân của hắn, nhưng mà, những người này là thân nhân của nàng, nàng làm sao có thể vứt bỏ không để ý. “Hiện giờ đại cục đã định, hoàng thượng tay nắm hoàng quyền, Thái hậu đã qua đời, Vinh Thân vương tự vẫn mà chết, Tư Đồ gia đối với hoàng thượng không còn là uy hiếp nữa. Chẳng lẽ không thể buông tha Tư Đồ nhất tộc sao?”
Sở Diễm bất đắc dĩ khép hai tròng mắt lại, lúc mở ra lần nữa, trong đôi mắt đen như mực là sự thanh minh cô lãnh. “Không được. Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương*. Tư Đồ gia không giữ lại được. Nếu như cho Tư Đồ Tẫn một cơ hội nghỉ ngơi, binh đến dưới thành chỉ là vấn đề thời gian. Trẫm tuyệt không thể nhân nhượng.”
“Sở Diễm.” Thiên Dao bất lực thấp giọng gọi, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, hàm răng cắn chặt môi dưới, thậm chí huyết nhục mơ hồ nhưng lại không cảm thấy đau. Thảm cảnh Thẩm gia diệt môn rành rành trước mắt, nàng như thế nào có thể để cho Tư Đồ gia giẫm lên vết xe đổ. “Chẳng lẽ hoàng thượng muốn chính tay đâm người thân của Thiên Dao sao? Có phải nhất định muốn ta hận chàng hay không?”
Bàn tay ấm áp của Sở Diễm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của nàng, nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên, nhưng lại không hề báo trước hôn lên môi nàng, mùi máu tanh xen lẫn trong nụ hôn mãnh liệt. Mùi máu nhàn nhạt kích thích cảm quan, khiến dục vọng cực nóng từ từ lan ra. Thiên Dao vô lực vùng vẫy, suýt nữa ngất trong ngực hắn.
“Giang sơn mỹ nhân, Dao Nhi đang ép trẫm phải lựa chọn sao? Tư Đồ nhất tộc ủng hộ Vinh Thân vương mưu loạn, cấu kết Hung Nô, thông đồng với địch phản quốc, những tội đó không phải là tội lớn tịch thu gia sản giết kẻ phạm tội ư? Trẫm diệt trừ Tư Đồ tộc là làm theo luật pháp.”
“Nhưng mà, Sở Diễm…” Thiên Dao lảo đảo lui về phía sau, lòng bàn tay che miệng, trái tim đau đớn giống như bị dao cắt. Nàng chỉ là một nữ nhân, nàng không hiểu hoàng quyền chính trị, nàng chỉ cầu thân nhân bình an.
“Ta cũng là người của Tư Đồ gia, hài tử trong bụng ta cũng chảy một nửa huyết mạch Tư Đồ gia. Hoàng thượng không cần ta, không cần hắn nữa sao?”
Bóng dáng Sở Diễm cao lớn cô lập tại chỗ, phảng phất giống như pho tượng. Nàng đau, hắn làm sao lại không đau. Hắn chậm chạp không chịu động thủ đó là có chỗ cố kỵ đối với nàng, mà Thiên Dao nhưng lại từng bước ép sát. Hiện giờ, hắn đang ở giai đoạn mấu chốt, tiếp tục lui, đó là không thể quay đầu lại được nữa. Hắn có thể vứt bỏ quyền lợi chí cao vô thượng, nhưng giang sơn xã tắc phụ hoàng lưu lại, muôn dân trăm họ trong thiên hạ này, hắn làm sao có thể cô phụ!
“Dao Nhi, nếu như trẫm nhất định phải diệt trừ Tư Đồ gia, nàng sẽ như thế nào?” Hắn trong veo mà lạnh lùng mở miệng, nhưng lại không có chút nào thoái nhượng.
Thiên Dao lui về sau từng bước một, mờ mịt mà vô tội lắc đầu. Hắn đã lựa chọn sao? Giang sơn mỹ nhân, hắn vĩnh viễn sẽ chọn lựa vế trước. Hoá ra, lòng vòng một hồi, toàn bộ cũng chưa từng thay đổi. Nàng cho rằng hắn đủ yêu nàng để có thể bao dung toàn bộ của nàng. Là nàng sai lầm rồi, thật sự sai rồi.
Trong bụng đột nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt, Thiên Dao khẽ cong người, mở to miệng thở dốc. Đầu bắt đầu hỗn loạn không rõ, trước mặt bỗng tối sầm, liền hoàn toàn mất đi tri giác.
“Dao Nhi!” Sở Diễm kinh hô một tiếng, trước lúc nàng ngã xuống liền ôm nàng vào lòng, hướng ngoài điện la hét, “Mau truyền ngự y.”
Trong Vị Ương cung, lại là một đêm đèn đuốc sáng trưng. Ngự y trong lòng run sợ hầu ở ngoài điện. Người đứng đầu Thái Y viện cung kính hồi bẩm, “Hoàng thượng, thân thể nương nương suy yếu, lại đứng trong mưa một đêm, động thai khí, thần đã sai người viết đơn thuốc, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, rất nhanh sẽ khoẻ trở lại. Chỉ là, nương nương không thể chịu bất kỳ kích động gì, nếu không, rất dễ dàng ảnh hưởng tới tiểu hoàng tử trong bụng.”
“Uhm, trẫm biết rồi, lui xuống đi, đừng quấy nhiễu Dao phi nghỉ ngơi.” Sắc mặt Sở Diễm lạnh nhạt, vung tay áo. Các ngự y khom người cúi đầu, lục tục thối lui ra ngoài.
Sau khi đút thuốc, Thiên Dao vẫn như cũ chưa từng tỉnh lại, trong lúc mơ màng vẫn bị ác mộng quấy nhiễu, ngủ vô cùng không yên ổn. Đầy trời đều là màu đỏ như máu, máu tươi bắn tung toé trên sa y tuyết trắng, đau đớn hai mắt. Mặt phụ thân, mặt tam nương, mặt tỷ tỷ, từng khuôn mặt bọn họ hiện lên, bọn họ mang theo mỉm cười, ôn nhu ngóng nhìn nàng. Nhưng vô luận nàng la như thế nào, bọn họ chưa từng dừng bước, ngược lại càng chạy càng xa.
Giữa lúc hoảng hốt, những bóng lưng mơ hồ này lại đột nhiên rõ ràng, thế nhưng lại biến thành phụ tử Tư Đồ Tẫn cùng Tư Đồ Phong. Nàng cứng ngắc đứng tại chỗ, không biết nên gọi bọn họ thế nào. Mãi đến khi lưỡi dao sắc bén chém đầu bọn họ, máu tươi bắn tung toé lên sa y của nàng, Thiên Dao lảo đảo quỳ xuống, tê tâm liệt phế hô, “Phụ thân, đại ca.”
Sau đó, là gương mặt mẫu thân, cũng xinh đẹp giống như trong trí nhớ vậy. Chỉ là, bà không còn cười với A Dao, mà không ngừng rơi lệ, chất vấn nàng vì sao không cứu Tư Đồ nhất tộc.
“Không, đừng, đừng chết…” Thiên Dao ngủ không ngừng vùng vẫy, khuôn mặt tái nhợt vẫn vương nước mắt.
“Dao Nhi, Dao Nhi, tỉnh, tỉnh lại.” Sở Diễm ôn nhu thấp giọng gọi, trong mắt là bi thương. Hắn không muốn tổn thương nhất chính là nàng, mà lại trong lúc vô hình lần lượt khiến cho nàng mình đầy thương tích. Bàn tay dày rộng phủ lên trên trán nàng, cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập, Sở Diễm liền lớn tiếng hướng ngoài điện hô. “Mau truyền ngự y.”
Dao phi ôm bệnh, ngự y mặc dù thối lui ra ngoài điện nhưng chưa từng đi xa. Trong chốc lát liền quỳ trước mặt Sở Diễm.
“Một đám lang băm, không phải nói không có việc gì sao! Dao phi của trẫm sao bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, lại còn sốt cao không lùi?”
Ngự y run rẩy quỳ đầy đất, đắn đo mở miệng, sợ một lần không cẩn thận đầu liền rơi xuống đất. “Hồi bẩm hoàng thượng, Quý phi nương nương tích tụ lâu ngày không buông lỏng, tâm bệnh này chỉ sợ không thuốc chữa được.”
Sở Diễm lãnh giận, không khí trong phòng nháy mắt ngưng kết đóng băng. “Trẫm không muốn nghe giải thích, trẫm chỉ cần nàng khỏe lại. Nếu hài tử trong bụng Dao Nhi của trẫm xảy ra chuyện gì không hay, trẫm muốn toàn tộc các ngươi chôn cùng.”
“Chúng thần không dám.” Ngự y cúi đầu cực thấp, không dám thở mạnh.
Sở Diễm ôm thân thể nóng bỏng của nàng vào lòng, đau lòng âu yếm. Làn môi dán bên tai nàng, không ngừng nỉ non. “Dao Nhi, chỉ cần nàng tỉnh lại, chỉ cần nàng khỏe lại, …. chuyện gì trẫm cũng đáp ứng nàng.”
Lăn qua lăn lại cả một đêm, bình minh, cơn sốt của Thiên Dao cuối cùng thối lui. Sở Diễm hủy bỏ lâm triều, chỉ an tâm canh giữ ở bên cạnh nàng, sợ một cái nháy mắt nàng sẽ giống như trước mà biến mất.
Trong phòng an tĩnh tới cực độ, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của nữ tử trên giường. Sở Diễm nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, đặt trong lòng bàn tay mình. Một đêm không ngủ, trong mắt che kín nhàn nhạt tơ máu.
“Hoàng thượng.” Từ ma ma đẩy cửa vào, trong tay bưng một chén canh ấm. “Hoàng thượng vẫn nên ăn chút gì đi, đừng làm tổn hại thân thể.”
“Trẫm không có khẩu vị, trước lui xuống đi.” Sở Diễm lạnh nhạt nói.
“Hoàng thượng.” Từ ma ma thấm thía thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu như tiên đế cũng si tình như đương kim thiên tử, hoàng hậu Thế Lan làm sao lại phải chết oan.
“Ma ma có phải cũng thấy trẫm cực kỳ vô tình? Nàng đối trẫm thiệt tình giao phó, trẫm lại phải xử tử thân nhân của nàng.” Sở Diễm cười, giễu cợt mang theo chút chua sót.
Chú thích:
*Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: con rết trăm chân, chết mà không ngã. Dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.