Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 166




Thiên Dao kinh ngạc, chăm chú nhìn hắn, mà biểu tình Sở Diễm vô cùng chân thật, không chút nào giống như vui đùa. Giằng co hồi lâu, Thiên Dao mới bất mãn phun ra hai chữ, “Bạo quân.”

“Trẫm chưa bao giờ nói qua chính mình là minh quân.” Sở Diễm trong trẻo cười, trở tay ôm nàng vào trong ngực. Bàn tay ấm áp bao trùm trên chiếc bụng hơi lồi của nàng, thế nhưng lại cảm thấy vật nhỏ trong bụng vậy mà máy động.

Thân thể cao lớn đột nhiên cứng ngắc, Sở Diễm không thể tin, mắt phượng hiện lên thần sắc kinh hỉ, “Hắn, hắn giống như đang động đậy. Dao Nhi, nàng cảm nhận được không?”

Thiên Dao bật cười, giữ chặt bàn tay đang kề sát bụng nàng của hắn. Sắc mặt nàng ôn nhu đạm nhạt, cũng không có kinh ngạc, “Là máy thai. Đêm hôm trước hắn động qua một lần, ngược lại coi như an phận, đây là lần thứ hai mà thôi.”

“Vì sao không nói cho ta biết?” Sở Diễm giống như phát hiện một lãnh thổ mới, bàn tay đặt trên bụng nàng thong thả xoa xoa qua lại. Vật nhỏ trong bụng vô cùng phối hợp lại động nhẹ vài cái, giống như chào hỏi phụ thân.

Sở Diễm mang ý cười ấm áp, giống như hài đồng đơn thuần mà vô hại. Ngăn cách bởi một lớp sa mỏng, đầu ngón tay khẽ vuốt ve bụng dưới của nàng. “Bảo bối, đừng quấy mẫu thân con.”

Thiên Dao bất đắc dĩ bật cười, hai cánh tay mềm mại ôm eo hắn, hấp thu lấy nhiệt độ trên thân thể hắn. Lúc bảo bảo máy thai, trong bụng có hơi hơi khó chịu, Thiên Dao tựa vào ngực hắn, khoé môi mỉm cười, khẽ khép mắt, vẫn không đem việc cơ thể không khỏe nói cho Sở Diễm. Bảo bảo làm ầm ĩ một trận lại lặng im, Sở Diễm ngược lại cau mày.

“Bảo bối, làm sao vậy? Con mau nhúc nhích.”

Thiên Dao không biết làm sao, kéo bàn tay bao trùm trên bụng nàng của hắn, thản nhiên nói, “Tiểu hoàng tử của hoàng thượng ngủ rồi, đừng đánh thức hắn.”

“Dao Nhi thì sao? Có muốn ngủ không?” Sở Diễm ôn nhu hôn bên má nàng, mang theo vài tia tê dại. Thiên Dao nhẹ cười, bàn tay đẩy ra khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Uhm.” Nàng tuỳ ý đáp lời, liền không nói tiếp.

Trên đường mòn bằng đá, bóng dáng Lưu Trung từ xa lại gần, ở khoảng cách ba bước thì dừng lại, đè thấp âm lượng nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, An Thanh Vương phi đã tỉnh lại, Vương gia tính dẫn Vương phi cùng tiểu thế tử hồi phủ.”

Ánh mắt Sở Diễm sâu thẳm, nhạt giọng mở miệng, “Tuỳ hắn đi. Đem huyết san hô Triều Tiên tiến cống cùng Kim Ngọc Như Ý cho An Thanh Vương cùng mang đi, nói là lễ vật của trẫm đưa cho tiểu thế tử.”

“Lão nô tuân chỉ.” Lưu Trung khom người cúi đầu, bước nhanh lui xuống.

Sở Diễm cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân ở trong lòng, ánh mắt trở nên đặc biệt ôn nhu. Mà nàng chẳng biết lúc nào đã mở một cặp mắt sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, chậm chạp mở miệng. “An Thanh Vương là người đáng phó thác.”

“Ừ.” Sở Diễm đáp lại. Chỉ cần Sở Dục không mơ ước nữ nhân trong lòng hắn, hắn liền vĩnh viễn coi hắn như huynh đệ thủ túc.

Ánh mắt Thiên Dao ôn nhuận thăm dò vào trong đôi mắt thâm thuý của hắn, lần đầu tiên nhìn thấu tâm sự của hắn, trầm nhẹ cười, “Lúc hoàng thượng nhốt Thiên Dao ở thâm cung, ta cùng với An Thanh Vương từng dùng một ván cờ định thắng thua. Thiên Dao cầu được tự do. Vương gia một lời nói gói vàng, chắc đã đề cập qua với hoàng thượng việc này.”

“Ừ.” Sở Diễm buồn bực hừ một tiếng. “Hắn muỗn dẫn nàng xuất cung. Ta không có đáp ứng. Dao Nhi, có một số việc nàng không hiểu, ta cũng không hy vọng nàng hiểu được.” Tỷ như Vân Kiếm, tỷ như Sở Dục, tỷ như Sở Hạo đã mất… Sở Diễm muốn trong mắt nàng, trong lòng nàng chỉ có một người là hắn mà thôi. Hắn không cho phép trong lòng nàng lưu giữ bất kỳ nam nhân nào khác ngoài hắn, dù cho chỉ là một chút dấu vết.

Ánh mắt Thiên Dao mang theo một chút mê mang, mà đôi môi mềm mại ấm nóng của hắn đã đặt trên mi mắt nàng, mềm nhẹ hôn.

Nơi xa, trong lầu gác đỏ thẫm trong cung, Linh Lung cùng Doãn Hàm Tuyết ngồi đối diện với nhau, nhìn tình hình trong Vị Ương cung. Mặc dù nhìn không rõ ràng, lại mơ hồ nhìn thấy hai bóng lưng ôm nhau. Linh Lung ẩn nhẫn không nói, mà trên mặt Doãn Hàm Tuyết toàn là ý trào phúng.

Hai người đều biết rõ, địa vị của Thẩm Thiên Dao trong lòng đế vương đã là không người có thể đạt tới.

Một trận mưa thu, một cơn gió lạnh.

Chạng vạng, bầu trời khẽ đổ mưa bụi. Thời tiết lạnh, Thiên Dao nửa tựa ở trước cửa sổ, giống như ngày xưa, ánh mắt lạnh nhạt rơi bên ngoài cửa sổ. Ngày thường vào lúc này, Sở Diễm sớm xuất hiện trong Vị Ương cung, tự mình giám sát nàng uống thuốc. Hôm nay lại chậm chạp chưa về.

“Nương nương, người nên uống thuốc rồi.” Liên Tinh đưa chén thuốc ấm nóng đến trước mặt Thiên Dao.

Ánh mắt nàng mờ mịt rơi trên chén thuốc đen đặc, lại chậm chạp không có tiếp nhận. “Hoàng thượng đâu?”

“Hoàng, hoàng thượng còn đang ở trong Ngự thư phòng xử lý chính vụ. Hôm nay, hôm nay chỉ sợ không thể tới làm bạn cùng nương nương rồi.” Liên Tinh ấp a ấp úng nói xong. Hôm nay hoàng thượng chiêu hoàng hậu thị tẩm, hiện giờ người đã ở trong Khôn Ninh cung. Liên Tinh lo lắng chủ tử nhà mình thương tâm, liền không dám dùng lời thực bẩm báo.

Thiên Dao giễu cợt cười, trong lòng tự nhiên hiểu Liên Tinh đang nói dối. Thân thể của nàng đều đã run nhè nhẹ, năng lực nói dối của tiểu nha đầu này hiển nhiên không bằng người.

“Hoàng thượng tới cung của tần phi nào?” Thiên Dao nhạt giọng hỏi. Cái gì mà duy nhất, nàng vốn chưa từng tin qua.

Liên Tinh chỉ cảm thấy thái dương ứa mồ hôi lạnh, run giọng nói, “Hồi bẩm nương nương, tối nay là, là hoàng hậu nương nương thị tẩm.”

Thiên Dao trong lòng giật mình, thân thể đều đã run nhè nhẹ. Hắn có thể chiêu hạnh bất luận tần phi nào, lại nhất định sẽ không là hoàng hậu Tư Đồ Phương Phỉ, trừ phi, hắn muốn động thủ với Tư Đồ gia. Thiên Dao thống khổ mà bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, trên hàng mi thon dài nhiễm nhàn nhạt nước ẩm ướt. Chuyện nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra, hắn chung quy không chịu buông tha Tư Đồ nhất tộc.

Thiên Dao không nói lời nào chạy ra ngoài điện. Liên Tinh cả kinh, bước nhanh đuổi theo, “Nương nương, người đi nơi đâu? Bên ngoài vẫn còn mưa, dễ cảm nhiễm phong hàn ảnh hưởng tiểu hoàng tử.”

“Nương nương, người không thể đi. Hoàng thượng đã phân phó qua, tối nay nương nương không thể nào bước ra Vị Ương cung nửa bước.” Cửa cung, Yêu Nguyệt quỳ rạp dưới chân Thiên Dao, lại dùng ngôn từ thẳng thắn nói. Sau lưng nàng đứng một hàng Ngự Lâm quân, ngoại trừ chỗ sáng, chỗ tối cũng có ám vệ.

Thiên Dao lạnh giọng mà cười, phất tay áo một cái. “Tối nay ta nhất định phải nhìn thấy hoàng thượng, ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám cản ta.” Nàng không hề cố kỵ vượt qua thân thể Yêu Nguyệt, Ngự Lâm quân nhưng lại chắn ở trước mặt. Thiên Dao giận dữ, giương ống tay áo lên, hàn khí khiến người sợ hãi ào ào ập tới quét mọi người sang một bên.

Liên Tinh theo sát phía sau lưng Thiên Dao, tay cầm chiếc dù giấy che trên đỉnh đầu Thiên Dao, mà thân thể chính mình lại toàn bộ ở trong mưa. Yêu Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nàng, thầm nghĩ: ‘Nha đầu kia rốt cuộc an tâm cái gì, Lưu tổng quản rõ ràng phân phó không thể nào tiết lộ hành tung của hoàng thượng, nàng vậy mà dám can đảm cãi thánh mệnh.’

Cửa cung Khôn Ninh cung đóng chặt, ngoài cửa cung tầng tầng Ngự Lâm quân trấn giữ. Thiên Dao bận tâm thai nhi trong bụng, chung quy không có xông vào. Nàng đứng ở ngoài cửa cung, thân thể đơn bạc đứng trong mưa, si ngốc nhìn cửa cung đóng chặt, vô luận Liên Tinh khuyên can như thế nào cũng không chịu rời đi.

Mà lúc này, trong Khôn Ninh cung, lại là một cảnh tượng khác.

Sở Diễm ngồi ở ghế chủ vị, lười biếng tà mị, một đôi mắt phượng nheo lại, từ trên cao nhìn xuống Tư Đồ Phương Phỉ quỳ trên đất. Bên tay trái là một chén thuốc đã nguội lạnh.

Tư Đồ Phương Phỉ quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch như tro tàn. Bên người nàng, hai danh ngự y cung kính đứng.

“Hoàng hậu vẫn còn không tính nói thật sao?” Sở Diễm lãnh tà mở miệng, ngữ điệu lười nhác, lại không hiểu sao lộ ra một cỗ băng hàn.

Tư Đồ Phương Phỉ chỉ cảm thấy tay chân đều bị hàn băng ăn mòn, tự biết tử kỳ đã tới, cũng không tiếp tục làm chuyện vùng vẫy giãy chết. “Nô tỳ không có lời nào để nói.”

“Ồ…?” Sở Diễm mị hoặc cười, mắt đen tuỳ ý liếc sang ngự y bên cạnh, “Nếu hoàng hậu nương nương không muốn nói, liền do hai người các ngươi nói đi.”

“Hồi bẩm hoàng thượng, đây, đây là lạc thai dược. Sau khi uống vào không tới nửa canh giờ, thai nhi trong bụng sẽ mất.”

“Vậy ư?” Sở Diễm lơ đễnh hừ cười, “Hoàng hậu nương nương của trẫm vì sao phải uống lạc thai dược? Trẫm nhớ rõ nửa năm nay chưa từng chiêu nàng thị tẩm.”

Ý cười đế vương nhìn như vô hại, lại ám tàng sát khí. Ngự y cũng là người biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trong lòng ít nhiều đã hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối. Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ vậy mà lại làm ra chuyện đồi phong bại tục bậc này, đem mặt mũi đế vương để ở chỗ nào.

‘Phịch’ một tiếng, hai danh ngự y lảo đảo quỳ rạp xuống đất, run giọng nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, dựa theo mạch tượng, hoàng hậu nương nương, người, người có thai hai tháng.”

Mắt phượng Sở Diễm lạnh lẽo nheo lại, tùy ý nói. “A…., ra là như vậy.” Hắn đứng dậy, nửa cúi người, đầu ngón tay tuỳ ý nâng cằm Tư Đồ Phương Phỉ lên, “Hoàng hậu nương nương của trẫm, nàng nói cho trẫm biết, nàng mang thai hai tháng là như thế nào?”

Tư Đồ Phương Phỉ gắt gao cắn môi dưới, làn môi mềm mọng mê người trước đó bị nàng cắn đến huyết nhục mơ hồ. “Tư Đồ Phương Phỉ tự biết chạy không khỏi, hoàng thượng muốn chém giết muốn róc thịt, đương nhiên muốn làm gì cũng được.”

Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy ngã thân thể nàng. Tư Đồ Phương Phỉ té mạnh xuống mặt đất cẩm thạch cứng rắn băng lãnh, cố nén đau đớn, không chịu hé răng.

“Hắn là ai?” Sở Diễm lạnh giọng hỏi.

Tư Đồ Phương Phỉ không nói, ánh mắt đục ngầu, giống như chưa từng nghe hắn hỏi.

Hắn lại nắm cằm nàng, mang theo một chút lực đạo, trong đôi mắt sâu thẳm là trào phúng cùng khinh thường. “Tư Đồ Phương Phỉ, nàng tựa hồ đem sự tình nghĩ đơn giản quá rồi. Nàng cho là nàng không mở miệng, trẫm không làm gì được nàng sao? Thân là nhất quốc chi mẫu, lại không biết giữ mình trong sạch, làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, mất hết mặt mũi hoàng tộc. Hơn nữa đây là trọng tội, liên luỵ cửu tộc.”