Dĩ nhiên là Tiết Duân biết Tuyên Giản muốn ăn gì, xưa nay không phải là sơn hào hải vị thì hắn có bao giờ động đũa, thế nhưng người vừa nhịn đói liền vài ngày ăn những đồ này không tốt, vì vậy gã ra lệnh cho ngự thiện phòng làm một bát cháo bào ngư.
Trong lúc đợi đồ ăn Tuyên Giản đã ngủ được một giấc, cháo vừa được cung nữ mang lên Tiết Duân đã lay mạnh người Tuyên Giản lớn tiếng: "Xong rồi, mau ăn đi."
Tuyên Giản vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt mơ màng một lúc mới nhớ vì sao Tiết Duân còn ở đây, giọng uể oải muốn thử ngồi dậy nhưng phát hiện chân tay không còn sức, hắn nhìn Tiết Duân bằng ánh mắt đáng thương giơ một tay lên ra lệnh:
"Giúp ta."
Tiết Duân bực bội muốn cầm tay Tuyên Giản kéo dậy, nhưng nhìn người hắn gầy đến mức da bọc xương, sợ đụng mạnh một chút cũng rụng luôn cả cánh tay nên chuyển tư thế đỡ sau lưng.
Tiết Duân càng nghĩ càng không hiểu tại sao gã còn phải làm những điều này, hắn hung hăng đặt mạnh bát cháo đến trước mặt Tuyên Giản nói:
"Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ăn đi, ta không để cho ngươi chết dễ dàng vậy đâu."
"Ừ." Tuyên Giản rũ mắt, lưng vẫn tựa vào thành giường nhưng chẳng có ý gì là muốn đụng tay, Tiết Duân không nhịn được quát lên.
"Ngươi còn muốn gì?"
"Ta không cầm nổi."
Tiết Duân hít lấy một hơi thật sâu, gã ngồi xuống bên cạnh khuấy nhẹ bát cháo, vì vừa mang đến nên cháo còn rất nóng, lại sợ tên bạo quân nào đấy ăn xong chết bỏng nên tích cực thổi lấy thổi để mới đưa đến bên miệng hắn.
"Há miệng."
Lần này Tuyên Giản ngoan ngoãn há miệng ra, trong mắt ngập tràn ý cười.
Nhìn thấy ánh mắt này không hiểu sao trái tim của gã lại hơi lệch nhịp, tính ra Tuyên Giản vẫn còn rất trẻ, mới chỉ hai mươi tư tuổi, nếu hắn không phải là bạo quân thì lúc này có lẽ cũng sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Tiết Duân biết Tuyên Giản nhìn vô hại là vậy nhưng lúc điên lên thì máu lạnh tới cỡ nào, gã đã từng chứng kiến Tuyên Giản hạ lệnh giết chục mạng người mà ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Bản tính hung tàn khó sửa, đâu ai ép hắn trở thành bạo quân.
Sau lần đó Tuyên Giản phải tĩnh dưỡng tận vài ngày mới lại sức, Tiết Duân đành hạ lệnh xuống dưới thức ăn mang đến vẫn như trước, Tuyên Giản muốn ăn gì thì cứ làm theo ý hắn. Nhưng điều này lại khiến rất nhiều người bất mãn, bởi vì Tuyên Giản là một tên bạo quân, hắn không bị chém đầu thị chúng là may rồi tại sao lại còn được sống an nhàn như vậy.
Tiết Duân vừa lên ngôi đã bận rộn còn phải ép chuyện này xuống, gã luôn lấy lý do là chưa tới lúc nhưng thật ra gã cũng chưa biết bản thân đang muốn làm gì, trong lòng mơ hồ như có thứ gì đó nhen nhói, nhưng gã không muốn tìm hiểu cũng không muốn phơi bày nó ra.
Ngày hôm nay lên triều quần thần lại liên tiếp dâng tấu chương, mười cái như một, đều là muốn gã trị tội Tuyên Giản, nói đến mức gã nhức hết cả đầu. Giờ gã mới thấy làm vua cũng không vui vẻ gì, động một chút đám lão thần lại đòi cáo lão hồi hương, động một chút là lấy cái chết đe dọa.
Khó khăn lắm mới kết thúc một buổi thiết triều, Tiết Duân bực bội đến tẩm cung của Tuyên Giản, gã thì ở đây đau đầu dẹp loạn, Tuyên Giản bị nhốt thì vẫn ăn sung mặc sướng, làm gì có lý đấy.
Khi Tiết Duân đi đến thật sự là Tuyên Giản vẫn còn đang ngủ, hắn không còn mặc long bào mà thay vào đó vận một bộ y phục màu trắng, vì trong phòng không có than sưởi nên rất lạnh, ngay cả ngủ Tuyên Giản cũng cau chặt mày lại.
Tiết Duân đi đến giật mạnh chăn của Tuyên Giản xuống, Tuyên Giản ngủ không sâu giấc nên lập tức tỉnh lại, hắn còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tiết Duân ghì xuống dưới thân.
Tuyên Giản nhìn ra ngoài cửa thấy trời vẫn còn sáng liền lập tức giãy dụa, nhưng Tiết Duân cứ như con thú lên cơn động dục, ở trên môi hắn cắn thật mạnh rồi cởi quần áo của hắn xuống, phản kháng không được, Tuyên Giản yếu ớt kêu lên.
"Tiết Duân... đừng, trời còn sáng."
"Ngươi tưởng bây giờ ngươi còn là hoàng đế cao cao tại thượng sao?" Tiết Duân bật cười, ghì chặt tay của Tuyên Giản sang hai bên nhếch môi nói:
"Thời thế thay đổi rồi, hiện tại ta mới là vua, giữ ngươi lại cùng lắm chỉ để làm công cụ ta phát tiết thôi, còn đòi hỏi ta làm theo ý ngươi, ngươi nghĩ mình là ai thế?"
Tay Tuyên Giản bị Tiết Duân ghì chặt đến phát đau, nhưng hắn vẫn lắc đầu nguầy nguậy dùng hết sức phản kháng.
"Không, ta không muốn. Tiết Duân, ta không muốn!"
Tiết Duân như không nghe thấy lời Tuyên Giản, tay vẫn cứ tiếp tục cởi từng lớp y phục của hắn xuống. Đột nhiên Tuyên Giản cắn mạnh lên tay Tiết Duân khiến gã phải buông một tay ra, Tiết Duân nhìn bàn tay in đậm dấu răng đến bật cười.
"Ngươi... Đã vậy ngươi đừng trách ta."
Gã buông Tuyên Giản đi ra ngoài, không lâu sau cầm theo một cây roi da vào phòng, vừa nhìn thấy thứ đó, cả người Tuyên Giản đã run bần bật ngồi lùi vào một góc. Tiết Duân kéo Tuyên Giản ra rồi dùng roi trói chặt tay của hắn lại, gã cũng không hiểu tại sao Tuyên Giản lại phản kháng mãnh liệt như vậy, nhưng hắn càng không muốn Tiết Duân càng muốn làm.
Tay bị trói ngược ra phía sao khiến Tuyên Giản không thể chống trả, nhưng hắn vẫn ôm một chút hy vọng nhỏ giọng cầu xin Tiết Duân.
"Tiết Duân, đừng... đừng mà."
Động tác của Tiết Duân thoáng khựng lại nhưng chỉ trong phút chốc, vẫn tiếp tục cởi từng lớp y phục trên người Tuyên Giản xuống, Tuyên Giản nhắm chặt mắt lại, cắn chặt vào môi dưới đến rỉ máu.
Đến khi mảnh vải cuối cùng cũng được cởi ra, cả người Tiết Duân như chết lặng.
Đập vào mắt gã là một thân thể chi chít vết sẹo, từ cổ trở xuống không có một chỗ nào là lành lặn.
Mặc dù vết thương đã lâu nhưng dấu vết sâu hoắm để lại kia cũng biết người ra tay khi đó tàn nhẫn đến mức độ nào, vậy mà cứ vết này đến vết khác chồng chất lên nhau không đếm xuể.
Thân thể tưởng chừng như hoa như ngọc kia thực chất lại dày kín vết sẹo, thật khôi hài, cũng thật trớ trêu.
Bàn tay Tiết Duân chạm nhẹ lên vết thương của Tuyên Giản, gã không nhận ra giọng nói của mình cũng khàn cả đi.
"Tại... tại sao lại thế này?"
Tuyên Giản nhắm nghiền mắt không đáp lại, trong miệng xuất hiện mùi máu tanh nhưng hắn vẫn dùng sức cắn mạnh, cảm giác vết thương lâu ngày hao tâm khổ tứ che giấu giờ lại bị phơi bày trước mặt kẻ khác không hề dễ chịu một chút nào.
Dường như Tiết Duân đã hiểu ra lý do vì sao vừa rồi Tuyên Giản lại phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng gã vẫn không muốn tin, rõ ràng Tuyên Giản là hoàng tử, là kẻ nào khiến hắn trở thành bộ dạng này.
Hiện tại tâm trạng làm nhục Tuyên Giản cũng không còn nữa, Tiết Duân tháo dây trên tay của hắn xuống, nhưng giờ gã mới phát hiện trên cổ tay của Tuyên Giản cũng có vài vết thương thật sâu, cho dù thời gian có dài đến đâu cũng không thể xoá nhoà.
Gã muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tuyên Giản vừa được thả tự do đã vung tay lên cho Tiết Duân một cái tát, đôi mắt hắn đỏ ửng.
"Cút."
Thấy Tiết Duân vẫn đứng im, hắn ôm chặt lấy đầu gào lên.
"Cút. Ta bảo ngươi cút!"