Bạo Quân Một Lòng Muốn Chết Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 4




Tuyên Giản ngồi trên bàn đá dưới gốc cây, ánh mắt vô hồn đổ hai viên thuốc vào miệng, vừa nuốt xuống hắn liền ho lên sặc sụa, nước mắt chảy cả ra ngoài, hắn cố ép cảm giác khó chịu lại nhưng thân thể vẫn không kìm được có chút run lên.

Không biết Tiết Duân đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, thấy hắn mãi chẳng cầm chắc nổi tách trà, gã khó chịu bước đến rót nước ra chén rồi đưa đến trước mặt hắn nói:

"Bệ hạ không khoẻ?"

Sắc mặt Tuyên Giản thật sự rất nhợt nhạt, da của hắn vốn dĩ đã trắng nay càng trắng hơn, cứ như một bông tuyết trong suốt có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Tuyên Giản nhấp một ngụm trà nói: "Vẫn tốt."

Tiết Duân lại nói: "Bên dưới có người hầu hạ, bệ hạ cần gì thì sai người làm."

Đến giờ Tuyên Giản mới ngẩng đầu lên nhìn Tiết Duân, ánh mắt chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới.

So với lần trước gặp Tiết Duân đã oai phong hơn rất nhiều, một thân áo bào đen, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy hình rồng thêu dưới vạt áo, đầu đội kim quan vàng, bên hông treo một chiếc ngọc bội.

Đây đều là đồ được chế tác đặt biệt chỉ có vua và hoàng thân quốc thích mới có thể dùng.

Sống trong hoàng cung bao nhiêu năm Tuyên Giản liếc mắt một cái đã nhận ra, còn cái gì mà không hiểu, đột nhiên hắn cong môi lên nhìn Tiết Duân cười mỉa mai:

"Tiết Duân, ngươi xem trẫm... à không, ngươi xem ta mù hay điếc vậy? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không nghe thấy tiếng chuông tân đế đăng cơ hay sao? Bây giờ ta phải gọi ngươi là bệ hạ mới đúng… Bệ hạ, còn mất công đóng kịch với một tên mất nước như ta làm gì?"

Tiết Duân vẫn đứng yên một chỗ sắc mặt không rõ là vui hay buồn, gã đã lường trước được Tuyên Giản biết chuyện, cũng đã chuẩn bị trước tâm lý bị đánh mắng, nhưng không như gã tưởng tượng, cái gì cũng không xảy ra.

Tuyên Giản không những không tức giận mà ngay cả một chút phẫn nộ kinh ngạc cũng không hề có, thái độ dửng dưng của hắn khiến Tiết Duân không biết làm sao.

Tuyên Giản vẫn nhìn gã bằng ánh mắt đầy ý cười nói: "Hiện giờ ngươi đăng cơ việc đầu tiên phải làm là đem ta ra chém đầu thị chúng mới đúng, nếu ngươi làm vậy nhất định chiếm được lòng tin của rất nhiều người nha."

Dường như ngay tức khắc Tiết Duân vội vàng thốt ra: "Ta sẽ không giết ngươi."

Tiết Duân lập tức hối hận dời mắt sang hướng khác lạnh lùng nói: "Một tên bạo quân như ngươi chết như vậy quá dễ dàng, ta phải nhốt ngươi lại để ngươi nếm mùi đau khổ."

Vẻ mặt Tuyên Giản thoáng chốc cứng ngắc, hắn cuộn tròn lấy ngón tay cười gượng: "Không phải chứ? Dù gì ngươi cũng ngủ với ta lâu như vậy, nể tình chúng ta từng chung chăn gối ngươi cho ta chết thoải mái một chút đi."

"Ngươi cũng biết sợ rồi? Nếu để ngươi chết quá dễ dàng làm sao ta ăn nói được với những oan hồn vô tội chết dưới tay ngươi?"

Tuyên Giản lạnh lùng nói: "Có vô tội đâu? Chúng đáng chết mà."

Tiết Duân tức giận: "Chết đến nơi rồi còn không biết hối cải!"

"Đó là sự thật." Tuyên Giản rũ mắt xuống khoé môi hơi cong lên: "Không ngờ Duân Duân trở mặt nhanh thật đấy, đến cả người từng ân ái cùng cũng không mềm lòng."

Hắn ngừng lại một lúc thấp giọng nói: "Nhưng mà ta nói thật mà, Tiết Duân, nể tình bao năm nay ta đối xử với ngươi không tệ ngươi giết ta nhanh một chút, sau khi ta chết rồi thì đắp cho ta một nấm mồ, không cần lớn lắm đâu, miễn chôn xuống đất không bị thú hoang tha đi là được."

Tiết Duân đột nhiên bực bội quát lên: "Ngươi câm miệng!"

"Mà ta là một bạo quân chết tan xương nát thịt còn không đủ sao lại còn mong mồ yên mả đẹp chứ, thôi bỏ đi."

Tiết Duân từng chứng kiến Tuyên Giản tàn ác hạ lệnh giết người vô số, tính tình thất thường chỉ tay sai bảo, hiện giờ hắn cứ mở miệng là nói đến cái chết như vậy khiến Tiết Duân cảm thấy không quen, thậm chí còn muốn bịt miệng Tuyên Giản lại.

Đây không nên là dáng vẻ mà Tuyên Giản nên có.

Tiết Duân không rõ cảm xúc ngột ngạt trong lòng từ đâu mà ra, gã chỉ muốn lập tức bỏ trốn khỏi nơi này, nhưng trước khi đi Tuyên Giản nói với gã.

"Tiết Duân, ngươi đừng dùng hình với ta."

Hắn nói: "Ta sợ đau."

Một tên bạo quân cũng biết sợ đau, gã phải cảm thấy khoái trá mới đúng, thế nhưng giọng nói gần như tuyệt vọng của Tuyên Giản rót vào tai khiến gã không thốt thành lời.

Ngày đó Tiết Duân đột nhiên bỏ đi Tuyên Giản không biết ý tứ của gã là gì, nhưng hắn bị nhốt lại, ngay cả việc lượn lờ cũng không thể làm được nữa, chỉ có thể ở trong phòng nhìn cây bạch phía xa.

Tuyên Giản cũng mặc kệ, không bị tra tấn là được.

Hôm nay lúc dùng bữa Tiết Duân lại đến tìm hắn, trông thấy Tuyên Giản ngay cả một thìa cơm cũng không động, gã nhíu mày lại hỏi: "Sao ngươi không ăn?"

Tuyên Giản hờ hững trả lời: "Ngươi ăn thử đi?"

Dung Thành đổi chủ, Tuyên Giản không còn là hoàng đế dĩ nhiên thuộc hạ bên dưới không còn hầu hạ hắn như trước, ngay cả đồ ăn mang đến cũng không được tươi ngon, theo Tuyên Giản mà nói thì thật sự rất khó ăn. Nhưng trong tình cảnh này có cơm ăn áo mặc là tốt rồi mới đúng, Tiết Duân không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin mà đòi hỏi nhiều như thế, gã không vui nói:

"Đến lúc nào rồi ngươi còn kén cá chọn canh?"

"Ta nào dám." Tuyên Giản cười: "Một tù nhân như ta thích thì ăn không thích thì thôi, ngươi quan tâm làm gì?"

Tuyên Giản vừa dứt lời đột nhiên bụng lại phản chủ kêu lên ầm ĩ, cuối cùng trong mắt Tiết Duân cũng dâng lên một chút ý cười, đẩy thức ăn về phía trước mặt hắn nói:

"So với bách tính đói khổ ngoài kia thì những thứ này chưa là gì đâu, ngươi không ăn thì cứ ở đấy mà đói chết đi."

Tuyên Giản bĩu môi chẳng thèm đáp lại, sau khi Tiết Duân rời đi hắn cũng trèo lên giường đi ngủ, một đũa cũng không thèm động. Với hắn ăn uống là để hưởng thụ, bắt hắn ăn những thứ này thà để hắn đói chết còn hơn.

Tiết Duân nghĩ Tuyên Giản chỉ làm mình làm mẩy vài hôm đói quá thì sẽ tự biết kiếm đồ ăn, không ngờ Tuyên Giản ngang bướng hơn gã nghĩ, thật sự thà chết cũng không chịu ăn những đồ này.

Hắn không còn một chút sức lực nằm ì trên giường, thấy Tiết Duân đến cũng không thèm để ý, giọng như oán trách lẩm bẩm.

"Thật không ngờ Tuyên Giản ta lại chết vì đói, xuống âm phủ cũng phải làm một con ma đói, Tiết Duân, ngươi thật là độc ác."

Tiết Duân bị hắn chọc tức muốn thổ huyết, nhưng nghĩ không thể để hắn bị chết lãng nhách như vậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Ngươi muốn ăn gì?"

Khoé môi Tuyên Giản hơi cong lên, nhưng vì đói quá sức cười cũng không còn yếu ớt nói:

"Ngươi biết ta thích ăn gì mà."