Sợ mèo con nhỏ bị lạnh, suốt cả đoạn đường Tuyên Giản đều ôm ấp lau người cho nó, tuy không nói nhưng Tuyên Giản cứ chút lại ngó ra ngoài xem chừng nào mới tới nơi. Yến Duân hết cách đành phải thúc giục phu xe đi nhanh hơn một chút.
Vừa dừng xe Tuyên Giản đã vội vàng đem con mèo đi tắm nước ấm, từ đầu đến cuối còn không thèm trao cho Yến Duân một ánh mắt, ngay cả áo gã khoác lên người Tuyên Giản cũng bị bỏ lại.
Bỗng Yến Duân có cảm giác mình còn không quan trọng bằng con mèo.
Nhưng gã cũng cảm thấy rất thú vị, thì ra Tuyên Giản của năm mười bảy tuổi cũng sẽ có lòng trắc ẩn, sẽ quan tâm đến một sinh vật bé nhỏ, không giống như trước kia, mặc dù cười nói nhưng lời nào cũng cất giấu lưỡi dao, một lòng chỉ muốn rời xa gã.
Sau khi tắm rửa xong để lộ ra bộ lông ban đầu, Tuyên Giản mới biết đây là một con mèo trắng, nó chỉ mới nhỏ tầm một tháng tuổi, gầy gò ốm yếu đến bước chân còn không vững, chỉ có thể uống từng ngụm sữa nho nhỏ.
Tuyên Giản sờ nhẹ lên đầu con mèo nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi hí hửng nói: "Ca ca, hay gọi nó là Tiểu Bạch?"
"Ừ." Yến Duân gật đầu, chỉ vào con mèo rồi chỉ vào Tuyên Giản: "Đây là con mèo nhỏ, còn đây là con mèo lớn."
Biết Yến Duân đang nói mình Tuyên Giản ngó lơ không thèm để ý, cẩn thận từng chút một xoa lên bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch lo lắng hỏi: "Nó còn nhỏ như vậy liệu có sống nổi không?"
"Sẽ sống." Yến Duân nói con mèo nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời khỏi Tuyên Giản, "Sẽ sống rất tốt."
*
Sát thủ đi theo Yến Duân dạo gần đây khổ sở không thôi, họ đường đường là một sát thủ tinh nhuệ, bàn tay này chỉ để cầm đao giết người làm chuyện lớn, vậy mà dạo này chủ tử của họ hết lôi đi pha trà rồi hái trà, làm họ thật sự nghi ngờ nhân sinh.
"Vị ca ca này, loại trà hoa nhài lần trước giờ đã có hàng chưa? Muội chờ lâu lắm rồi đó."
Sát thủ lấy lại bình tĩnh vội gào thét với huynh đệ xung quanh: "Này, mấy tên kia có làm được không hả? Để cô nương nhà người ta chờ lâu như thế à? Nhanh nhanh cái tay lên!"
Trong phút chốc gã trở mặt, ai oán đâu chẳng thấy, vội vàng nở nụ cười hiền hoà với tiểu cô nương vừa rồi: "Để tiểu thư chờ lâu rồi, ôi sao lại đứng đấy, mau mau ngồi đi, sẽ có người mang trà đến cho tiểu thư ngay."
Lưu Sơn nhìn thấy cảnh này giật giật khoé môi nói với Yến Duân: "Chủ tử, có phải chúng ta có nhầm lẫn gì ở đây không?"
Không phải chủ tử nhà họ nói đi làm việc lớn à? Đoạt nước, giăng bẫy, âm mưu gì đó đâu cả rồi? Sao mấy tháng này họ cứ hết bán trà rồi bán trà.
"Chẳng phải ta đang nghĩ hay sao?"
Dĩ nhiên Yến Duân không suy nghĩ lâu như vậy, gã chỉ là đang đợi, một là đợi thời cơ, hai là chưa tìm được thân phận phù hợp để tiến vào cung. Cho dù họ có giả danh thương gia vào kinh thành đi chăng nữa thì cách hoàng cung vẫn còn quá xa. Một mình gã thì chủ là chuyện nhỏ, nhưng đem theo cả Tuyên Giản thì lại khác, hơn nữa còn phải làm kiểu gì cho người ta không phát hiện ra thân phận của Tuyên Giản.
Cũng có thể bỏ Tuyên Giản lại, nhưng mất đi rồi khó khăn lắm mới có lại được, hỏi gã làm sao nỡ?
Còn cứ tiếp tục sống như vậy, Yến Vương không buông tha cho gã, Tuyên Hoà cũng sẽ không buông tha cho Tuyên Giản.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào kéo Yến Duân khỏi dòng suy nghĩ, gã cau mày hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hình như là Lý Dương, chắc Lý bá mẫu lại có chuyện gì rồi."
"Ra ngoài xem thử."
Nhà của Lý Dương cách quán trà không xa, khi mẹ gã vừa xảy ra chuyện có hàng xóm tới gọi nên mấy người ở quán trà cũng nhao nhao tới giúp. Mẹ của Lý Dương bệnh nặng đã lâu, trước kia vì không có tiền nên giờ thành bệnh nan y khó chữa. Khi Yến Duân đến đã thấy Tuyên Giản trong đám đông, hắn đã giúp mẹ của Lý Dương bắt mạch bây giờ đang chăm chú viết đơn thuốc.
Yến Duân đứng cách Tuyên Giản một đoạn, lặng yên nhìn một Tuyên Giản như thế.
Chỗ này tìm đại phu hơi khó, khi đại phu chạy đến thì mọi chuyện đều đã xong cả rồi. Mọi người đều không ngờ Tuyên Giản nhìn nhỏ tuổi lại giỏi giang như vậy, xung quanh không ngớt những lời khen ngợi. Đang lúc hắn không biết trốn đi thế nào nhìn thấy Yến Duân liền vội vàng chạy đến núp sau lưng gã. Yến Duân bật cười che chở cho Tuyên Giản, kéo hắn ra khỏi đám đông.
Đến khi chỉ còn hai người, Tuyên Giản vội rụt tay về, ở nơi Yến Duân không nhìn thấy ngón tay cuộn tròn trong vạt áo. Yến Duân coi như không phát hiện ra hành động này, xoa đầu Tuyên Giản khen ngợi: "Tuyên nhi nhà ta giỏi thật đấy, đến y thuật cũng biết."
Không như kiếp trước, thứ hắn vốn giỏi là độc dược.
"Ta thường theo sư thúc đi cứu người, cũng biết một chút."
"Cái gọi là biết một chút ấy của ngươi còn ngang đại phu luôn rồi."
Người khác nói thì không sao, chẳng hiểu sao thốt ra từ miệng Yến Duân lại khiến Tuyên Giản ngại ngùng, vành tai thoáng đỏ bừng lên.
"Đừng nói nữa mà."
Sợ Tuyên Giản giận Yến Duân cũng không dám đùa dai, gã gật đầu lia lịa: "Được rồi, được rồi không trêu Tuyên nhi nữa, nghe Tuyên nhi hết."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, hoàng hôn buông xuống in bóng cả hai trên mặt đất, bước tới gần cửa, Tiểu Bạch nghe tiếng từ trong nhà chạy ra quấn lấy chân Tuyên Giản không ngừng kêu meo meo làm nũng.
Tuyên Giản cúi người xuống ôm Tiểu Bạch lên, đã lớn hơn rất nhiều so với lúc mới nhặt về, được Tuyên Giản ôm ấp nó thoả mãn phát ra những tiếng grừ grừ thoả mãn.
"Huynh xem nó béo lên rồi này."
Yến Duân cuối cùng bố thí cho Tiểu Bạch một ánh mắt, chê béo thật, sau đó lại xoa nhẹ đầu Tuyên Giản, không biết là đang muốn nói với hắn hay tự nói với chính mình.
"Còn con mèo lớn này sao nuôi mãi cũng không béo?"
Tuyên Giản giật mình không kìm được bấu mạnh vào Tiểu Bạch làm nó bất mãn kêu ngao một tiếng, cũng khiến Yến Duân giật bắn người.
Có cần phản ứng mạnh vậy không? Trêu một câu thôi mà.
Hai người vui vẻ là vậy, khung cảnh vừa rồi thu hết vào tầm mắt của một người, sự căm ghét lộ rõ trên khuôn mặt, hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống Tuyên Giản.