Cạnh quá trà của họ có một cặp mẹ già con côi, tuy rằng Lý bá mẫu tuổi chưa cao nhưng bệnh triền miên nên nhìn chẳng khác gì bà cụ, còn đứa con xấp xỉ tuổi của Yến Duân. Nhà họ nghèo đến mức chẳng có nổi một hạt gạo, thời gian trước vì quán trà quá đông nên quán trà của họ tuyển thêm người làm, Lý Dương là một trong số đó.
Biết được tình cảnh của Lý Dương, mỗi kho trả công Tuyên Giản đều bảo Yến Duân lén đưa cho y thêm một ít, trong nhà có người bệnh cũng không dễ dàng, dù biết Tuyên Giản không có ý gì với Lý Dương vẫn khiến Yến Duân hơi cảm thấy hơi khó chịu.
Không muốn Tuyên Giản để ý ai khác ngoài gã.
Tuyên Giản khác với lúc vừa ra khỏi cung rồi, không lạnh lùng ít nói, động một chút là sợ hãi, hiện giờ có sức sống hơn, cũng sẽ cười nói với người này người kia, cũng sẽ có lựa chọn của mình.
Điều này khiến Yến Duân cảm thấy hơi lo sợ, thật muốn nhốt hắn lại.
"Ca ca, huynh làm gì mà mất tập trung vậy?"
Bỗng nhiên Tuyên Giản lên tiếng làm Yến Duân vội vàng thu lại ý nghĩ điên rồ kia. Gã ừ một tiếng, hỏi: "Tuyên nhi vừa nói gì?"
"Ta nói lượng hoa trong điền trang này có lẽ không đủ dùng rồi, ta muốn trồng thêm, có được không?"
"Được." Yến Duân nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Hình như trong trấn có một nhà chuyên bán giống hoa, ngày mai ta sẽ cùng ngươi đi xem thử."
Tiện thể gã cũng đang tìm nguồn nhập trà vào trong kinh thành, đến lúc đó dẫn Tuyên Giản đi chơi một chút cũng không tệ.
"Ca ca tốt quá."
Bỗng dưng bị úp cho cái mũ người tốt, Yến Duân cười gượng, nếu Tuyên Giản biết được ý định vừa rồi của gã chắc sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.
Yến Duân thở dài, thôi vậy, gã không muốn đời này Tuyên Giản lại hận mình.
Lần này đến Dung Thành gã không kịp chuẩn bị nên không mang theo nhiều ngân lượng, thực ra tửu lầu khách điếm mở ra nhiều là thế nhưng thu nhập cũng không được bao nhiêu, trong đó cũng không phải hoàn toàn là của gã, một phần là Yến Vương từ lâu trước kia đã cài mật thám vào Dung Thành, tiền kiếm được đều dành hết vào việc nuôi binh lực. Cũng may quán trà bán được giá cao nên đã giúp được phần nào, cũng tiện để gã nuôi quân riêng tránh tai mắt của Yến Vương.
Vốn dĩ cứ nghĩ hôm nay là ngày đẹp trời ai ngờ mới sáng ra đã đổ một con mưa rào lớn, Yến Duân sợ ra ngoài sẽ bất tiện thế nhưng Tuyên Giản lại rất hào hứng khăng khăng muốn đi, gã hết cách đành phải thuê một cái xe ngựa.
Tuyên Giản thích thú đưa tay ra hứng những hạt mưa bên ngoài, từng giọt trắng muốt rơi xuống rồi chảy ngược vào ướt đẫm cả tay áo, hắn hơi vén lên để lộ cổ tay thon gầy, vết sẹo trước kia chỉ còn vương lại một chút mờ nhạt.
Sợ Tuyên Giản bị ốm Yến Duân kéo người vào, sau đó kéo luôn cả rèm cửa xuống trong ánh mắt hụt hẫng của hắn, Yến Duân bật cười lau tay Tuyên Giản: "Ngưoi là trẻ con sao? Còn thích nghịch nước mưa?"
"Hồi còn nhỏ ta còn dầm mưa cơ."
"Dầm mưa?"
Tuyên Giản gật gật đầu, nhắc lại chuyện xưa hai mắt hắn sáng cả lên, vui vẻ kể lại: "Cùng với các sư huynh trong chùa, vừa dầm mưa vừa đuổi nhau này, sau đó bị sư phụ lôi ra đánh một trận."
Hắn kể rất say sưa nhưng Yến Duân vẫn phát hiện động tác Tuyên Giản lén lút rút tay ra khỏi tay gã, dường như trên đầu ngón tay vẫn còn vương hơi lạnh. Tuyên Giản chỉ kể những chuyện vụn vặt khi còn ở chùa Diên An, nhắc đến sau này hắn đều nhìn về hướng khác bằng ánh mắt né tránh, đúng lúc này xe ngựa dừng lại.
"Đến rồi."
Yến Duân bước xuống trước cầm lấy chiếc dù từ tay phu xe, muốn đưa tay ra đỡ Tuyên Giản nhưng hắn đã nhanh hơn nhảy xuống. Như trả lời cho câu chuyện vừa rồi, Yến Duân nói: "Không ngờ Tuyên nhi nhà chúng ta hồi nhỏ lại nghịch ngợm thật đấy."
Tuyên Giản im lặng từ chối cho ý kiến. Hắn là hoàng tử, từ nhỏ đã bị mang lên chùa không biết là tốt hay xấu nữa, nhưng ít ra vẫn tốt hơn trong cung.
Giờ chỉ cần nghĩ đến hai chữ "hoàng cung" cả người Tuyên Giản bắt đầu căng thẳng, hắn cố bấu chặt vào lòng bàn tay để có thể bình tĩnh lại.
Quá trình mua hoa cũng rất nhanh, đơn giản vì họ cần trồng thêm chứ không phải chọn lựa gì nhiều, Yến Duân tranh thủ tìm một vài chỗ có thể vận chuyển hàng hoá đến kinh thành, sau đó dẫn Tuyên Giản lượn lờ một vòng mua đồ ăn mới quay trở về.
Trời đã ngớt mưa thế nhưng con đường vừa bẩn vừa trơn, vài lần Yến Duân muốn đưa tay ra đỡ đều bị Tuyên Giản khéo léo từ chối, gã hết cách đành phải lùi lại dõi theo Tuyên Giản từng bước sợ hắn bất cẩn vấp ngã.
Lúc sắp bước lên xe ngựa, bỗng nhiên Tuyên Giản như thấy gì đó đột nhiên xoay người lại hỏi Yến Duân: "Huynh có nghe thấy tiếng mèo kêu không?"
Yến Duân lắng tai nghe một hồi, quả nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ rất khẽ, gã tiến lại tìm trong đống củi cách đó không xa, quả nhiên thấy một vật nhỏ cuộn tròn run rẩy nằm trên đất, bẩn thỉu đến mức không nhìn rõ màu lông ban đầu. Thấy người đến nó mở trừng mắt, khè khè phát ra tiếng kêu yếu ớt. Yến Duân còn chưa kịp phản ứng Tuyên Giản đã tiến lên trước, cởi áo ngoài của mình ra bọc con vật bé bỏng kia lại.
Làm xong rồi Tuyên Giản mới nhớ ra mình cũng đang ăn nhờ ở đậu, thấp thỏm nhìn về phía Yến Duân hỏi: "Ca ca, ta mang con mèo này về được không?"
Bao lời muốn nói đều nghẹn trong cổ, Yến Duân nhíu mày cởi áo của mình ra khoác cho Tuyên Giản, thật lâu sau mới bất lực đáp lại: "Được."
Nhận được sự đồng ý Tuyên Giản vui vẻ ôm con mèo lên xe ngựa bỏ lại Yến Duân vẫn đứng một mình ngơ ngác.
Cả kiếp này lẫn kiếp trước Tuyên Giản còn chưa quan tâm gã đến mức này đâu.