"Các ngươi là..."
Bỗng có tiếng nói của nữ nhân vọng lại khiến Yến Duân nâng cao cảnh giác, hình như là ma ma trong cung bắt đầu đi kiểm tra xung quanh. Cũng may bà ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị thuộc hạ của gã một kiếm giết chết.
Lưu Sơn chạy vào phòng thúc giục: "Chủ nhân mau đi nhanh thôi, nếu không sẽ không kịp mất."
Yến Duân gật đầu, lần nữa che chở cho Tuyên Giản thật kĩ mới cùng đám người Lưu Sơn xông ra ngoài, dù đám thuộc hạ của gã có tò mò Tuyên Giản đến đâu thì cũng không thể nhìn thấy nổi một góc áo.
Thật may là hoàng cung này không ai rõ hơn Yến Duân nên chẳng tốn bao nhiêu công sức đã trót lọt trốn ra ngoài, đợi đến nơi an toàn tất cả mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
*
Khi Tuyên Giản tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, xem ra hắn đã ngủ được rất lâu. Cổ tay của hắn cũng đã được băng bó lại bằng một tấm vải gọn gàng sạch sẽ, trong phòng đốt huân hương mùi thơm nhàn nhạt rất dễ chịu.
Thật không biết bao lâu rồi Tuyên Giản mới có một giấc ngủ sâu như vậy, còn là ở một nơi xa lạ.
Chính hắn cũng cảm thấy kì quái tại sao lần đầu mới gặp người kia mà không một chút đề phòng nào, chỉ là thời khắc đó hắn thật sự rất tuyệt vọng, có lẽ đi với ai cũng không còn là điều quan trọng nữa. Vả lại, hắn cũng cảm thấy nam nhân kia sẽ không hại hắn.
Tuyên Giản có chút đói ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng, đây là một căn phòng rất đơn sơ, xung quanh chỉ độc một bộ bàn ghế và một cái giường, hình như hồi nhỏ khi sư phụ xuống núi cũng dẫn hắn vào một lần, gọi là khách điếm.
Thế nhưng trong phòng này ngoại trừ hắn ra không còn bóng người nào khác, hắn muốn ngồi dậy đi tìm thử nào ngờ đúng lúc này cửa phòng cũng mở ra, Tuyên Giản giật bắn mình vội ngồi xuống giường, ánh mắt có chút căng thẳng nhìn người vừa đến.
Yến Duân sợ Tuyên Giản tỉnh dậy sẽ đói nên xuống dưới kiếm một chút đồ ăn, nào ngờ khi quay lại nhìn thấy Tuyên Giản đã tỉnh cũng doạ gã hết hồn. Yến Duân vội vàng đặt cháo lên bàn chạy lại gần Tuyên Giản hỏi:
"Ngươi tỉnh lúc nào vậy, sao không gọi ta?"
Tuyên Giản rụt rè rút tay mình ra khỏi tay Yến Duân khiến gã chợt sững người lại, bàn tay trống rỗng, một lúc sau mới ngại ngùng thu về.
Gã quên mất Tuyên Giản hiện tại không quen biết gã, hành động này lại có chút quá thân mật.
Bây giờ Yến Duân mới có dịp nhìn kỹ nét mặt của Tuyên Giản năm mười bảy tuổi. Da của hắn vừa mịn vừa trắng, đôi mắt sáng như có chứa hàng ngàn vì sao bên trong, đôi môi đỏ mọng hồng hồng trông hết sức đáng yêu.
Quan trọng nhất là hắn vẫn còn giữ nguyên tính cách đơn thuần đúng với độ tuổi, không có cái nhìn bất cần, nụ cười mỉa mai cùng những lời nói cay nghiệt.
Bị nhìn chằm chằm như vậy cho dù là quen biết cũng khiến người khác khó chịu, nói gì đến Tuyên Giản mới chỉ gặp Yến Duân một lần. Hắn cứ như con mèo đang giơ móng vuốt đề phòng Yến Duân, như chỉ cần Yến Duân làm ra hành động thái quá sẽ phản kháng bất cứ lúc nào.
Yến Duân nhìn bộ dạng này của hắn có chút muốn cười, gã mỉm cười hỏi: "Đói chưa?"
Tuyên Giản vô thức lắc đầu, sau đó nghĩ lại lại gật nhẹ đầu một cái.
Yến Duân bưng bát cháo lên, vì cháo còn nóng nên gã cẩn thận thổi đến độ còn chút hơi ấm vừa ăn, sau đó đưa đến bên miệng Tuyên Giản.
"Ta tự..."
Tuyên Giản muốn từ chối nào ngờ Yến Duân gạt tay hắn ra, gã nhìn vào cổ tay vẫn còn băng bó nói: "Ngươi bị thương."
Tuyên Giản vô thức giấu tay của mình ra sau lưng, mi mắt khẽ chớp trông hết sức đáng thương. Yến Duân lại đưa cháo đến gần miệng hắn ra lệnh:
"Há miệng."
Lớn từng này rồi còn để người khác dâng tận miệng thật sự rất ngại, nhưng vì cơn đói cồn cào trong bụng khiến Tuyên Giản ném hết những cái đó sang một bên, nhắm chặt hai mắt lại nuốt xuống thìa cháo.
Hai người cứ như vậy một người đút một người ăn, chẳng bao lâu sau bát cháo đã cạn thấy đáy, Yến Duân cực kỳ hài lòng cứ như đạt được một thành tựu lớn.
Tuyên Giản có sức hơn mới nhớ ra hỏi vấn đề chính đã quên béng mất.
"Tại sao lại cứu ta?"
Yến Duân nhìn Tuyên Giản im lặng, trong đầu gã đang nghĩ ra vô số câu giải thích. Nhưng gã cũng không thể nói bản thân là người xuyên không tới đây, vì biết Tuyên Giản sẽ xảy ra chuyện nên tới cứu được, có khi Tuyên Giản lại cho gã là kẻ điên cũng nên.
Yến Duân tỏ ra vẻ thần bí nói: "Có phải không ít lần ngươi cầu khấn phật tổ phái người tới cứu ngươi đúng không?"
Quả nhiên Tuyên Giản tròn xoe mắt kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
"Vì ta chính là người phật tổ phái đến bảo vệ ngươi mà." Yến Duân mỉm cười xoa nhẹ lên đầu Tuyên Giản. "Từ giờ trở đi có ta ở đây ngươi không phải sợ gì nữa."
Tuyên Giản rụt cổ lại tránh cánh tay của gã, trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.
"Hiện tại ngươi không tin cũng không sao, chỉ cần biết ta sẽ không làm hại ngươi là được rồi."
Yến Duân đứng dậy nói: "Ngươi còn mệt cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, hiện giờ trong ngoài kinh thành đều phái người truy sát chúng ta, sẽ không biết phải rời đi lúc nào."
Lời nói này như kéo Tuyên Giản trở về thực tại, hắn lo lắng nhìn Yến Duân hỏi: "Ta sẽ không bị bắt lại chứ?"
"Có ta ở đây, sao có thể."
Dù chỉ trong lời nói Yến Duân cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Tuyên Giản, gã đau lòng không thôi trấn an hắn lần nữa.
"Ngươi yên tâm, ta có đủ sức mang ngươi ra khỏi hoàng cung cũng có đủ năng lực để bảo vệ ngươi."
Rõ ràng còn chưa quen biết bao lâu nhưng ánh mắt chân thành của Yến Duân thật sự khiến Tuyên Giản tin tưởng. Hắn thoáng bình tĩnh lại hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Yến Duân." Yến Duân đáp, nhìn thấy nét mặt ngây thơ của Tuyên Giản bỗng nhiên gã nổi lên ý xấu.
"Ta hơn ngươi hai tuổi, ngươi có thể gọi ta là Yến ca ca."
"Yến... ca ca?" Tuyên Giản nhỏ giọng nhắc lại.
"Phải rồi." Yến Duân cố nén cười. "Tuyên nhi ngoan lắm."